Vào học cấp 3, bầu không khí của cả trường học so với buổi khai giảng ngày đầu tiên đã thay đổi.
Dùng câu nói mỗi ngày mà thầy Trần Quang Huy đều suốt ngày treo ở bên cửa
miệng thì là: "Quãng đường học cấp 3 chỉ còn một phần ba nữa thôi", các
bạn học càng trở nên hăng hái hơn. Sinh hoạt mỗi ngày đều là học trên
trường từ đầu sáng, kéo dài đến tận buổi tối tự học, chỉ có ba bữa cơm
cùng với chút thời gian ngắn ngủi giữa trưa để nghỉ ngơi, không những
vậy mười phút nghỉ giữa giờ cũng thường xuyên bị chiếm dùng, học thể dục chỉ là một tiết trên danh nghĩa.
Nếu như nói thời gian học cấp 3 lúc trước có cái gì khác biệt, thì đối với Chung Hằng thay đổi lớn nhất đại khái là anh không thể mỗi ngày đều đưa Hứa Duy về nhà.
Nguyên nhân là do thời gian đó Hứa Duy lựa chọn ở lại trường, để tự học buổi
tối. Chiều chủ nhật tuần nào cũng tới ký túc, đến chiều thứ bảy lại trở
về, một tuần khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ.
Mặc dù vậy, vãn có một việc khiến Chung Hằng vui vẻ đó là.
Chủ nhiệm Diệt Tuyệt lớp bên có áp dụng việc đổi chỗ ngồi bằng nguyên tắc,
sau mỗi lần tham gia kì thi tháng sẽ một lần nữa sắp xếp lại chỗ ngồi,
dựa vào thứ tự xếp loại của mỗi bạn mà chính người đó sẽ có quyền lựa
chọn, nói cách khác chính là cả lớp bốn mươi tám chỗ ngồi, người xếp
hạng đầu tiên sẽ được quyền lựa chọn bất kỳ chỗ nào.
Kỳ thi đầu
tiên, sau hi Hứa Duy được Lâm Ưu đồng ý sẽ ngồi vị trí thứ hai đếm
ngược lại, Lâm Ưu vẫn ngồi cùng bàn với cô, mà hàng cuối cùng là chỗ
ngồi độc quyền của Chung Hằng chuyên, không ai dám đi qua tranh giành
với anh.
Đương nhiên chỗ Hứa Duy chọn, ngồi ngay phía trước Chung Hằng, chỉ cần quay đầu là có thể giảng đề cho anh.
Chuyện này khiến Chung Hằng vui vẻ rất lâu.
Anh liên tục thay đổi thực đơn bữa sáng cho Hứa Duy, sáng sớm đạp xe đến
đường phố Hồng Phong mua sữa đậu nóng hổi cho cô. Nhưng có một lần đạp
được nửa đường túi treo ở tay xe đạp không may bị đứt mất, làm đổ hết
toàn bộ, anh lại quay đầu chạy thêm một chuyến mua lại cho cô. Ngày thứ
hai đã thông minh hơn, bảo Chung Lâm chuẩn bị cái hộp giữ nhiệt, buổi
sáng mang theo chiếc hộp đi.
Sang lần thi thứ hai, tất cả những
kiến thức gì cần áp dụng căn bản Chung Hằng đều đã ôn lại hết một lượt,
không có gì bất ngờ xảy ra khi thi được lọt vào top 20 của lớp. Mặc dù
là tên đứng ở vị trí thứ mười chín nhưng đã là rất tốt, Nhất Trung dù
sao cũng là trường trọng điểm, coi như ban mười là lớp bết bát nhất ban khoa học tự nhiên, nhưng xếp trong top 20 cũng không thể coi là kém cỏi rồi, huống chi anh mới chỉ bắt đầu học vào kỳ đầu lớp 11.
Nhưng dường như tự Chung Hằng lại không nghĩ như vậy.
Hứa Duy phát hiện, từ khi thầy công bố thứ hạng, anh có chút sa sút, lúc ăn cơm chiều Triệu Tắc và Hứa Minh Huy líu ra líu ríu, anh lại chẳng nói
chuyện cùng, giờ tự học buổi tối cũng một mực cắm đầu làm bài.
Kết thúc giờ tự học cũng đã mười giờ rưỡi, giống như mọi hôm hai người cùng nhau ra khỏi tòa nhà dạy học, tạm biệt ở cửa ra vào, Hứa Duy về ký túc
xá, Chung Hằng đi lấy xe đạp.
Đi được một đoán ngắn trên đường
trở về, Hứa Duy nghĩ nghĩ lại chạy tới nơi để xe. Quả nhiên Chung Hằng
vẫn còn chưa đi, anh vừa dắt xe đạp ra. Nhìn thấy Hứa Duy, ngỡ ngàng một chút: "Tại sao em lại chạy tới đây rồi?"
Hứa Duy nói: "Chúng ta đi dạo ở sân thể dục đi."
