Vân Thù cẩn thận nói chủ ý của mình cho Liễu Bác Ích và Vạn Thục Tuệ,
Liễu Bác Ích và Vạn Thục Tuệ còn chưa nghe Vân Thù nói xong đã gật đầu
liên tục, cảm thấy đúng là một chủ ý tốt.
Sau khi nói xong với
Liễu Bác Ích, Liễu Bác Ích ở lại trong nhà này rốt cuộc vẫn nghĩ tới bây giờ coi như danh bất chính ngôn bất thuận nên cũng không ở lại thêm,
đợi đến sau khi Liễu Bác Ích rời đi, Vạn Thục Tuệ giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên đầu chân mày vẫn có vài phần sắc mặt vui mừng.
“Mẫu thân bây giờ đã yên tâm? Liễu bá bá chính là một người tốt khó gặp, lui về sau cũng sẽ không khiến mẫu thân chịu uất ức gì.” Vân Thù nói, trên
mặt của nàng cũng có vài phần ý cười, chỉ cảm thấy chuyện ngày hôm nay
dù ít dù nhiều cũng có vài phần ra ngoài dự đoán của nàng, tuy rằng bây
giờ chuyện này đã định ra hơn phân nửa rồi, nhưng sau này còn có thời
gian, có lẽ cũng có thể xảy ra chuyện khác, nhưng bây giờ chuyện này
cũng thật sự có thể tính là một chuyện vui lớn.
“Ông ấy thật sự
là một người tốt.” Vạn Thục Tuệ nói, mặc dù câu nói này không phải lần
đầu tiên nói, nhưng lần này khi nói đến thì trong lòng phá lệ có vẻ ngọt ngào, trong lòng cũng có vài phần kích động.
“Hôm qua mẫu thân còn đắn đo không thôi đấy, bây giờ đã bao che, đây thật là…”
Vân Thù dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn Vạn Thục Tuệ, nóng đến khuôn mặt của Vạn Thục Tuệ đã đỏ lại càng thêm đỏ.
“Thù nhi con hài tử này, con chính là muốn để cho nương đánh mông con sao?”
Vạn Thục Tuệ ra vẻ định đánh mông Vân Thù, thế nhưng chẳng qua chỉ là
giả vờ giả vịt mà thôi, khuê nữ của bà là khuê nữ tốt đỉnh đỉnh trên đời này, bà nào xuống tay được, nếu người khác dám xuống tay với khuê nữ
của bà, bà không thể không liều mạng với người ta.
Vân Thù cũng
biết được Vạn Thục Tuệ chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, nàng cũng
giả vờ giả vịt lui ra hai bước nói: “Mẫu thân nỡ lòng đánh con sao, đánh con đau lòng là con hay là nương, đã như vậy đừng đánh đi, con đi tìm
Chương ma ma kêu bà ấy chuẩn bị một số thứ, ngày mai hai mẫu nữ chúng ta đi thăm bà ngoại.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Vạn Thục Tuệ
gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Vân Thù rời đi trong lòng ấm áp, khuê nữ này của bà chỗ nào cũng vì bà mà suy nghĩ, mà trong lòng Vạn Thục Tuệ
cũng âm thầm thề cảm thấy lui về sau mình sinh được mấy hài tử đều được, khuê nữ này vĩnh viễn xếp vị trí thứ nhất trong lòng bà.
Sáng
sớm hôm sau, Vạn Thục Tuệ mang theo Vân Thù còn có dẫn theo Chương ma ma cùng nhau đi Vạn gia, một ngày trước từ trong miệng Vân Thù Chương ma
ma đã biết chuyện này rồi, trong lòng cũng hết sức cảm thấy vui mừng
thay cho Vạn Thục Tuệ, cảm thấy tái giá vậy cũng là một chuyện tốt, dù
sao tiểu thư nhà mình còn trẻ tuổi, người có lỗi với Vạn Thục Tuệ là Vân gia, Vạn Thục Tuệ cũng không cần vì Vân gia mà trì hoãn bản thân.
