Hôm sau, đợi đến khi Liễu Bác Ích từ trên triều trở lại, vừa mới thay
một thân thường phục, Liễu Hiền chính là lấy vào một bái thiếp, Liễu Bác Ích nhận lấy cẩn thận nhìn coi, trong sắc mặt có bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu, tiểu khải xinh đẹp phía trên này này mời ông vào giờ mùi
một khắc hôm nay qua phủ một chuyến có chuyện quan trọng thương lượng,
mà lạc khoản lại là tục danh của Vạn Thục Tuệ.
Trong lòng Liễu
Bác Ích vốn còn nhớ kỹ chuyện này, nghĩ đến Vạn Thục Tuệ bằng lòng gặp
ông, trong lòng ông sao có thể mất hứng, nhưng sau khi vui mừng một lúc, trong lòng ông lại có vài phần âm thầm lo lắng, qua phủ một chuyến có
chuyện quan trọng thương lượng, thương lượng này rốt cuộc là chuyện gì,
trong lòng Liễu Bác Ích thật sự không nắm chắc, nếu Vạn Thục Tuệ có thể
đáp ứng lời trước đó của ông, ông thật lòng vui mừng, nhưng nếu như
không đáp ứng mà nói…
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Bác Ích vốn
có chút vui mừng dần trở nên nghiêm túc, đến cuối cùng cũng có vài phần
chần chừ, tuy rằng trong lòng chần chừ, nhưng Liễu Bác Ích vẫn đúng giờ
Mùi một khắc đến phố Hoa Thanh chỗ ở bây giờ của Vạn Thục Tuệ.
Hai nha đầu Lưu Châu và Y Lan đã sớm chờ ở cửa, khi nhìn thấy Liễu Bác Ích đến, tất nhiên cười đón ông vào.
Vào trong phòng khách, ngồi ngay ngắn bên cạnh cũng không phải Vạn Thục Tuệ như trong lòng Liễu Bác Ích nghĩ mà là Vân Thù, nàng ngồi ngay ngắn ở
đó cười nhẹ nhàng nhìn Liễu Bác Ích đi vào.
Liễu Bác Ích chậm rãi đi vào phòng khách, khi nhìn nụ cười trên mặt Vân Thù, trong lòng ông
giật thột một cái, ông biết nha đầu Vân Thù này không thể chỉ đối xử với nàng như với hài tử mười hai tuổi chưa cập kê, nha đầu này cực kỳ thông minh, thậm chí Liễu Bác Ích cảm giác đoạn đường mình vừa mới tiến vào,
lại có vài phần mùi vị bị dò xét. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Mời
Liễu bá bá ngồi.” Vân Thù đứng dậy chào đón, mời Liễu Bác Ích ngồi lên
ghế đối diện mình, hai người chính là chia sảnh mà ngồi như vậy.
Đợi đến sau khi Liễu Bác Ích ngồi xuống, Cẩm Sắt bưng trà nóng và bánh đặt
trên bàn nhỏ của Liễu Bác Ích, Vân Thù khẽ vuốt cằm, nói một câu với Cẩm Sắt: “Cẩm Sắt tỷ tỷ đi xuống đi, ta có đôi lời muốn nói riêng với Liễu
bá bá, một lát nữa nếu cần gì ta sẽ lên tiếng, không cần các ngươi hầu
hạ.”
Cẩm Sắt đáp một tiếng vâng, sau đó lui xuống, trong phòng
khách chỉ còn lại hai người Vân Thù và Liễu Bác Ích, Liễu Bác Ích lặng
lẽ mở nắp trà gạt nhẹ lá trà lơ lửng bên trên, trong lòng có vài phần
thấp thỏm.
Mà khi ông thấp thỏm đến đỉnh cao, Vân Thù mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nương con nói, Liễu bá bá ngài muốn cưới nương con?”
Tay Liễu Bác Ích run lên một cái, trà nóng tràn ra ngoài, nóng đến trên
tay, mà Liễu Bác Ích hồn nhiên không biết, chỉ nhìn Vân Thù, trong
khoảng thời gian ngắn khó có thể mở miệng, chỉ cảm giác mặt mo này của
mình không che giấu được cực kỳ nóng.
