Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Vân Hoằng rốt cuộc vẫn có phần không
cam lòng, người này rõ ràng mình không cần, nhưng khi vừa nghe đến có
người khác muốn lại cảm thấy không hài lòng rồi trong xương có một giọng điệu của nam nhân cảm thấy mình đã không cần Vạn Thục Tuệ, như vậy nàng ta cũng đã vào trong bụi bặm đi, lui về sau cũng không tìm được người
tốt hơn ông mới là bình thường, bây giờ khi nghe được tin tức của Vạn
Thục Tuệ, Vân Hoằng ngược lại có cảm giác mình bị vứt bỏ.
Rõ ràng là ông không cần nữ nhân kia, Vân Hoằng lặp lại nhấn mạnh như vậy ở
trong lòng, dù sao nữ nhân kia cả ngày chỉ biết bảo sao nghe vậy, dáng
vẻ không được đẹp, hơn nữa ngay cả tính tình cũng hết sức không thú vị,
không ôn hòa săn sóc giống như ba vị di nương trong phủ, càng không có
tướng mạo xinh đẹp tươi mới giống như Chu di nương mới vào cửa, sao có
thể cứ như vậy tiến vào cửa Liễu gia, xem ra Liễu Bác Ích này thật sự
đúng là một người không biết chọn.
“Nương nói đúng lắm, dù sao là người họ Liễu cưới vào cửa, hôm nay nếu bị người nhạo báng cũng thật sự không nhạo báng lên đầu nhi tử.” Vân Hoằng nghĩ đến ban đầu khi ông và
Vạn Thục Tuệ hòa ly không lâu liền có người hoạch tội đức hạnh có thiếu
sót làm chuyện sủng thiếp diệt thê, mà thanh danh của Liễu Bác Ích ở
trong triều luôn luôn tốt hơn ông rất nhiều, cứ nhìn xem hôm nay ông ta
định dùng diện mạo như thế nào đối mặt với mọi người đi. die,n;
da.nlze.qu;ydo/nn
Khi Vạn Thục Tuệ rời khỏi Vân gia trừ một chút
đồ cưới của ả ta ra thì ả ta cũng không mang theo cái gì, ông nào không
biết nữ nhân kia có chút đồ cưới gì, Vạn gia nghèo nàn muốn chết cho dù
đặt mua đồ cưới một lần nữa chỉ sợ cũng là thứ mộc mạc, hơn nữa, Vạn gia là hạng như thế nào, người khác không rõ ràng lắm, ông còn không rõ
ràng sao, chính như hai phu thê Vạn Thủ Nghĩa chính là thứ không yên,
chỉ sợ hôm nay sẽ gây ra chuyện cười không nhỏ đấy!
Vân Hoằng cúi mắt nhìn thiệp mời bị ông xé vụn, cười lạnh, bọn họ muốn xem chuyện
cười của ông, nhưng không chừng hôm nay không nói chính xác được là ai
xem chuyện cười của ai!
Chuyện thiệp mời này vốn không phải là
chủ ý của Vạn Thục Tuệ và Liễu Bác Ích, Vạn Thục Tuệ hận Vân Hoằng đến
không thể từ nay về sau cho đến chết già cũng không muốn gặp lại một
lần, mà Liễu Bác Ích vốn không có ý định mời Vân Hoằng người này.
Thiếp mời do một tay Vân Thù viết xuống, hơn nữa còn do Vân Thù cực kỳ chủ trương mời Vân Hoằng tới.
“Con này sao lại muốn mời ông ta làm chi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ ồn ào đến
không còn mặt mũi, cũng thật may mà Liễu bá bá của con mặc con tùy hứng, con cũng tốt xấu gì suy nghĩ một chút cho ông ấy, đây đều ở trên triều
đình, bây giờ tới lại là một số người có mặt mũi, như vậy trong lòng bọn họ sẽ nghĩ về Liễu bá bá của con như thế nào chứ!” Vạn Thục Tuệ nhỏ
giọng than nhẹ một tiếng, bà nhìn nữ nhi của bà trước sau như một là một người rất có chủ trương, nhưng có đôi khi chính vì rất có chủ trương,
tính nết này một khi quyết định cho dù như thế nào đều cứng đến không dễ dàng thay đổi.
