Tư thế của hắn vô cùng nhàn nhã, đợi Vân Thù ngẩng đầu lên nhìn hắn thậm chí còn nở một nụ cười hết sức xán lạn, người này vốn lớn lên coi như
sáng rỡ, nở nụ cười càng có mùi vị ý xuân nồng đậm diễm áp quần phương.
(*) Diễm áp quần phương: chỉ vẻ đẹp nổi bật hơn người khác, lấn áp người khác. Thường chỉ vẻ đẹp của phụ nữ.
Không đợi Vân Thù nghĩ ra cái gì, trong Thái Bạch liền có một người có dáng
vẻ giống như tiểu nhị chạy tới trước mặt nàng nói, “Vị cô nương này,
công tử trên lầu mời ngài đi lên.”
Vân Thù lại nhìn Tạ Hoài Ẩn
tựa vào cửa sổ, nhìn thấy hắn thoáng nâng ly về phía mình thông báo cho
biết một lúc sau cũng không từ chối, lập tức theo ý đi theo tiểu nhị vào cửa lên lầu.
Khi Vân Thù vào phòng bao của Tạ Hoài Ẩn mới phát
hiện trong phòng này không chỉ có một mình Tạ Hoài Ẩn, còn có một nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú vả lại tuổi xấp xỉ không khác Tạ Hoài Ẩn bao
nhiêu, trong dịu dàng lộ ra vẻ phong độ trí thức. Tuy rằng Vân Thù không biết người này là ai, nhưng người có thể ở chung một chỗ uống rượu với
Tấn Vương, nghĩ đến cũng sẽ không thể là người đơn giản gì, không phải
công tử thế tộc cũng chính là con em danh gia, nếu không nữa chính là
quan viên trong quan trường.
Vân Thù làm một phúc lễ với Tạ Hoài
Ẩn, nói một tiếng ra mắt Tấn Vương Điện hạ, lại khẽ vén áo thi lễ với
người không hề quen biết kia, coi như cúi người thi lễ.
Tạ Hoài
Ẩn nhìn Vân Thù ổn thỏa hành lễ với hắn, cách lần trước nàng cho mình
chủ ý kia đến bây giờ cũng có hơn nửa tháng rồi, trong hơn nửa tháng này tuy rằng hắn không gặp bản thân tiểu nha đầu này, nhưng dù ít dù nhiều
cũng có nghe thấy, nửa tháng này trong Ung đô cũng xem như náo nhiệt đủ.
Mới vừa rồi Lý Đàn Việt còn đang hoang mang sao người bạn tốt của hắn lại
tỏ vẻ tràn đầy hứng thú ra ngoài cửa sổ, cho đến khi tiểu nha đầu trước
mắt xuất hiện ở trước mặt, lúc này hắn mới hiểu được người này vì sao
lại lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ chỉ xuất hiện khi nhìn thấy bạc,
thì ra là sự tình như vậy. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Tấn Vương mời dân nữ đi lên không biết vì chuyện gì?” Vân Thù cười khẽ nhìn Tạ Hoài
Ẩn, trong lòng cũng hiểu được hắn mời mình tới như vậy nhất định không
có chuyện tốt lành gì, cũng không biết tính toán chuyện gì, bạc đặt ở
sòng bạc Hào Khách lai chẳng qua chỉ còn sót lại gần vạn lượng mà thôi,
Vương gia than nghèo này sẽ không xuống dốc đến mức ngay cả gần vạn
lượng bạc này cũng không bỏ qua cho chứ?!
Tâm tư Vân Thù chuyển
đổi mấy vòng, nhưng trên mặt nàng lại không hề lộ ra một chút đầu mối,
nếu ý định của nàng bị Tạ Hoài Ẩn hiểu được không thể không hộc máu.
Tạ Hoài Ẩn quan sát Vân Thù, hơn nửa tháng không gặp ngược lại nàng sống
hết sức không tệ, nghĩ đến nha đầu này nghĩ cho mình điểm mấu chốt, nụ
cười trên mặt Tạ Hoài Ẩn chính là càng thêm vài phần, hắn nói: “Bổn
Vương thấy ngươi đi qua dưới lầu, chính là mời ngươi một lần, ta và
ngươi cũng có thể coi như quen thân. Đàn Việt, không phải ngươi muốn
biết phương pháp lúc trước do ai nghĩ ra sao, hôm nay người đó chính là ở trước mặt ngươi.”