Vào lúc này sân thể dục đã nhập nhoạng ban đêm, chỉ có ánh đèn lớn chiếu
vào từ cột kéo cờ, trên đường chạy có một vài bạn học đang tản bộ, cũng
có một vài đôi bạn lén lút trốn ở bên sân thể dục vụng trộm nắm tay.
Kỳ học vừa rồi một vài thầy cô chủ nhiệm bắt được mấy đôi, hiện tại
người đã ít đi rất nhiều.
Hứa Duy và Chung Hằng không tham gia náo nhiệt như vậy, cùng nhau ngồi trên bậc đá bục cột kéo cờ, phía dưới là đường đi.
Hứa Duy nói: "Chung Hằng, hình như anh không vui." Không phải hỏi mà là khẳng định.
Chung Hằng dừng một chút, có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không có đâu."
"Hôm nay anh nói chuyện rất ít, giờ tự học buổi tối cũng im lặng, ếch xanh
cũng không muốn vẽ." Bình thường anh làm bài mệt mỏi đều sẽ có vài động
tác nghịch ngơm, như thỉnh thoảng sẽ xoa loạn tóc cô một chút, hoặc là
viết lên một tờ giấy nhỏ ném qua giở ra là một bức vẽ ếch xanh, còn viết thêm vài câu không biết lấy từ nơi nào, nhưng hôm nay chẳng có gì xuất
hiện, ngoan đến mức không bình thường.
Hứa Duy nhìn sườn mặt anh.
Chung Hằng cúi đầu cười cười, giọng nói bị gió thu ban đêm thổi có chút phiêu đãng:"Em thích con ếch xanh anh vẽ, vậy ngày mai vẽ cho em chứ sao."
"Chung Hằng..." Hứa Duy không bị anh kéo lệch chủ đề, nói tiếp:"Bởi vì bài
kiểm tra nên không vui sao, tên ở hạng 19 là tốt rồi."
"Tốt cái rắm." Chung Hằng tự giễu hừ một tiếng: "Ngay cả Vương Húc Nhượng cũng không vượt qua được."
Hứa Duy: "..."
"Anh viết văn suốt một giờ, được 28 điểm!" Chung Hằng phẫn uất nhìn chằm chằm vào đường đi đen sì:"Không đạt tiêu chuẩn."
"Đó là bởi vì lạc đề." Hứa Duy nhớ tới ài văn kia, bất tri bất giác muốn
cười: "Thật ra anh viết thật đáng yêu, có một vài từ ngữ, câu văn còn
rất sinh động: Ví dụ như câu kia {{ May mắn là khi bước ra ngoài không
giẫm phải phân chó, ăn cơm không nhai phải sạn, mua lon coca còn được
tặng hạt dưa}} anh xem xem sinh động thực tế vậy cơ mà, lại còn rất vần
nữa."
"Em còn cười!"
"Được, được, được em không cười."
Hứa Duy nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh đặt trên đầu gối:"Lần sau đọc đề
cẩn thận là được, phần thơ cổ anh làm cũng rất tốt không sai câunào."
"Thơ cổ thì được bao điểm chứ." Chung Hằng dửng dưng nói:"Còn chưa đủ anh sai phần trắc nghiệm!"
"Nhưng mà lại chẳng có bao người làm đúng hoàn toàn đâu, ngay cả Lâm Ưu còn
làm sai đó." Thấy anh không nói Hứa Duy nghĩ nghĩ, ngang nhiên vươn tay
vò đầu anh:"Đầu anh dùng thực sự tốt đó, anh xem bọn em học ha năm rồi,
anh chỉ cần một năm đã đuổi kịp nào có người nào thông minh như vậy?"
Chung Hằng bán tín bán nghi nhìn cô, chậm rãi cười:"Đây là em đang đùa anh?"
"Lời thật lòng, em thề." Chung Hằng có chút vui vẻ: "Vậy em thích anh thông minh, hay là vẫn thích anh đẹp trai hơn?"
"Đều thích."
Lúc này tâm trạng của Chung Hằng đã hoàn toàn vui vẻ hẳn, kéo cô ôm chầm lấy:"Cho anh hôn."
Hứa Duy không dám lề mề, hết sức phối hợp, chỉ vì phải nắm thật chắc thời
gian. Dù sao nơi này cũng không an toàn, nói không chừng đèn pin của
thầy chủ nhiệm bất kể lúc nào cũng sẽ chiếu tới.
Chung Hằng hài lòng buông cô ra, liếm môi một cái, nói: "Kỳ thi toàn quốc anh sẽ càng tốt hơn."
Hứa Duy gật đầu: "Em biết."
Dừng lại một hồi, Chung Hằng lại nhỏ giọng nói: "Anh nhất định có thể thi tốt đến cùng một nơi với em, anh cam đoan."
Chính câu này khiến Hứa Duy đã nhận ra nỗi bất an bí mật trong anh, đây mới
là nguyên nhân chính khiến hôm nay anh không vui—— anh sợ không thể thi
tới cùng một chỗ với cô.