“Có uy tín danh dự thì như
thế nào, nương, thay vì để cho bọn họ hậu tri hậu giác *, chẳng bằng
trực tiếp để cho bọn họ hiểu được, nương cũng nói lui về sau người nọ và Liễu bá bá đều ở trên triều đình, người khác nói gì mặc kệ trong lòng
nghĩ như thế nào chúng ta cũng không quan tâm, chỉ cần không nói ra
miệng, nói sau lưng chúng ta không nghe được coi như bọn họ chưa nói,
nhưng bây giờ nương cũng mặc giá y đỏ thẫm được người dùng kiệu lớn tám
người khiêng đón tới cửa, nương là chính thê! Nếu bọn họ không sợ mất
thể diện, bây giờ bọn họ cứ đi nói một chút!”
(*) Hậu tri hậu giác: Khi người khác đã biết, mình không biết, sau đó mới nhận thấy. Chuyện qua rồi mới phản ứng được.
Vân Thù một chút cũng không lo lắng nói, chuyện vui như vậy hôm nay vốn
chính là phải phát thiệp mời mời người thân tới uống rượu, bên chỗ Vạn
gia thân thích vốn có phần tàn lụi, cho nên Vân Thù dứt khoát một người
cũng không mời, duy nhất chính là những người Liễu gia mời, khi nhìn
danh sách thiệp mời, Vân Thù không chút nghĩ ngợi tăng thêm Vân Hoằng.
“Nhưng ông ta… Nhưng ông ta…” Vạn Thục Tuệ thật lòng không muốn nhắc tới tên
tuổi Vân Hoằng, bây giờ khi nhắc tới tên người này, trong lòng Vạn Thục
Tuệ không thể nói là có cảm giác gì, phải nói hận đương nhiên là có,
càng nhiều hơn chính là không muốn nhắc tới người này, cũng không muốn
gặp lại người này, chỉ hận ban đầu mình không mở to mắt còn tưởng rằng
người này sẽ là một người tốt.
“Không có việc gì, ông ta là nam
tử, tiệc rượu nội viện và ngoại viện dĩ nhiên tách ra, nương muốn thấy
còn không thấy được ông ta, nếu ông ta dám xông vào trong viện, đừng nói là nương, đến lúc đó tự có một đống người muốn giết ông ta.” Vân Thù
cười nói, chuyện ăn cưới này cũng phải nói quy củ, trong ngoài tách ra,
nam tử hơn phân nửa sẽ ở ngoài viện tuyệt đối sẽ không đến trong viện
đụng chạm đến phu nhân và thiên kim cùng tới.
“Hơn nữa, bây giờ
nương sống tốt như vậy, cũng nên để cho ông ta nhìn một chút, cũng có
thể để cho ông ta thấy rõ ràng biết được ngày đó mình đã bỏ qua là thứ
gì. Hơn nữa, theo tính tình kia đến lúc đó có tới hay không cũng là một
vấn đề rồi, nương cần gì phải để người như vậy ở trong lòng, lui về sau người nương để ở trong lòng cũng chỉ có cả nhà chúng ta mà thôi, qua
hôm nay, con chính là không thể gọi Liễu bá bá là bá bá rồi, mà phải gọi là cha.”
Vân Thù nghĩ bây giờ trong lòng
Vân Hoằng cũng rất khó chịu rồi, thê tử trước của mình xuất giá, không
gả cho một người sa cơ thất thế mà gả cho một người trừ không kế tục
tước vị ra mà còn cao hơn ông ta một cái đầu, chút lòng dạ hẹp hòi kia
vẫn không thể khó chịu đến giống như lâu như trời đất đi, hơn nữa việc
làm lúc trước của Vân Hoằng, cũng đã sớm bị sử quan tố một bản tấu, thất Công chúa giám quốc còn khiển trách một phen, bây giờ cuộc sống của ông ta cũng không có cảnh tượng như vậy. Vân Thù đã quyết định chủ ý cho dù Vân Hoằng đến, nàng sẽ không khiến cho ông ta thoải mái trong lòng, nếu ông ta không đến, sớm muộn gì cũng cần phải truyền tới trong tai ông
ta, nếu ông ta đến vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Vạn Thục Tuệ bị Vân Thù náo loạn đến đỏ mặt, trái tim bà cũng để xuống. Hôm nay là lúc
bà vui mừng cũng là lúc vận mệnh của bà thay đổi, bà phải vui vẻ, cũng
không uổng phí một phen tình ý này.
