Trong sắc mặt của Liễu Hiền và bà mai Hoàng cũng hoàn toàn là khiếp sợ,
qua nhiều năm như vậy lão gia (Liễu lão gia) chưa từng nói tới muốn tục
huyền, lại chủ động nói chuyện muốn cưới kế thất, đây đúng là cây vạn
tuế già nở hoa, bắt kịp một lần.
“Chuyện này còn phải làm phiền bà mai Hoàng ngươi.” Liễu Bác Ích nói với bà mai Hoàng.
Bà mai Hoàng kinh hãi một trận, rốt cuộc có thể coi như từng gặp vô số
người, bà rất nhanh đã phản ứng lại: “Điều này cũng có thể xem như một
chuyện tốt, Liễu lão gia ở góa đã lâu, trong nhà này tuy nói có tôi tớ
hầu hạ, nhưng bên người không có người tri kỷ biết lạnh hiểu nóng. Hơn
nữa thân phận của Liễu lão gia như vậy, cũng nên có người hầu hạ.”
Bà mai Hoàng lanh mồm lẹ miệng nói một vài lời tốt, lúc này mới tò mò hỏi: “Không biết được Liễu lão gia coi trọng là người nhà nào?”
Cũng
không oán trách được bà mai Hoàng tò mò, hôn sự của Liễu lão gia này,
vào hơn chừng mười năm trước bà đã từng muốn nói tới, tuy nói rằng
nguyên phối vào lúc sinh bị khó sinh đã đi để lại một nhi tử này, nhưng
vào lúc đó Liễu thái lão gia vẫn còn sống, Liễu lão gia mới vừa từ bên
ngoài trở về, quan chức lại lên nhất phẩm, chỉ bằng điểm Liễu thái lão
gia đã từng là đế sư, ở trong Ung đô cũng có không ít nữ nhân muốn gả
tới làm kế thất, lúc ấy Lưu lão thái gia để cho bà tới thu xếp việc này, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại do chính Liễu lão gia từ chối. Sau
đó qua ba năm giữ hiếu, bây giờ Liễu lão gia đã là Ngự sử đại phu là
quan chức tòng nhất phẩm, nếu muốn nói tới chuyện hôn nhân, chỉ sợ có
không ít người trong sạch muốn tranh giành đến vỡ đầu đi.
Liễu
Bác Ích cũng không dối gạt bà mai Hoàng, lui về sau thu xếp trong đó vẫn không thể không khổ cực bà mai này, chỗ nào cũng cần dùng đến bà ta, mà về phần Liễu Hiền, là nhi tử của bà vú của mình, từ nhỏ chính là thư
đồng của mình, sau lại thành quản gia trong phủ này, những năm gần đây
làm cũng có uy tín danh dự, có thể coi như rất được lòng ông.
Liễu Bác Ích nói: “Chính là tiểu thư Vạn gia khoảng thời gian trước hòa ly với Tĩnh Viễn Hầu phủ kia.”
Liễu Hiền kinh hãi, bà mai Hoàng trợn tròn mắt, Liễu Vân Hiên muốn đập đầu vào tường rồi.
Đối với Liễu Vân Hiên mà nói, tin tức này gần như có thể so sánh với quốc
tang, mà bây giờ trong đầu Liễu Vân Hiên cũng chính xác có một ý niệm
như vậy – trời đóng băng rồi. Liễu Vân Hiên vốn cho rằng cả đời này đại
khái phụ thân của hắn sẽ không tái giá rồi, trong lòng Liễu Vân Hiên
không phải không có cảm giác, sau khi hiểu chuyện hắn cũng có phần lo
lắng phụ thân của mình có thể tìm một kế mẫu cho mình hay không, sau đó
thấy phụ thân vẫn luôn không định làm thế, trong lòng hắn cũng có vài
phần hả hê, trong Ung đô này hễ là người có chút của cải, nhà ai mà
không có mấy di nương không có mấy thông phòng, mà phụ thân của mình lại trong sạch không có gì cả, theo ý hắn, phụ thân không bình thường.
Dĩ nhiên nếu phụ thân mình thật sự muốn cưới một thê tử, Liễu Vân Hiên vẫn có thể hiểu, nhưng điều duy nhất hắn không hiểu chính là phụ thân của
mình sao có thể cưới nữ nhân kia!
“Phụ thân, ngài không nói sai
chứ?” Liễu Vân Hiên run run rẩy rẩy nói, “Tiểu thư Vạn gia này còn có
một nữ nhi vốn là dòng chính nữ Vân gia sau đó bị trục xuất gạch tên ra
khỏi gia phả Vân gia, tên là Vân Thù đúng không?”
Khi Liễu Bác
Ích nghe được Liễu Vân Hiên hỏi như thế, ông gật đầu một cái nói, “Đúng
là có, Thù nhi nha đầu là một đứa bé thông minh, lui về sau vào cửa hai
đứa chính là huynh muội, con là ca ca phải che chở cho muội tử nhà
mình!”“Con mới không có muội tử như vậy!” Liễu Vân Hiên thịnh nộ la hét, “Phụ thân, nếu như người thật sự muốn cưới một thê tử con hoàn toàn có
thể lý giải sẽ không phản đối, nhưng trong Ung đô này, dưới gầm trời này ai cũng có thể, chỉ hai mẫu nữ các nàng là tuyệt đối không thể vào cửa
Liễu gia chúng ta!”
Liễu Bác Ích bị tiếng kêu bất thình lình này
của Liễu Vân Hiên làm cho giật mình, đợi đến khi nghe rõ lời của con
trai của mình, mặt mũi của ông lập tức đen thui, “Chuyện này đâu cần con ở đây nói gì, trở về phòng đọc sách.”