Trong một nháy mắt Hứa Duy muốn nói cho anh biết, thực ra anh ấy thi có được hay không đều không ảnh hưởng tới
ước định kia, chỉ cần em muốn lập tức có thể ở cùng một chỗ với anh.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ là gật gật đầu: "Ừm, tin anh."
Anh ấy cố gắng như vậy, dựa vào đâu lại không tin?
Kỳ thi đó qua đi, lại tiếp tục nghênh đón một sự kiện lớn của tháng mười
-- -- Đại hội thể dục thể thao mùa thu mỗi năm một lần sẽ diễn ra, hai
tuần trước đó các ban lớp đã bắt đầu báo danh.
Bao năm qua bất
kỳ lớp cuối cấp nào cũng hầu như không tham dự hoạt động này hoặc là rất ít, ngoại trừ một một vài học sinh chuyên thể dục, những bạn học khác
dường như cũng không mong muốn, bọn họ tình nguyện ở trong phòng học làm nhiều hơn hai bộ đề, cũng không muốn tốn thời gian, thể lực ở hoạt động này, cho nên công việc của đại hội thể dục thể thao luôn gặp khó khăn
trùng điệp.
Một tuần trước đó, hạng mục thi đấu điền kinh còn có rất nhiều chỗ trống căn bản là không có ai báo danh, ủy viên ban thể
dục gấp đến độ loạn cả lên, đành phải không sợ chết đánh chủ ý của mình
lên soái ca môn điền kinh Chung Hằng nổi tiếng toàn trường.
Cô
ấy nhớ rất kỹ, đại hội thể dục thể thao năm lớp 10 Chung Hằng về nhất,
rất nổi tiếng, đăng ký môn điền kinh ba hạng mục, kết quả đều là giành
giải quán quân, trong đó còn phá đảo trường chạy cự ly 800m.
Nhưng là năm ngoái Chung Hằng không tham gia nữa, năm nay xem ra cũng không
có hứng thú gì. Lớp phó thể dục nhờ Hứa Minh Huy nói giúp một câu, quả
nhiên bị từ chối. Một mực chịu đựng đến trước một ngày hết hạn, Hứa Minh Huy vụng trộm nói với cô: "Phải nhờ người cứu nước đi chứ."
"Ý gì?" Hứa Minh Huy chỉ chỉ Hứa Duy: "Đó, chính là người của Chung thiếu gia."
"Đã hiểu!"
Trưa hôm đó, Hứa Duy bị lớp phó thể dục đại nhân lén lút kéo ra hành lang.
Nghe xong lý do, cô rất kinh ngạc: "Cậu ấy lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên, năm ngoái Chung thiếu gia không tham gia, ban mình thi đấu điền
kinh bị loại hết, lúc này thực sự không có cách nào người quá ít."
"Thế nhưng nếu như cậu ấy không chịu tham gia..."
"Vậy cũng không sao cả, cậu chỉ cần mở miệng hỏi một chút."
Lúc nghỉ trưa, Chung Hằng đưa một mẩu giấy tới Hứa Duy mở ra, quả nhiên là
ếch xanh, trong mồm còn đang có bong bóng cực lớn bên trong viết mấy
chữ: Không ngủ được?
Hứa Duy nghĩ nghĩ, trả lời một câu: Em đang nghĩ, có nên đăng ký làm người dẫn trong kỳ đại hội sắp tới không,
chính là đứng ở trên đài đọc những danh sách văn bản liên quan ý, anh
cảm thấy giọng nói của em thế nào? Cô cẩn thận để tờ giấy tới góc bàn
của anh.
Rất nhanh, tờ giấy đã đáp lại: Đăng ký đi, đặc biệt êm tai.
Hứa Duy nâng bút viết: Vậy anh sẽ tham gia sao, em có thể cổ vũ cố lên cho anh.
Qua một hồi lâu, tờ giấy kia gửi lại, ở trên giấy anh viết một chữ: Được! Bên cạnh là một mặt cười tròn híp mắt thật lớn.
Xế chiều hôm đó, lớp phó thể dục phấn khích cầm phiếu báo danh chạy tới,
còn mang theo hộp sữa bò cho Hứa Duy: "Quá cảm ơn cậu!"
Lâm Ưu chậc chậc: "Cậu thật lợi hại, suy nghĩ tới dựa hơi tiểu Hứa nhà tôi."
"Cái này thực sự đâu còn kế nào khác, lần này tốt rồi, lớp mình chắc chắn đứng thứ nhất."
"Có lòng tin như vậy sao? Tớ xem hạng mục cậu ta ghi danh nào" Lâm Ưu thuận tay cầm lấy phiếu báo danh, mở ra, mấy giây sau đôi mắt trợn tròn:"Mẹ
nó, cái này... thiếu gia... là mẹ nó cậu ta muốn đạt thành tích cao nhất đấy hả."
Hứa Duy xích lại gần xem, cũng lấy làm kinh hãi —— Đăg ký chạy từ 100 đến 3000m tất cả trong mục thi đấu điền kinh!!!!