Vạn Thục Tuệ hiểu được ý tứ của Vân Thù, Liễu Bác Ích đúng là một người
tốt, nếu chuyện này khiến người khác hiểu được tình huống bây giờ của bà như vậy mà ông ấy còn bằng lòng cưới bà làm chính thê, nếu để cho đại
ca đại tẩu của bà kẻ ăn thịt không nhả xương kia nghe được nói không
chừng đè đầu bà cũng muốn bà gật đầu đáp ứng, còn nữa, Vạn Thục Tuệ nghĩ đến mẫu thân mình Miêu thị, tuy nói rằng đại ca đại tẩu thật sự vô liêm sỉ một chút, nhưng mẫu thân vẫn cực kỳ tốt với bà, cũng vẫn vì chuyện
của bà mà hao tổn tinh thần, thỉnh thoảng khi bà trở về liếc nhìn Miêu
thị, Miêu thị cũng không khỏi có vài phần thở dài khẽ, nhất là sau khi
biết được bà và Vân Thù quyết định lưu hài tử lại, trong vẻ mặt kia cũng có vài phần lo lắng, thậm chí còn len lén kín đáo đưa cho bà mười lượng bạc.
Vạn Thục Tuệ nào không biết được những năm này đại tẩu mình làm đương gia tuy rằng không khấu trừ cái ăn của mẫu thân mình, nhưng
tiền bạc cũng một chút đều không dính tay Miêu thị, nghĩ đến đây chính
là mẫu thân mình vẫn giữ lại để sử dụng khi khẩn cấp. Bây giờ lại cho
bà, mong đợi bà có thể chăm sóc nhiều cho bản thân một chút, nếu như mẫu thân mình biết được Liễu đại ca và mình như lời đã nói, hơn phân nửa
cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì bà chứ?
Vạn Thục Tuệ nghĩ như vậy,
suy nghĩ cũng không còn hỗn độn như mới vừa rồi, chỉ có điều vẫn hơi do
dự, “Liễu bá bá con chỉ cho rằng ta hòa ly từ Vân gia ra ngoài, nếu như
biết được bây giờ bụng ta..” Vạn Thục Tuệ ngừng lại một chút, lúc này bà mới nói tiếp, “Nếu như Liễu bá bá con biết được, những lời đã nói hôm
nay đại khái sẽ không nói rồi.”
Vân Thù cũng đại khái đoán được
Vạn Thục Tuệ có thể nói như vậy, nàng cười nhẹ một tiếng nói: “Mẫu thân
đang lo lắng chuyện này, nếu là chuyện này, không bằng chúng ta hỏi Liễu bá bá một chút, con tới hỏi. Nếu sau khi Liễu bá bá biết được mẫu thân
có hài tử cũng muốn sinh ra mà hoàn toàn coi như chuyện lúc trước chưa
từng nói, vậy cũng chứng minh Liễu bá bá chẳng qua vừa vặn là nam nhân
bình thường, tâm nhãn này cũng không lớn như vậy, chính là không thích
hợp với mẫu thân, chuyện này từ nay về sau chúng ta không nói tới nữa,
lui về sau Liễu bá bá cũng sẽ không tới cửa, cho dù tới cửa, con đây sẽ
không để cho bá bá ấy vào.”
“Nhưng mà…” Lời Vân Thù lại chuyển,
“Nếu Liễu bá bá dưới tình huống biết rõ như vậy mà còn một chút cũng
không khúc mắc vẫn có tâm tư như vậy, mẫu thân sẽ như thế nào?”
