Khi Liễu Vân Hiên thốt lời này ra khỏi miệng, gương mặt Liễu Diệp đã
giật giật, chỉ cảm thấy đầu óc của thiếu gia nhà mình nghĩ như thế nào,
nếu gây ra chút chuyện, chỉ sợ đến lúc đó lão gia nhà mình còn không
biết sẽ nhìn thiếu gia như thế nào đấy.
“Thiếu gia, bây giờ ở
trước mặt lão gia hai mẹ con nhà này chính là được yêu thích, người đi
như vậy chỉ sợ không kiếm được một chút chỗ tốt nào, sao người lại khổ
đến vậy?” Liễu Diệp khuyên như thế, chỉ sợ thiếu gia nhà mình thật sự
nghĩ không ra đi tìm một đôi mẹ con này tìm xúi quẩy, “Hơn nữa thiếu gia cũng không thể tự mình đi, đều là nữ nhân, thiếu gia người đi cũng
không tiện, lẽ ra chuyện này bẩm báo cho cô nãi nãi mới không sai.”
Liễu Diệp tận tình khuyên, hắn không sợ khi thiếu gia đi sẽ náo loạn ra
chuyện gì, vấn đề chỉ sợ hai mẹ con nhà kia là thứ ăn thịt người đến lúc đó nói vài câu bên tai lão gia, lui về sau không phải thiếu gia sẽ bị
thiệt sao. Nhất là nữ nhi kia, ở trong Ung đô là ác nữ có tiếng, không
chừng còn đi thẳng vào đi ngang ra *, nhưng hắn không có gan lớn như
thiếu gia nhà mình, rất sợ gây ra chút chuyện chính là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra. Bây giờ ở trong Ung đô cũng chỉ có cô nãi nãi ở gần đây
nhất, hơn nữa thiếu gia cũng do cô nãi nãi nuôi lớn dưới mắt, cho dù sau khi cô nãi nãi xuất giá vẫn không hề yên lòng về thiếu gia người cháu
này, cho dù hiện giờ cũng không ba thì năm tới gặp, quan hệ thân thiết
như vậy không tìm cô nãi nãi còn đi tìm ai.
(*) đi thẳng vào đi ngang ra: Chỉ sống đi vào chết đi ra. Tương tự dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
Nhưng bản thân Liễu Vân Hiên có tính cách hết sức quật cường, chỉ cần là
chuyện mình đã quyết định chủ ý, cho dù bên ngoài nói ra nói vào, hắn
một chút cũng sẽ không thay đổi, Liễu Diệp nói hơn nói thiệt mãi cũng
không kéo được ý niệm của thiếu gia nhà mình lại, bó tay cũng đành phải
trở về tìm cha mình dò hỏi một đôi mẹ con này ở đâu.
Sau khi dò
hỏi xong, Liễu Vân Hiên chính là có phần không kịp chờ đợi tìm qua, khi
thấy nhà này thì hắn cũng giống như Miêu thị mồm hơi há hốc, hai mẹ con
người này chính ở giữa đường phố Hoa Thanh, tòa nhà này đặt mua khi nào? d1en d4nl 3q21y d0n
Cửa tòa nhà này đóng lại khiến cho người ta
có phần không phân biệt rõ rốt cuộc là khép hay khóa lại, hắn đang suy
nghĩ có cần để Liễu Diệp tiến lên gõ cửa hay không, chỉ nghe được sau
lưng có tiếng bánh xe ngựa lăn trên đá xanh phát ra một chút tiếng động
nhỏ, xe ngựa nhanh chóng đã đến cửa dừng lại. Dắt xe ngựa là một gã ăn
mặc kiểu sai vặt.
Xe ngựa dừng lại, từ bên trong có một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh ngọc bước ra trước, sau khi nàng xuống xe
ngựa nói một câu: “Tiểu thư đến nhà.”
Đợi đến khi giọng nữ tử kia rơi xuống, rèm xe ngựa lại vén lên, một nữ tử mặc đồ hồng từ bên trong
đi ra, dáng vẻ kia rõ ràng là một tiểu nha đầu chưa trổ mã, thậm chí
kiểu búi tóc kia cũng là kiểu thiếu nữ, hai dây hoa nhỏ đáng yêu buộc
lại thành một chuỗi trâu châu làm búi tóc, nhìn qua cực kỳ khiến người
thích.