“Hôm nay ta mời Liễu bá bá
tới, muốn nói chính là chuyện này.” Vân Thù nhìn chằm chằm ánh mắt của
Liễu Bác Ích, gằn từng tiếng một, “Con, không, đồng, ý!”
Sau khi
một câu nói kia của Vân Thù ra khỏi miệng, vẻ mặt Liễu Bác Ích kém hơn,
gần như trong nháy mắt từ ửng đỏ thành tái nhợt, tay của ông khẽ run,
tách trà lập tức rơi trên đất, tách sứ nát bấy, nước trà vung vãi đầy
đất cũng nhuộm dần thậm chí còn ướt mặt giầy, vạt áo của ông, nhưng Liễu Bác Ích lại hồn nhiên không hay.
Vân Thù giống như không nhìn
thấy dáng vẻ khiếp sợ của Liễu Bác Ích, nàng nói thẳng: “Tại gia tòng
phụ xuất giá tòng phu phu tử tòng tử, điều này cũng xem như quy củ từ
trước tới nay của Đại Khánh. Mặc dù mẫu thân con và người kia hòa ly,
bây giờ bên cạnh cũng chỉ có một mình con, mặc dù phu không chết, nhưng
trên thực tế cũng không có gì khác phu đã chết, tuy nói rằng phải tòng
tử, nhưng con cũng do mẫu thân sinh ra, bây giờ trong phủ đều để con làm đương gia, mấy chuyện này kia của mẫu thân con dĩ nhiên phải do con
định chủ ý, lời này của con, Liễu bá bá hẳn không có dị nghị gì?”
di3n~d@n`l3q21y"d0n
Cả người Liễu Bác Ích mất hồn mất vía, nghe những lời này của Vân Thù ít nhiều hơi ngây ngốc, chỉ hàm hàm hồ hồ gật đầu một cái.
“Liễu bá bá có muốn biết lý do vì sao con không đồng ý chuyện này không?” Vân Thù nhìn Liễu Bác Ích, nhàn nhạt mở miệng.
Trong lòng Liễu Bác Ích đã rối thành một nùi, nhưng khi nghe Vân Thù hỏi như
vậy ông vẫn mở miệng, vô vị nặn ra hai chữ: “Vì sao?”
“Lời người đáng sợ.” Vân Thù nói, “Thất phu vô tội hoài bích có tội, mẫu thân con
không làm chuyện gì sai đều có thể bị người tìm tội danh lung tung lộn
xộn, nếu bây giờ mẫu thân con gả cho bá bá, chỉ sợ người bên ngoài không biết sẽ nói mẫu thân con như thế nào, còn nữa, Liễu bá bá muốn cưới mẫu thân con, thân quyến trong nhà có thể đồng ý hay không? Tuy nói rằng
trên Liễu bá bá không có cao đường, nhưng có một muội tử đã xuất giá còn có một nhi tử đã mười sáu tuổi, bên cạnh nhà còn có thân thích lại còn
có trưởng bối, nếu như để cho những người này biết được quyết định mà
Liễu bá bá làm ra, bọn họ có thể tán thành không?”
(*) Thất phu
vô tội hoài bích có tội: Dân chúng vốn không có tội, bởi vì thân giữ
ngọc mà có tội. Vốn chỉ tài bảo có thể mang tới tai họa. Sau cũng so
sánh với có tài, có lý tưởng mà bị hại.
“Nếu người Liễu bá bá
muốn cưới về chính là một người nhà tầm thường chưa từng xuất giá, bọn
họ còn sẽ không phản đối, nhưng mẫu thân con, ở trong mắt người ta rốt
cuộc vẫn là người đã từng gả cho người khác đã sinh hài tử bây giờ còn
mang theo con, nếu gả cho người nhà bình thường, cũng chẳng có gì quan
trọng, nhưng Liễu bá bá không giống vậy, bá bá quyền cao chức trọng, là
Ngự sử đại phu. Người khác sao lại không nói gì chứ. Có lẽ đối với Liễu
bá bá mà nói những chuyện linh tinh này không có gì cả, nhưng đối với nữ tử mà nói những chuyện này có thể bức chết một người. Lời này của con,
Liễu bá bá có thể hiểu được?”