Chương ma ma cũng cảm thấy Vạn Thục Tuệ vô cùng trẻ tuổi, tuy nói rằng
bên cạnh có một Thù nhi tiểu thư thân thiết, nhưng dù thân thiết như thế nào, mấy năm sau vẫn còn phải hứa gả cho người, đến lúc đó bên cạnh
trống không, ngay cả một chút nhớ nhung cũng mất, hơn nữa Chương ma ma
cũng rất sợ cục thịt trong bụng tiểu thư nhà mình có một sơ suất gì, dù
sao trước đó đã từng bị hư thai, lại sợ sau khi sinh ra Vân gia không
cần thể diện kia muốn tới giành.
Buổi sáng trước khi ra cửa Vân
Thù cũng căn dặn mẫu thân mình và Chương ma ma, một lát nữa sau khi gặp
được Miêu thị, trừ phi cần thiết đừng nói dóc, có chuyện gì cứ để cho
nàng nói là được, nếu như gặp được Hồ thị nghe Hồ thị nói gì đó cứ xem
như hòa toàn không nghe được là được, Vạn Thục Tuệ và Chương ma ma cũng
hiểu được mình không phải là đối thủ của Hồ thị chua ngoa đanh đá kia,
sau khi nghe được Vân Thù căn dặn như vậy cũng gật đầu liên tục.
Khi ba người Vân Thù tới, Vạn Thủ Nghĩa vẫn còn ở nhà, Vân Thù cảm thấy
chuyện này vẫn nên nói trước mặt Vạn Thủ Nghĩa thì tốt hơn, tránh cho
đến lúc đó về sau bọn họ lại can thiệp vào.
Khi Vân Thù đến chỗ
Miêu thị, Miêu thị đã dùng xong đồ ăn sáng, đang khép hờ mắt lần tràng
hạt trên tay niệm kinh Phật, sau khi Thẩm ma ma gọi một tiếng, mới mở
mắt nhìn Vạn Thục Tuệ và Vân Thù vừa đi vào cửa.
“Lão phu nhân,
tiểu thư mang theo Thù nhi tiểu thư tới thăm ngài.” Thẩm ma ma cười nói, “Lúc trước không phải lão phu nhân còn nhớ nhung sao, hôm nay tiểu thư
và Thù nhi tiểu thư xem như đã tới.”
Miêu thị nghe Thẩm ma ma nói như vậy, tầm mắt cũng nhìn về phía hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù,
một hồi lâu sau mới nói một tiếng: “Gầy.”
Vạn Thục Tuệ nghe được
mẫu thân mình nói như vậy, hốc mắt hơi đỏ, lập tức nghẹn ngào mà kêu một tiếng nương, còn Vân Thù đoan đoan chính chính hành lễ với Miêu thị,
gọi một tiếng “Bà ngoại”.
Mấy ngày gần đây Miêu thị nghe được
phong vân bên ngoài không ngừng, đầu tiên là đi phủ nha kiện cáo Vân
Hoằng, tiếp theo là ồn ào Dương gia từ hôn, hết sóng này đến sóng khác,
thật sự một chút ngừng nghỉ cũng không có, Miêu thị vố có chút bất mãn
với chuyện Vạn Thục Tuệ muốn sinh hạ hài tử trong bụng, cảm thấy đã
không có bao nhiêu quan hệ còn sinh làm chi, nhưng sau khi nghe đại phu
nói phá thai có nguy hiểm đến tính mạng, nhờ vậy mới không nói thêm cái
gì, nhưng cũng không nói lên bà vui mừng, hơn nữa mỗi một việc mỗi một
chuyện sau đó cũng huyên náo đến trong lòng Miêu thị không có ngọn
ngành, bà lại quá rõ ràng tính tình của nữ nhi nhà mình, cho nên biết
chuyện này tuyệt đối không phải do người có tính tình mềm yếu như con bé có thể làm ra, nhưng nếu không phải do con bé –
Miêu thị đưa tầm mắt của mình cuối cùng rơi vào trên người Vân Thù đang cười nhẹ nhàng,
lần trước khi con bé tới đây chính là đã thấy rõ hiển nhiên rồi, nhưng
mà chỉ là một tiểu nha đầu mười hai tuổi thôi, thật sự có thể làm ra
chuyện như vậy sao?