Sau khi Vân Thù xuống xe ngựa định vào cửa, hôm nay nàng
vừa ở chỗ nhà máy làm đồ sứ ở ngoài thành một ngày, trong đoạn thời gian này đẩy nhanh tốc độ, hôm nay lò gốm sứ qua tay nàng lần đầu tiên nung
gốm sứ, theo quy củ phải tế bái khấn vái một phen, mà lò rèn của nàng ở
gần lò gốm sứ cũng làm không sai biệt lắm, tiếp theo còn rất nhiều việc
phải làm, bằng không đây chính là không theo kịp ngày rồi.
Bây
giờ Vân Thù hận không thể một ngày sinh ra hai mươi bốn hoặc ba mươi sáu canh giờ ra dùng, còn mệt mỏi hơn nhiều rất nhiều so với trước kia đi
học đi làm…
Vân Thù vừa mới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy hai người
đứng trước cửa nhà, Cẩm Sắt thấy hai người kia đang nhìn ngó đánh giá
tiểu thư nhà mình trong lòng đã lập tức cảm thấy có phần không hợp, liền định đi lên quát lớn một phen, bây giờ tuy nói dân phong không phóng
khoáng như vậy, nhưng một nam tử nhìn chằm chằm một nữ tử cũng là một
chuyện hết sức thất lễ, hơn nữa, trong sắc mặt của hai người này còn có
vài phần ý tứ không tốt. dinendian.lơqid]on
Vân Thù chỉ vừa liếc
mắt nhìn, lập tức ngăn bước chân Cẩm Sắt lại, nàng tiến lên mấy bước,
đứng cách Liễu Vân Hiên chừng hai, ba bước chân, vén áo thi lễ nói: “Là
Hiên ca ca nhà Liễu bá bá đi, ngược lại từng nghe Liễu bá bá nhắc tới,
hôm nay gặp mặt quả thật có vài phần giống Liễu bá bá!”
Liễu Vân
Hiên vốn thấy Vân Thù hướng về phía mình thì trong lòng ít nhiều gì cũng có vài phần hoang mang, bây giờ nghe được Vân Thù nói như vậy, hắn sửng sốt thất thần một lúc, như thế nào cũng không nghĩ đến mình bị người ta nhận ra trước, nhưng Liễu Vân Hiên cũng không biết sợ, vừa nghĩ tới Vân Thù mở miệng gọi hắn là “Hiên ca ca”, sắc mặt hắn liền thay đổi, lập
tức lộ vẻ còn chán ghét hơn nuốt một con ruồi, lớn tiếng nói: “Ai là ca
ca của ngươi!”
Vân Thù có thể nhận ra Liễu Vân Hiên cũng không
phải không có lý do, dáng vẻ Liễu Vân Hiên quả thật rất giống Liễu Bác
Ích, khí chất nho nhã trong mi mày này gần như giống nhau như đúc, chỉ
có điều Liễu Bác Ích từng lịch lãm trong quan trường sau đó dần biến
thành vẻ thành thục vả lại có hơi thở nội liễm, có cảm giác năm tháng
lắng đọng, mà Liễu Vân Hiên dù ít dù nhiều cũng bởi vì tuổi trẻ khí
thịnh tuy trang phục người đọc sách nhìn hết sức ôn hòa, ngoài phong độ
trí thức ra còn có vài phần quật cường và cương quyết. Nếu như so sánh
với rượu, Liễu Bác Ích chính là một bình rượu ngon chôn giấu mấy chục
năm, mà Liễu Vân Hiên là mới ủ ra, còn vô cùng chát miệng.
Vân
Thù nghe giọng điệu hung ác của Liễu Vân Hiên phản bác, thấy trong sắc
mặt hắn có vài phần không cam lòng lại thêm với quanh quẩn ở cửa, hơn
nữa hai ngày trước nhận được tin tức từ chỗ Liễu Bác Ích, nàng biết được Liễu Vân Hiên này hiện giờ đến chỗ nàng cũng không phải nói cái gì mà
sau này hai người sẽ là huynh muội hai người cần phải thương yêu lẫn
nhau gì đó, chỉ sợ tiểu thiếu gia này đang trong lòng cực kỳ hận mẹ con
hai người đi, cũng quả thật như theo lời Liễu Bác Ích nói, chỉ sợ hắn
muốn tìm hai mẹ con các nàng nói vài lời nhiệt tình gì đó, thật sự một
chút cũng không ngoài dự liệu của lão cha hắn, thật sự chính là chạy
tới.