Liễu
Vân Hiên nhất quyết không tha, một chút cũng không có ý tứ lui xuống,
“Phụ thân, hai người này từng là đích thê đích nữ trong phủ Hầu môn sao
lại ra chuyện như vậy, nhất định có chỗ không ổn. Hơn nữa, bây giờ trong cả thành Ung đô gần như đều đã truyền khắp danh ác nữ của Vân Thù, gần
như tránh mọi người còn tránh không kịp, phụ thân người biết được nàng
ta làm ra chuyện gì, trong Thái học có một người chẳng qua thiếu bạc của nàng ta thôi, người này còn từng có hôn ước với nàng ta, nàng ta lại có thể nhẫn tâm đến bán người ta vào nam phong quán, bây giờ phụ mẫu người nọ một bị nàng ta ép đến trúng gió, một người cả ngày điên điên khùng
khùng, nữ tử có thể dạy dỗ ra nữ nhi như vậy sao có thể là một người
tốt, phụ thân, người phải nghĩ thật rõ ràng, chẳng lẽ bị mẫu nữ hai
người này ra chiêu gì mới không thể không cưới người ta sao?”
Liễu Vân Hiên vốn không biết, nhưng trong một thời gian trong cả Thái học
đều đang lan truyền, vì thế còn có người tận mắt đi tới nam phong quán
thật sự thấy được Dương Kiệt Minh, lúc trở về còn nói hết sức tỉ mỉ, nói bây giờ Dương Kiệt Minh thật sự đang tiếp khách ở đó, hơn nữa Dương
Kiệt Minh này nói chắc như đinh đóng cột rằng do Vân Thù hại hắn thành
như thế. Liễu Vân Hiên cũng nghe được những chuyện này từ những bằng hữu thường xuyên chơi chung, giữ lại vài phần ấn tượng, chỉ cảm thấy nàng
ta tuổi còn nhỏ đã thật sự ác độc, vậy lớn lên còn như thế nào nữa.
Hắn còn cảm khái chưa được bao lâu, phụ thân của mình lại muốn kết hôn với
mẫu thân của ác nữ, chuyện này kêu Liễu Vân Hiên làm sao tiếp nhận được, điều này thật sự khiến cho hắn khó chịu. Hắn nghĩ tới phụ thân mình
nhất định không biết chuyện này nên mới bị hai mẫu nữ này che mắt, bây
giờ mình đã nói vậy, phụ thân có thể ngẫm lại rõ ràng sau đó mới hạ
quyết định.
Nhưng Liễu Vân Hiên vừa dứt lời, Liễu Bác Ích lại tỏ vẻ tức giận, ông căm giận vỗ bàn nói: “Khốn kiếp!”
Liễu Vân Hiên trợn mắt há mồm nhìn Liễu Bác Ích, hắn thường xuyên bị phụ
thân mắng đôi câu, có lúc uống rượu về muộn chính là được hai chữ “Khốn
kiếp” này, nhưng chưa bao giờ tức giận giống như bây giờ, gần như trợn
mắt mà nhìn.
“Ta đã nói với ngươi bao
nhiêu lần rồi, người đọc sách phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nói. Ngươi coi những lời ta dạy ngươi như gió thoảng bên tai đúng
không?” Liễu Bác Ích cao giọng khiển trách, “Bây giờ ngươi nói một chút, vậy có bao nhiêu chuyện ngươi biết thật sự, hay chẳng qua bảo sao nghe
vậy, có bao nhiêu là thật. Ngươi không tận mắt chứng kiến tự trải nghiệm thì đừng ở đây nói những lời này. Ngươi có biết được những lời này của
ngươi có đôi khi bức chết một mạng người, chẳng lẽ sau này ngươi định
làm quan cũng sẽ giống như bây giờ nghe tiếng mưa tiếng gió trong lòng
định án liền ở đó phán án phải không, đến lúc đó thật sự là một mạng
người, ngươi định lấy cái gì ra đền!”
Liễu Vân Hiên bị Liễu Bác
Ích khiển trách một trận đến mặt mũi không có ánh sáng, ngay cả bà mai
Hoàng đứng bên cạnh trong lòng cũng hơi bồn chồn, nghĩ tới Liễu lão gia
bình thường có tiếng là người tính tình hiền hậu, mấy chuyện bên ngoài
kia bà cũng từng nghe nói tới, Liễu công tử này nói cũng coi như lưu lại vài phần cho người ta. Nếu ra ngoài nghe còn không chịu nổi hơn như vậy nhiều, xem ra Liễu lão gia đã hạ chủ ý ăn đòn cân sắt * rồi, con trai
của mình nói cũng vô dụng, huống chi người khác đi nói.
(*) Chủ ý ăn đòn cân sắt: chỉ hạ quyết tâm phải làm một chuyện gì đó hoặc ko thay đổi một quyết định nào đó
“Cha!” Tuy Liễu Vân Hiên bị giáo huấn đến nỗi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, nhưng vẫn một chút cũng không nhượng bộ, “Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, nếu hai mẫu nữ các nàng đường hoàng chính trực không sợ gian tà cần gì phải trèo tới cành cây cao là cha, lúc này mới hòa ly mấy
ngày chính là không ở yên trong nhà như vậy, chẳng lẽ họ không cảm thấy
cực kỳ mất mặt -”
Tất cả những lời này của Liễu Vân Hiên dừng lại trong một tiếng tát tai thanh thúy, đợi đến khi hắn phản ứng lại, trên
mặt mũi đã đau rát. Phụ thân của hắn thế mà lại vì hai mẫu nữ như vậy mà đánh hắn một bạt tai?!