Vân Thù thấy Miêu thị nhìn mình, cũng chính
là nở một nụ cười với Miêu thị, điềm nhiên hỏi: “Bà ngoại nhìn Thù nhi
như vậy, Thù nhi có làm chuyện gì không đúng?” dfienddn lieqiudoon
“Ngươi còn có cái gì làm đúng, mấy ngày nay, phong vân nói bậy nói bạ bên
ngoài cũng có thể ăn chết người ta, ngươi nói ngươi một cô nương gia tốt đẹp, Tuệ nhi con cũng không quản lý cho tốt, sau này ai còn dám đến
cưới nha đầu này!” Miêu thị nghiêm túc nói, “Bây giờ dáng vẻ của con như vậy, Thù nhi còn có dáng vẻ như thế, trong ngày sau, con định như thế
nào cho phải?”
Vạn Thục Tuệ bị lão nương của mình khiển trách một trận, bà cũng hơi ngây ngẩn của người, trực giác phản ứng kịp chính là
phải nói xin lỗi, chỉ có điều lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, ngược
lại Vân Thù cười híp mắt lên tiếng trước: “Bà ngoại, Thù nhi không sợ.
Người làm việc trái lương tâm cũng không phải Thù nhi và nương, làm được quá mức cũng không có gì sai, cho nên cuộc sống sau này của Thù nhi
chính là ngẩng đầu ưỡn ngực. Bà ngoại cũng là có ý tốt, ngài sợ Thù nhi
về sau không có ai thèm lấy, nhưng lui về sau sự tình có ai biết được
đâu, dù sao bây giờ Thù nhi còn nhỏ, có thể ở bên cạnh mẫu thân nhiều
hơn.”
Bây giờ thanh danh đã thành như vậy, lui về sau hôn sự có
thể có gì tốt! Miêu thị than thở một tiếng trong lòng, nhưng nhìn dáng
vẻ Vân Thù dường như một chút cũng không biết ưu sầu mà cười, trong
khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể nói những lời này ra, dù sao không tốt gì nhưng rốt cuộc vẫn là ngoại sinh nữ nhà mình, bà cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Vạn Thục Tuệ, trong ánh mắt kia mang theo vài phần nhắc
nhở, hình như đang nói với Vạn Thục Tuệ - Con xem chừng nha đầu này một chút, đừng gây ra chuyện gì nữa, nếu không cả Ung đô này chỉ sợ không
có ai bằng lòng tới kết thân.
Vạn Thục Tuệ cũng nhìn ra được ánh
mắt bảy phần nhắc nhở ba phần cảnh cáo của Miêu thị, bà cũng biết mẫu
thân mình đây đang chỉ cái gì, nhưng bây giờ Vạn Thục Tuệ đã sớm không
còn là người có tâm tư hèn nhát, giống như ban đầu nữ nhi của mình nói
vậy, bà cũng không làm gì sai, miệng lưỡi vẫn không hiểu. Vạn Thục Tuệ
còn cảm thấy Dương Kiệt Minh thật sự rất không xứng với bảo bối trên đầu quả tim này của bà.
Miêu thị nhìn Vạn Thục Tuệ hồi lâu cũng
không thấy Vạn Thục Tuệ nói lời gì, trong lòng không khỏi có chút tích
tụ, đang suy nghĩ cần phải nhắc nhở một chút, Vân Thù ngược lại ngọt
ngào mở miệng nói trước: “Bà ngoại, hôm nay cháu và mẫu thân tới đây còn có một chút chuyện muốn nói với bà ngoại và cậu, để Thẩm ma ma đi mời
cậu tới có được không?”