Nhìn dáng vẻ giận dữ xem thường của Liễu Vân Hiên, Vân Thù
cũng không cho vẻ mặt gì xem, hơn phân nửa cũng rõ ràng tâm tư của Liễu
Vân Hiên, hắn bất mãn với hôn sự của cha mình, cho nên định sau lưng tìm tới mẹ con các nàng gây phiền toái, nhưng lại bởi vì trong ngày thường
được Liễu Bác Ích dạy dỗ tốt đẹp quản giáo cũng nghiêm khắc nhận được
giáo dục chính thống, cho nên hơn phân nửa cũng sẽ không náo loạn ra
chuyện gì, nhiều lắm chính là tới làm cái mà hắn gọi là “Hiểu lấy đại
nghĩa” mà thôi, nên mới vừa rồi một tiếng xưng hô cua nàng mới khiến cho hắn bất ngờ như vậy, nghĩ đến trong đáy lòng đang đè nén một đốm lửa
tức giận, Vân Thù ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử này có thể làm đến
trình độ nào.
Trên mặt Vân Thù mang nụ cười “Ngây thơ đáng yêu”
nói: “Liễu bá bá nói rồi, lui về sau chờ mẹ muội vào cửa, muội cũng
chính là nữ nhi của bá bá rồi, đến lúc đó phải gọi Hiên ca ca một tiếng
ca ca. Ca ca có vui mừng không?” diee ndda fnleeq uysd doon
Vui mừng cái gì chứ!
Liễu Vân Hiên hung hăng cắn răng một phát, khi hắn nghe hai chữ ca ca từ
trong miệng nha đầu này nói ra, cả người chính là cảm thấy cực kỳ khó
chịu. Hắn nói: “Ta không biết được nương ta cho ta thêm một muội muội từ khi nào. Ngươi đừng ở đây lôi quan hệ thân thích họ hàng ra mà gọi, ta
và ngươi không có quan hệ gì.”
Vân Thù nhìn gương mặt trướng
thành màu gan heo của Liễu Vân Hiên nhưng vẫn đang kiềm chế cơn giận của mình cố gắng duy trì dáng vẻ đầu óc tỉnh táo, cảm thấy hết sức giải
trí, nàng lại không nhịn được bổ sung một câu: “Kế mẫu cũng là mẫu thân
nha, ca ca cần gì phải như vậy, đến lúc đó muội phải gọi Liễu bá bá một
tiếng phụ thân, vậy nương muội cũng là mẫu thân là trưởng bối của ca ca
rồi, tuy nói rằng không cùng cha không cùng nương nhưng vẫn là huynh
muội. Hôm nay ca ca tới làm gì? Là tới thăm muội và mẫu thân sao? Dù sao cũng chẳng qua chính là còn dư lại thời gian chừng hai mươi ngày, đến
lúc đó chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp rồi, ca ca cần gì
phải nóng lòng lon ton đến thăm như vậy?”
Sắc mặt Liễu Vân Hiên
đã từ màu gan heo chuyển thành màu xanh lá rồi, hắn nhìn Vân Thù hồi
lâu, lại thấy vẻ hài hước trong mắt nàng lúc này mới phát hiện mình vốn
bị nàng đùa giỡn một phen, trong đôi mắt kia nào có vẻ đơn thuần ngây
thơ như trong vẻ mặt và lời nói vừa rồi mới biểu hiện ra của nàng.
“Ngươi đồ tiểu nha đầu xảo trá!” Liễu Vân Hiên ổn định tâm tình gần như muốn
phát điên của mình, chờ ổn định xong lại nói với tiểu nha đầu trước mắt, “Ta không biết hai mẹ con các ngươi đánh chủ ý gì, nhưng ta tuyệt đối
không cho phép mẹ con hai ngươi vào cửa Liễu gia, làm dơ bẩn danh tiếng
của phụ thân!”