Khi Lý Đàn Việt nghe Tạ Hoài Ẩn nói như thế,
cũng lộ ra ý cười, mắt nhìn về phía Vân Thù cũng mang theo vài phần quan sát, hắn cười nói: “Vân cô nương ngược lại vì người này giải quyết một
vấn đề khó khăn không nhỏ, lúc trước hắn chỉ buồn bực đến thiếu chút nữa kiếm một gốc cây cổ thụ treo mình lên trên rồi, bên chỗ Đàn Việt còn
phải tạ ơn Vân cô nương giúp một phen, bằng không không biết bổng lộc
tháng này của Đàn Việt có thể tới tay được hay không.”
Tuy lời
này của Lý Đàn Việt hơi khoa trương, nhưng lại không đến nỗi hoàn toàn
sai lệch, Tạ Hoài Ẩn kỳ nhân, thật đúng là chuyện gì đều có thể làm
được, thật sự có khả năng ép lên mái nhà lật ngói, một chút cũng sẽ
không nhớ đến thân phận Hoàng tử của bản thân.
Tạ Hoài Ẩn nghe Lý Đàn Việt nói như vậy, trên khuôn mặt hắn dù ít dù nhiều chính là có vài phần không được tự nhiên, nói với Lý Đàn Việt: “Bổn Vương còn không
biết thì ra Đàn Việt ngươi có nhiều oán niệm như vậy với bổn Vương, Đàn
Việt ngươi cùng lớn lên với bổn Vương, khi bổn Vương có nhu cầu ngươi
không nghĩ cách giúp bổn Vương thì thôi đi, bây giờ ngược lại oán trách
bổn Vương, Lý gia ngươi đại môn đại hộ, cho dù ngươi một hai tháng không lấy được bổng lộc cũng không thiếu ngươi cái gì, nhưng những dân chúng
gặp tai họa còn có các tướng sĩ ở biên quan, cũng sẽ muốn cảm tạ ngươi.” die nd da nl e q uu ydo n
Tạ Hoài Ẩn nói những lời này hoàn toàn đường hoàng, cho dù Lý Đàn Việt cuối cùng cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với Tạ Hoài Ẩn, nói thẳng không biết nhìn người, nhưng trong nụ cười này trừ có vài phần bất đắc dĩ ra cũng không có một chút gì
khác, không giống như ghi hận.
Vân Thù đứng ở bên cạnh nghe Tạ
Hoài Ẩn và Lý Đàn Việt giễu cợt lẫn nhau, nhưng cũng xem như có vài phần biết Lý Đàn Việt, Đàn Việt ở đây là con vợ cả dòng chính Lý gia cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Ung đô, mặc dù chưa tính là trưởng tôn,
nhưng cũng là trưởng tử phòng lớn trong Lý gia, vả lại Lý Đàn Việt cũng
có thể coi như ưu tú, bây giờ mới chỉ mười chín tuổi thôi nhưng năm
ngoái đã là thám hoa lang ân khoa, dáng vẻ lớn lên hết sức không tệ,
nghe nói năm ngoái ân khoa kết thúc theo quy củ khi cùng trạng nguyên,
bảng nhãn giục ngựa dạo phố, gần như bị những cô nương trong Ung đô ném
hoa tươi bao phủ lại, lại chưa từng nghĩ, thám hoa lang này lại tốt đẹp
như vậy với Tấn Vương, nghe giọng điệu này, đây rõ ràng chỉ có bạn tốt
mới có.
Vân Thù cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh yên lặng nghe hai người ở đó nói đùa.
Tạ Hoài Ẩn nói đùa đôi câu, hắn và Lý Đàn Việt này quen biết đã lâu,
thường xuyên chính là nói đùa như vậy, nhưng hôm nay nói đùa ngay trước
mặt nha đầu này như thế cũng hơi không quá ổn thỏa rồi, trong lòng Lý
Đàn Việt cũng biết như thế, sau khi nói đùa đôi câu thì chính là không
hề nói gì nữa, ngược lại quay đầu nói một câu: “Vân cô nương mời ngồi,
đứng như vậy người không biết còn tưởng rằng Tấn Vương của chúng ta đặc
biệt kêu cô nương tới nghe khiển trách.”
Lời Lý Đàn Việt nói hoàn toàn dịu dàng, hơn nữa có ý tứ giúp Vân Thù giải vây, dù sao hai người
bọn họ ngồi, nàng đứng như vậy, dáng vẻ kia cũng chính xác giống như
đang nghe khiển trách.
Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy để cho Vân Thù
đứng như vậy cũng không được tốt, hắn khẽ vuốt cằm nói: “Ngươi ngồi
xuống đi, bổn Vương cũng không đến nỗi ngồi cũng không để cho ngươi
ngồi, chuyện này nói ra, còn tưởng rằng bổn Vương keo kiệt đến ngồi cũng không để cho ngươi ngồi.”