Khi Miêu thị vào cửa, Vạn
Thục Tuệ đã mặc giá y đỏ thẫm mà phòng may vá gấp gáp chế tạo ra, trên
giá y này thêu hoa mẫu đơn, chỗ vạt áo làn váy dùng chỉ vàng thêu hoa
trà, chỉ nhìn đó là vô cùng chói mắt, kể cả so với giá y năm đó Vạn Thục Tuệ xuất giá cũng chỉ hơn chứ không có kém.
Vân Thù để phòng may vá chế tạo là kiểu dáng váy quây hở ngực *, đây cũng là vì để ý tới bây giờ eo bụng Vạn Thục Tuệ đã hơi ưỡn lên, quần áo trong triều Đại Khánh
ngược lại tùy ý, có thích váy thắt ngang eo cũng thích váy quây hở ngực, nhưng kiểu váy quây hở ngực này hơn phân nửa đều là nữ tử tuổi còn trẻ
thích, người tuổi hơi lớn chút thích kiểu váy thắt ngang eo, nhưng bây
giờ tuổi Vạn Thục Tuệ cũng không tính là lớn, hơn nữa mấy ngày nay sống
thoải mái không có chuyện gì phiền lòng, sắc mặt cũng có vẻ vô cùng hồng hào, trang phục đỏ tươi khi mặc trên người bà cũng có vài phần xinh
đẹp.
(*) Váy quây hở ngực: Nguyên gốc 齐胸襦裙 (Tề hung nhu quần), là kiểu váy đời Đường.
Khi Miêu thị đi vào, trên tay bà cầm theo mấy thứ đồ nhỏ, chính là tiến hành trang điểm cho Vạn Thục Tuệ.
“Huệ nhi, nương trang điểm cho con.” Miêu thị kéo Vạn Thục Tuệ tới ngồi
trước gương trang điểm trên bàn nhỏ, Chương ma ma cũng đã búi xong tóc
cho Vạn Thục Tuệ, đồ trang sức cũng đeo lên, “Hôm nay là ngày vui của
con, cũng nên vui mừng ra cửa.”
Miêu thị vừa nói, vừa mở đồ mình
mang tới ra, đây cũng chỉ là một vài thứ đồ tầm thường thôi, bột chì,
phấn, vẽ chân mày còn có son môi.
“Bà ngoại, hôm nay trang điểm
cho mẫu thân để cháu tới làm được không?” Vân Thù vừa nhìn thấy bột chì
này liền cảm thấy có vài phần nhức đầu, ở cổ đại dụng cụ khi trang điểm
đều không đầy đủ hết giống như hiện đại, bình thường đều thích dùng bột
chì vẽ loạn lên mặt đến trắng toát, nhưng bột chì này ngừa thai, nữ tử
có thai tốt nhất không nên đụng vào những thứ này, hơn nữa trên mặt bôi
đến trắng toát như vậy, lại kèm theo môi đỏ mọng như máu tươi, Vân Thù
hơi ác ý mà nghĩ, buổi tối khuya lỡ không hấp dẫn ánh mắt tân lang bị
tân nương tử mặt trắng toát môi đỏ hù đến không thể giao hợp coi như còn nhẹ, lỡ như dọa ra đến nguy hiểm gì, đó không phải tương đương với vừa
vào nhà đã ở góa rồi sao?!
“Cháu một tiểu nha đầu, nào biết được
những thứ này?” Khi Miêu thị nghe được Vân Thù nói như vậy, không nhịn
được liền chê bai một câu, “Tính tình của cháu thật sự bị mẫu thân cháu
nuông chiều đến không biết đúng mực! Khi vấn tóc thì thôi đi, nếu để cho cháu làm thành dở dở ương ương thì giống như cái gì!”