Vân Hoằng bị Liễu Bác Ích nói như vậy ngay trước mặt mọi người, cả khuôn mặt già này của ông vô cùng không nhịn được, cả khuôn mặt rất khó coi,
cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận.
Người khác nhìn Vân
Hoằng dù ít dù nhiều cũng có vài phần khinh bỉ, tuy nói hôm nay mọi
người đều sáp lên náo nhiệt muốn tới nhìn náo nhiệt này, nhưng thế nào
cũng không nghĩ tới muốn nói ra những lời khó chịu như vậy vào trong
ngày đại hỉ, Vân Hoằng mới vừa nói như vậy cũng thật sự có phần rất
không nên việc, mọi người cũng chỉ cảm thấy khó trách Liễu Bác Ích có
thể từng bước từng bước một ngồi vào vị trí Ngự sử còn Vân Hoằng chỉ có
thể đủ làm một Hầu gia không có thực quyền gì nhận không bổng lộc, tính
tình như vậy, cũng xem như Liễu Bác Ích tính khí tốt không lập tức đuổi
ông ta ra ngoài.
Vân Hoằng nặng nề hừ một tiếng, mới vừa mở miệng nói Liễu Bác Ích này chẳng qua chỉ đúng là nhặt một đôi giày rách ông
đã không cần nữa thì thấy Tạ Hoài Ẩn ở bên cạnh lạnh lùng đưa mắt nhìn
lại.
Đối với Tấn Vương, Vân Hoằng dù ít dù nhiều cũng rất không
muốn gặp, nguyên nhân này cũng không kỳ quái, Tấn Vương trông coi hộ bộ, mỗi khi cần dùng bạc, Tạ Hoài Ẩn chính là muốn cắt một chút bạc bổng
lộc trên người bọn họ, đây nếu chỉ như vậy, thật sự cũng không phải là
chuyện gì. Trong ngày thường Tấn Vương cũng xem như hết sức hiền hòa,
một chút không làm khó người ta, ngẫu nhiên gặp vẫn sẽ cười cười nói
nói, nhưng khi lạnh lùng lên khi nhìn người bày ra vẻ mặt phong thần như ngọc, còn có trong đôi mắt hơi nhếch lên nhìn như mang phong tình vô
hạn đều chứa đầy ý lạnh, chỉ một cái liếc mắt nhìn qua đã thật sự khiến
cho trong lòng người ta có cảm giác rét run. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Tạ Hoài Ẩn hết sức khinh thường hành động của Vân Hoằng, trong ngày đại hỉ này mà ông ta còn nói được một vài lời không lên được mặt bàn, thật sự
gọi là ông ta cũng có vài phần không lanh lợi, lập tức mặt mày lạnh
xuống, nói: “Bổn Vương nhìn sắc mặt Vân Hầu gia đúng là có vài phần khó
coi, nghĩ đến chắc thân thể khó chịu, lúc này mới có thể không biết có
lời gì không thể nói việc gì không thể làm rồi.”
Mặc dù lời này
của Tạ Hoài Ẩn có vài phần hung ác không đáng chê trách, nhưng người
hiểu biết đều hiểu, đây là Vân Hoằng nhân tiện chọc giận luôn cả Tấn
Vương.
Miệng Vân Hoằng há ra, định mở miệng nói chuyện, lại nghe
Tạ Hoài Ẩn lên tiếng lần nữa: “Liễu tiểu thư huệ chất lan tâm, những thứ đồ này có thể được gọi là tuyệt diệu, bổn Vương cũng hết sức vui mừng,
đổi sang ngày khác muốn tham khảo Liễu tiểu thư một chút mới được, bổn
Vương thấy ngọc lưu ly Liễu tiểu thư chế tạo chính là cực tốt, ngay cả
trong cung cũng chưa từng thấy tài nghệ như vậy, ngày khác nhất định
phải đòi chỗ Liễu tiểu thư một phần, phụ hoàng cũng vô cùng thích ngọc
lưu ly, nhìn thấy nhất định se vui mừng.”
