“Ngoại sinh nữ ruột của ta, nương của ta ơi, tiểu cô tử của ta đây trang điểm thật sự xinh đẹp.” Hồ thị vốn định quét qua Vạn Thục Tuệ một cái
coi như xong, nhưng khi quét mắt tới, Hồ thị lại không dứt mắt ra được,
chỉ cảm thấy Vạn Thục Tuệ trang điểm thật xinh đẹp, nhìn như trang điểm, nhưng da này giống như không trang điểm. Trong ngày thường bà cũng
thích bôi chút son phấn, vẫn không biết bột chì nhà ai tốt như vậy, bôi
lên thế mà lại đẹp mắt như thế, nhưng đẹp mắt thì đẹp mắt, Hồ thị chăm
chú nhìn thêm, nhưng vẫn đặt ánh mắt lên đồ trang sức và vòng tay, “Đồ
trang sức vàng này và vòng tay ngọc này, chắc không ít tiền đi, tiểu cô
tử, Liễu gia tặng bao nhiêu lễ hỏi và sính lễ?”
Sắc mặt Vạn Thục Tuệ cũng nhíu lại, vô cùng không thích Hồ thị bắt đầu hỏi về chuyện lễ hỏi và sính lễ ở trước mặt mình.
“Lễ hỏi này đương nhiên có, sính lễ cũng không thiếu, đồ cưới này nâng
đi ra không lâu, cậu mợ có thể tìm tới cửa vậy cũng đã nhìn thấy được đồ nâng đi ra rồi mới đúng, sao còn có thể ở đây hỏi!” Vân Thù khẽ cười
một tiếng, “Lễ hỏi và sính lễ Liễu gia đưa tới, ta đã đổi thành đồ cưới
nâng trở về rồi.”
“Cái gì!” Hồ thị như giết heo thét lên, “Ngươi đồ nha đầu phá sản, những lễ hỏi và sính lễ này sao ngươi có thể nâng toàn bộ ra ngoài, dù sao
cũng phải lưu lại một hai phần chứ! Có bao nhiêu cô nương sẽ đưa lễ hỏi
và sính lễ bên nhà trai tới thành đồ cưới chứ! Sao ngươi không suy nghĩ
một chút cho chúng ta! Nương ngươi dù sao cũng không phải là một hoàng
hoa khuê nữ rồi, người đã gả hai lần, có một số thứ đi ngang qua sân
khấu là được rồi, tình huống của nương ngươi như thế nào ngươi trong
toàn bộ Ung đô đều rõ ràng, muốn cảnh tượng gì chứ, cho dù chỉ một cỗ
kiệu đỏ mang tới đưa đi cũng được rồi.”
Vân Thù nhìn sang, cười như không cười nói: “Ai bảo ta có cậu tốt mợ tốt chứ, bán qua tay đồ cưới khi trước của nương ta. Ta đây đặt mua đồ cưới đương nhiên phải cần bạc, lễ hỏi tự nhiên đã dùng sạch sẽ, còn sính lễ, nương vào cửa Liễu gia, ta đương nhiên cũng phải vào cửa Liễu gia, trái phải gì đều là người một nhà không nói lời hai nhà, vật này tự nhiên
vẫn là một nhà. Ta đây giữ lại chút gì đó làm gì chứ.”
“Đương nhiên là giữ lại cho chúng ta!” Hồ thị lắm mồm nói một câu, đợi đến sau khi nói ra khỏi miệng, lúc