Trong lòng Vạn Thục Tuệ có cảm giác, bà suy
nghĩ dù một nam nhân tốt như thế nào cuối cùng vẫn có chuyện không thể
tha thứ Vạn Thục Tuệ cảm thấy chỉ cần Liễu Bác Ích biết được bà mang
thai cũng định sinh ra, như vậy quả quyết không chịu lại nói câu nói kia rồi, nhưng nếu như ông ấy vẫn còn bằng lòng cưới bà, vậy bà… Vậy bà…
“Nếu như ông ấy vẫn còn bằng lòng đối xử với ta như thường ngày…” Vạn Thục
Tuệ cắn răng, rốt cuộc vẫn nói không nên lời hai chữ “Ta gả” kia, chỉ
cảm thấy đáp ứng như vậy có vài phần càn rỡ, bà suy nghĩ một chút rồi
nói ra sáu chữ, “Ta lại cân nhắc xem xét.”
Sáu chữ này giống như
đã hao hết hơi sức toàn thân của Vạn Thục Tuệ, cũng giống như đã hạ
quyết tâm. Vân Thù nói không sai, bà đã từ Vân gia ra ngoài, vậy lui về
sau đã không có một chút quan hệ nào với Vân gia, bà làm gì chỉ cần theo tâm tư của mình là được, hơn nữa trong lòng bà giống như nghẹn một hơi, chỉ cảm thấy Vân Hoằng có thể nạp thiếp có thể cưới người khác, bà đã
hòa ly với ông ta cũng không cần thiết thủ cái gì tiết cho ông ta, dù
sao người nọ vì phụ nhân trong lòng mà hắt nước dơ lên đầu bà, còn có
tình cảm gì có thể nói, tính ra nói Liễu đại ca còn tốt hơn Vân Hoằng
ông ta nhiều rất nhiều…
Vân Thù nhìn dáng vẻ Vạn Thục Tuệ đã
không còn mâu thuẫn như trước kia, thậm chí trong mặt mày còn có cảm
giác vài phần nén lấy một hơi, trong lòng nàng ước chừng có thể hiểu
được bây giờ trong lòng Vạn Thục Tuệ nghĩ cái gì.
“Được rồi mẫu thân, chúng ta ăn cơm trước, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, bây giờ mẫu
thân cũng không chịu được đói.” Vân Thù nói xong chính là gắp thức ăn
cho Vạn Thục Tuệ, muốn bà ăn thật ngon.
Vạn Thục Tuệ gật đầu một
cái, mặc dù chăm chú ăn cơm, nhưng mà thực tế bữa cơm tối này vẫn ăn có
phần không biết ngon. Vân Thù lặng lẽ thu tất cả vào trong mắt, chỉ có
điều ngoài miệng không nói mà thôi, trong lòng cũng vẫn có tính toán của mình, chuyện này tốt nhất phải tăng cường làm, bên chỗ Liễu Bác Ích kia dứt khoát hỏi một chút rõ ràng, rốt cuộc có nói khác hay không, chuyện
này nếu thật sự không thành cũng không khiến mẫu thân mình nhớ thương.
Chờ mấy người Vân Thù ăn xong cơm tối, năm
người Chương ma ma cũng đã ăn xong, đi vào thu dọn đồ ăn, Vân Thù và Vạn Thục Tuệ nói chuyện một lúc sau rồi mới quay về trong phòng mình.
Sau khi Vân Thù trở về phòng chính là cầm bút viết một cái thiệp, giao cho
Cẩm Sắt tỉ mỉ nhất, giao cho nàng ấy ngày mai đưa tới nhà Liễu Ngự sử.
Cẩm Sắt liên tục đáp ứng, cẩn thận cất thiệp thỏa đáng sau đó đi làm việc
thêu thùa của mình, sau khi thêu thùa được một lúc, tay hơi dừng lại
hỏi: “Tiểu thư, mấy thứ chúng ta làm này có thể bán ra sao?”