Tạ Hoài Ẩn khẽ dừng lại một chút, nụ cười trên mặt càng sâu thêm nói: “Hôm nay là ngài đại hỉ
của Liễu Ngự sử, cần phải ăn mừng vui vẻ, việc gì phải vì việc hỏng bét
không liên quan làm hỏng bầu không khí này chứ? Bổn Vương còn định chờ
mở tiệc, vui vẻ ăn uống một chút.”
Tạ Hoài Ẩn thốt ra lời này,
ánh mắt của mọi người lập tức cũng thay đổi. Theo lời Tấn Vương Tạ Hoài
Ẩn thứ nhất điểm danh Vân Thù bây giờ đã thành tiểu thư Liễu gia, cũng
đã không có quan hệ gì với Vân gia rồi, còn nữa, cũng coi như đang cảnh
cáo Vân Hoằng, đừng nói ra những lời khiến cho người ta tức giận vào
ngày này, nếu không đến lúc đó hắn sẽ không nhất định giống như cho Liễu Bác Ích thêm mấy phần mặt mũi, cái khác, Tạ Hoài Ẩn cũng coi như khẳng
định tài nghệ này của Vân Thù, trong nội cung cũng không có đồ đó chính
là vật hiếm có chân chính rồi, ai lại không hiếm lạ chứ!
Tạ Hoài
Ẩn nói xong chính là dẫn Lý Đàn Việt đi lên nhà chính bày đồ cưới, chỉ
cảm thấy những thứ đồ này mới vừa rồi hắn còn không nhìn cẩn thận, muốn
nghiêm túc nhìn một chút, có lẽ có thể từ trong đó nghĩ ra cách kiếm
tiền tốt cũng chưa chừng! dieendaanleequuydonn
Chờ Tạ Hoài Ẩn vừa đi ra, người khác cũng đi theo nên làm cái gì thì làm cái đó, người
muốn dùng trà, ngoại viện cũng có không ít nha hoàn gã sai vặt, chỉ cần
căn dặn một tiếng là được, người muốn nói chuyện trời đất cũng tìm người quen thuộc lẫn nhau ở bên cạnh nói chuyện phiến, mà người giống như Tạ
Hoài Ẩn bị những món đồ cưới này móc vào tâm tư cũng đi theo phía sau Tạ Hoài Ẩn vào nhà chính, muốn nhìn kỹ một chút.
Giờ lành rước dâu
hôm nay còn chưa tới, Liễu Bác Ích tất nhiên không vội vàng, ông dùng
trà nói chuyện phiếm với mấy đồng liêu trong ngày thường có quan hệ tốt, cũng không gọi Vân Hoằng, giống như đang bày tỏ ông ta đi cũng được lưu lại cũng được, đều không có chút liên quan nào tới ông, từ nay ông cũng sẽ không quan tâm ông ta rốt cuộc tính toán như thế nào.
Vân
Hoằng đứng ở trong sân, nhìn nhóm người tụm năm tụm ba, âm thầm tốn hơi
thừa lời, bên ngoài có một đám người bị đồ cưới hấp dẫn vây quanh, ông
giờ đi cũng không được ở lại cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể oán
hận bản thân tìm một góc tĩnh lặng kêu nha hoàn rót cho mình một tách
trà tới uống.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bên ngoài khua chiêng gõ trống âm vang một trận, người bị tám mươi tám nâng đồ
cưới này làm hoa mắt cũng không chỉ đơn thuần là các vị đại thần trên
triều đình tự xưng là thường thấy cảnh đời, còn có cả một ít dân chúng ở trong thành Ung đô, thành thân vốn chính là chuyện vui, nhìn đồ cưới
cũng là chuyện hết sức đáng xem, cho nên đợi đến khi đồ cưới khua chiêng gõ trống nâng đến Liễu gia, dân chúng cả thành Ung đô hầu như đều đi
dọc theo cửa chính nhà Liễu Bác Ích nhìn náo nhiệt, càng nhìn càng kinh
hãi than thở không thôi, đồ cưới phong phú này đừng nói rằng cưới một nữ tử đã từng cưới một lần, cho dù cưới một đại hoàng hoa khuê nữ có thể
cũng không nhìn được nhiều đồ cưới như vậy.
Đồ cưới này đốt lòng Vân Hoằng, đỏ mắt người đi đường, càng làm bể nát trái tim của Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa.
Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị như thế nào cũng không nghĩ đến người muội tử của
mình muốn gả cho lại là Liễu Bác Ích Liễu Ngự sử, khi hai người bọn họ
biết được tin tức cũng là lúc trong toàn bộ Ung đô đã truyền chuyện này
đi mấy lần từ sớm, vẫn là người khác vào cửa tới đây mới biết được.
Đợi đến khi hai người vừa ra khỏi cửa, những hàng xóm chung quanh cũng hết
sức tò mò hỏi hai người bọn họ, sao ngày đại hỉ của muội tử mình mà một
chút tiếng gió cũng không lộ ra, thậm chí ngay cả trên cửa chính một chữ hỉ cũng không dán. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Vạn Thủ Nghĩa và Hồ
thị lập tức bị hỏi đến không còn mặt mũi, bọn họ nào biết được hôm nay
muội tử của mình xuất giá! Nhớ ngay đó lúc Vân Thù và Vạn Thục Tuệ tới
cũng có thể coi như náo loạn một trận tan rã trong không vui, cuối cùng
chính là mời Miêu thị đi, nói đợi sau khi thành thân xong sẽ trả lại.
Hồ thị vốn chướng mắt Vạn Thục Tuệ, chỉ sợ ỡ như Vạn Thục Tuệ và Vân Thù
lại lên cửa đòi bạc làm đồ cưới gì đó, cho nên ước gì sau khi Miêu thị
đi thì trở về trễ rất rất trễ, càng không biết đi hỏi thăm chuyện hôn sự này. Hơn nữa Hồ thị càng cảm thấy chẳng qua chỉ gả cho một người góa vợ cũng không phải chuyện cảnh tượng huy hoàng gì, cũng không có gì đặc
biệt. Cho đến khi từ trong miệng người khác biết được người góa vợ này
lại là Ngự sử, Hồ thị liền vỗ đùi khóc trời kêu đất.
Ngự sử Liễu Bác Ích này không phải chính là một người góa vợ còn mang theo một nhi tử sao!
Hồ thị cắn răng hận đến lợi hại, hiểu được đây nhất định là mưu kế của Vân Thù quỷ kế đa đoan, nó vốn không có định để cho bọn họ xuất hiện, cũng
không có ý định để cho bọn họ thêm náo nhiệt nên mới nói như vậy với bọn họ.
“Ngoại sinh nữ kia của ống đúng là một bạch nhãn lang,
chuyện như vậy thế mà cũng làm được, dù sao ông cũng là cậu ruột của nó, nó chính là lừa gạt ông người cậu ruột và mợ ruột ta đây đó!” Hồ thị
căm hận nói với Vạn Thủ Nghĩa, “Người muội tử kia của ông cũng cùi chỏ
chỉa ra ngoài, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy, nếu nó sớm nói rõ
ràng, chúng ta có thể đến tận bây giờ mới biết chuyện này sao, hôn sự
này nhất định sẽ làm thỏa đáng!”
“Bây giờ bà còn nói những lời vô vị này làm gì còn không mau cầm đồ chạy đi thêm trang, trên người mẫu
thân không đồ không bạc, đến lúc đó không biết có đồ cưới gì, trống
không chọc người ta chê cười!” Lúc này trên tay Vạn Thủ Nghĩa nâng một
xấp vải dệt, cẩn thận không dám phân tâm khiến vải vóc rớt xuống đất,
lại phải phân tâm ra chê bai Hồ thị vài câu, “Bây giờ bà còn nói lời
này, ban đầu nếu không phải bà ở bên cạnh thì thầm, nói không chừng
chúng ta chờ đến bây giờ mới biết được sao.”
Vạn Thủ Nghĩa cũng
căm hận, cảm giác sao lúc ấy mình lại không lưu ý hỏi thêm mấy câu, hay
ban đầu khi ở trong nhà kia nhìn thấy Liễu Bác Ích mình nên lưu lại một
chút tâm tư, nếu không cũng sẽ không giống như bây giờ luống cuống tay
chân như vậy, ói cho cùng còn không phải chuyện do người thê tử này náo
loạn ra sao, ban đầu tự chủ trương bán đồ cưới của Vạn Thục Tuệ ra, nếu
không ngày đó sao Vạn Thục Tuệ có thể không nói cho ông người làm ca ca
biết.