Liễu Bác Ích hiểu được băn khoăn
này của Vân Thù cũng đúng, nói cũng hợp lý, nhưng sau khi Liễu Bác Ích
suy nghĩ một chút, kiên định mở miệng, “Nếu ta đã kiên định thì làm sao, người khác nói gì không liên quan tới ta, trong thành Ung đô này chuyện linh tinh còn ít sao?! Chuyện như vậy chỉ cần bản thân chúng ta nhận
thức đúng, người khác nói cái gì cũng không quan trọng.”
dieendaanleequuydonn
Sau khi Liễu Bác Ích mở miệng nói ra dòng
suy nghĩ của ông cũng trở nên càng nghiêm túc kiên định, “Tuy rằng ta
làm quan, nhưng không phải không có người có chức quan lớn hơn ta ở phía trên, có Thừa tướng có Đại tướng quân trên nữa còn có Vương gia Hoàng
tử, nhưng nói trắng ra cũng chẳng qua chỉ là một người mà thôi, ta trúng ý nương con, tuy rằng ta không biết được Thục Tuệ muội tử và Thù nhi
con nói như thế nào, nhưng những lời nói theo lời ta một chút xíu cũng
không phải giả. Ta chính là muốn cưới nương con, lời ta đã nói ngay
trước mặt nương con, bây giờ khi ở trước mặt con ta cũng nói như vậy, ta đã hạ quyết tâm muốn cưới bà ấy, cho dù là ai nói lời phản đối ta đều
sẽ không đáp lại. Về phần Thù nhi con, về sau ta sẽ xem con như nữ nhi
thân sinh mà đối đãi, nhất định sẽ không để cho người bắt nạt con, lui
về sau tất cả những thứ mà quý nữ khác có, ta cũng sẽ không thiếu hụt
con.”
Vân Thù nghe khi Liễu Bác Ích nói ra những lời này thì vẻ
kiên định trên mặt tới cực điểm, trong lòng nàng lặng lẽ ủng hộ những
lời này của Liễu Bác Ích, nhưng trên mặt hoàn toàn thờ ơ, nàng cắt đứt
kích động của Liễu Bác Ích, giọng nhẹ nhàng, không có vui mừng cũng
không có bất kỳ dao động, nàng khẽ thở dài một cái nói: “Liễu bá bá nói thật hay, con cũng không có lời nào để nói Nhưng mà, con vẫn không thể
đồng ý.”
Liễu Bác Ích tràn đầy nhiệt tình trong nháy mắt lạnh
xuống, ông nhìn Vân Thù, ông đã nói như vậy rồi, đây là vì sao? “Chẳng
lẽ con không tin được Liễu bá bá? Sợ Liễu bá bá nói lời không giữ lời?”
Vân Thù chậm rãi lắc đầu một cái, “Con tin được Liễu bá bá, con và mẫu thân gặp thay đổi lớn, người thứ hai ân cần tới cửa với chúng con trừ bà
ngoài ra chính là chỉ có một mình Liễu bá bá, Liễu bá bá thật tâm quan
tâm chúng con, trong lòng Thù nhi luôn nghĩ lui về sau nếu như có cơ hội nhất định sẽ báo đáp Liễu bá bá tử tế. Thù nhi nghe lời nói mới vừa rồi của Liễu bá bá, trong lòng cũng có vài phần vui mừng, theo như lời nói
của Liễu bá bá dĩ nhiên sẽ không lừa Thù nhi đi, Thù nhi cũng chính là
nghĩ nếu như Thù nhi là nữ nhi của Liễu bá bá, điều này xem như là
chuyện khiến cho người ta vui mừng nhất trên đời này. Chỉ có điều… Chỉ
có điều Thù nhi thật sự không thể đồng ý chuyện này, mẫu thân con cũng
không thể đồng ý.”