Vân Thù lắc đầu nói: “Mẫu thân dân nữ
đang ở nhà chờ dân nữ, cho nên chính là không thể trì hoãn lâu. Không
biết Tấn Vương tìm dân nữ có chuyện gì?”
Vân Thù cũng không dám
ngồi, sau khi ngồi xuống còn không biết Vương gia than nghèo này định
làm gì đâu, còn nữa nói không có chuyện gì mà ân cần không phải phường
gian sảo tức là trộm cướp, hôm nay hắn nói chuyện dễ như vậy chẳng lẽ
định tìm nàng có chuyện gì đi?
Trong lòng Vân Thù nghĩ như vậy,
gần như tiến hành nắm rõ phỏng đoán Tạ Hoài Ẩn, chỉ có điều trên khuôn
mặt nàng không hề có gì khác thường, mới vừa rồi trong lời nói cũng có
thể coi như hết sức hợp tình hợp lý, nàng rốt cuộc là một nữ tử, không
so được với nam tử buổi tối khuya vẫn có thể đi lại chung quanh phố lớn
hẻm nhỏ ở Ung đô, hậm chí còn có thể đêm không về ngủ gì đó.
di3nd@nl3qu.yd0n
Tạ Hoài Ẩn nghe Vân Thù nói như vậy cũng cảm
thấy mới vừa rồi mình thật sự hơi lỗ mãng rồi, rốt cuộc vẫn là một cô
nương gia, về khuya rốt cuộc cũng sẽ trêu chọc cho người chỉ trích thậm
chí còn sinh ra một chút nói chuyện linh tinh, tuy rằng chuyện linh tinh về tiểu nha đầu này ở trong Ung đô cũng đã coi như không ít.
“Biện pháp lần trước ngươi đưa ra, bổn Vương đã dùng xong.” Tạ Hoài Ẩn nói,
trong giọng nói của hắn mang theo vài phần vui vẻ, theo ý của nàng đưa
ra ban đầu Tạ Hoài Ẩn cũng không ôm hy vọng quá lớn với một gian hàng
kia, cảm thấy rốt cuộc chẳng qua là vốn bày ra cũng chính là bày đặt đồ
gì đó rõ ràng ra ngoài thôi, đợi đến khi hắn đi phủ Nội vụ vừa nhìn sau
đó mới hiểu được, trong cung từ năm này tháng nọ đã tồn trữ không biết
bao nhiêu thứ, thậm chí còn có chút đồ chồng chất từ tiền triều, cũng
khó trách, ở trên sử sách chỉ riêng vải vóc tiền triều lưu lại đốt cũng
đủ đốt hơn mười năm.
Thứ này tuy nhiều, nhưng có thể bán ra bao
nhiêu, đây thật sự khiến Tạ Hoài Ẩn không cách nào dự đoán, cũng không
nghĩ tới cái này xa xa còn tốt hơn suy nghĩ của hắn không biết bao
nhiêu, bởi vì là cống phẩm, tuy nói rằng không phải lưu hành một thời
bây giờ, nhưng quả thật giống như lời Vân Thù nói, cho dù đã không thịnh hành, chất vải tất nhiên tốt hơn quá nhiều so với những thứ tầm thường
kia.
Nửa tháng này, chỉ một cửa tiệm thu vào đã có chừng mấy vạn
lượng, thậm chí còn có người thành trấn khác đặc biệt tới Ung đô chọn
mua. Qua nửa tháng, điều này cũng xem như hắn trôi qua vô cùng thoải
mái.
Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù: “Nghe người ta nói, gần đây ngươi đặt mua không ít cửa tiệm, đây là định mở cửa tiệm gì?”
Đa số chuyện của Vân Thù đều do thuộc hạ của hắn đi làm, Tạ Hoài Ẩn tất
nhiên biết được, chỉ có điều bây giờ nhìn tiểu nha đầu này mua nhiều cửa tiệm như vậy, bây giờ còn không mở một gian lên, điểm này thật sự khiến cho hắn hơi tò mò.
Vân Thù cũng hiểu được nghe người ta nói này
của Tạ Hoài Ẩn là nghe ai nói, chỉ có điều ngược lại không nghĩ tới một
chút xíu động tĩnh của mình lại khiến Vương gia này có vài phần hứng
thú, nàng cũng không khỏi lộ ra ý cười, “Chỉ định mở ra một chút cửa
tiệm, mấy ngày nay sự tình quá nhiều còn chưa tính toán được, chỉ có
điều chờ đến khi tính toán xong rồi tất nhiên sẽ mở. Nếu Vương gia có
hăng hái như vậy, đến lúc đó còn hy vọng Vương gia có thể vui lòng đến
dự, nói không chừng vẫn có thể khiến Vương gia để mắt hợp tác với dân
nữ.”