Cẩm
Sắt nhìn con gấu bông trên tay mình làm, khoảng thời gian này bốn nha
hoàn bọn họ thường xuyên may gấu bông này, thỉnh thoảng ngay cả Chương
ma ma cũng sẽ đến phụ một tay. Nhưng Cẩm Sắt nhìn những con gấu bông
này, trong nhà dân chúng ở Ung đô cũng không thiếu người làm mẫu thân
làm một vài con búp bê vải nhỏ cho hài tử nhà mình, nhưng ở đâu ra tinh
tế như tiểu thư nhà nàng, vải bông làm gấu bông này chính là dùng vải
bông thượng hạng, bên trong đút bông vải và lông, sờ lên rất mềm mại,
còn có càng thêm xa xỉ hơn dùng một chút da lông tới làm, tuy nói rằng
bây giờ đã qua mùa đông, chất liệu da lông này cũng không bán được quý
giá như ngày đông, nhưng rốt cuộc vẫn quý giá hơn bình thường nhiều, hơn nữa tuy rằng làm thỏ, gấu, nhưng dựa theo bản vẽ của tiểu thư nhà mình
làm ra cái này ngược lại đều có thể nhận ra, nhưng luôn cảm thấy hình
thù hơi kỳ quái.
Họ ngược lại cảm thấy may thêu thùa này cũng
không phải khó khăn, nhưng chính là sợ tiểu thư nhà mình ra nhiều tiền
như vậy lại không thu về được thì phải làm gì cho tốt, hơn nữa hai ngày
trước tiểu thư tìm người lấy không ít sữa dê, lại tìm thợ mộc làm ra
không ít đồ kỳ quái, đập đập nện nện một trận trong phòng bếp sau đó sắp xếp những thứ đồ này, trong cửa tiệm lại đang tu sửa, khắp nơi đều phải tiền, đồ này nếu như bán không được, vậy cũng…
Vân Thù nhìn dáng vẻ hơi lo lắng như vậy của Cẩm Sắt, nàng cầm một con thỏ
Cẩm Sắt làm ôm vào trong ngực, thỏ này dùng lông thỏ trắng dán kết lại
mà thành, bên trong nhét lại là đồ mềm mại, ôm chính là cảm thấy thoải
mái. Lông thỏ này, có một ít do nàng mua được trên tay những thợ săn
ngoài thành. Ngoài thành có một vài hán tử lấy săn thú mà sống, bình
thường bắt được con mồi tốt gì sẽ đến mua bán, chỉ có điều đưa vào trong các tiệm luôn bị khấu trừ một khoản. Vân Thù chính là trực tiếp thu mua từ trên tay những thợ săn này, cũng nói lui về sau nếu có sẽ lại muốn,
mà có vài thứ mua được từ các tiệm trong thành, ngày đông vừa qua, buôn
bán da lông này dĩ nhiên không bằng trước kia, còn nữa Vân Thù mua cũng
không phải đồ tốt đứng đầu, mà có một ít thứ là thứ phẩm quy ra tiền
bán, có khuyết điểm làm áo đồ may sẵn dĩ nhiên bán không nhiều tiền,
nhưng đối với Vân Thù mà nói, nàng làm thành búp bê mà, cũng không để ý
như vậy, chủ tiệm da lông vải thấy nàng muốn những thứ đồ khiếm khuyết
này, tất nhiên vui vẻ, thậm chí còn bán toàn bộ cho Vân Thù với giá thấp hơn thị trường ba thành.
Vân Thù ôm thỏ vào trong ngực, cười
nói: “Cẩm Sắt tỷ tỷ nói vật nhỏ này có đáng yêu không? Tỷ nói một cô
nương gia ôm vào trong ngực nhìn có được không?!”
Cẩm Sắt nhìn
Vân Thù ôm con thỏ hình dáng kỳ quái này ở trong tay, toàn thân thỏ màu
trắng, lại dùng chỉ màu đen thêu hàng mi nét mày còn dùng chỉ màu đỏ
thêu má hồng, thân thể dùng vải bông màu hồng làm thành, phía trên còn
thêu một chút hoa văn đơn giản, vô cùng tỉ mỉ. Cũng đừng nói, thứ này
khi nhìn thì không thấy như thế nào, nhưng khi tiểu thư nhà mình ôm vào
trong ngực thật sự có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Cẩm
Sắt không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái, thật sự cảm thấy vô cùng dễ
thương.