Dương Đức Bình được nam nhân này dẫn tới một tửu lầu xem như sang trọng trong thành, vừa mới vào cửa, tiểu nhị
đưa mắt nhìn Dương Đức Bình, giống như đang cân nhắc có cần cầm cây chổi đuổi ông ta ra cửa hay không. Dương Đức Bình hơi sợ hãi, đang định có
bước chân đi vào hay không, người nọ lại nói một câu với Dương Đức Bình: “Dương đại ca đứng ngoài cửa làm gì vậy!”
Vừa nói vừa kéo Dương
Đức Bình vào cửa vừa ném cho tiểu nhị kia một thỏi bạc nói: “Đưa lên vài hũ rượu ngon trước, lại mang lên chút thức ăn, hôm nay ta muốn cùng
Dương đại ca không say không về.”
Dương Đức Bình thấy người kia
vung tay chính là một thỏi bạc, ông vừa liếc nhìn qua thỏi bạc này ước
chừng có trên dưới hai lượng, cũng đích xác đủ để cho bọn họ ăn ngon
uống tốt tột trận trong tiệm rượu này. Ông thấy người này sảng khoái như vậy, trong lòng lập tức không suy nghĩ gì nữa, đi theo người nọ vào
trong một phòng bao trên lầu hai.
Vừa mới ngồi xuống không bao
lâu, tiểu nhị đã ôm hai vò rượu và hai cái chén lên, sau khi để rượu
xuống bàn mới ân cần nới: “Khách quan chậm rãi dùng, thức ăn nhắm rượu
lập tức tới ngay.”
Vừa dứt lời, tiểu nhị đã chạy xuống, tốc độ kia được gọi là vô cùng nhanh.
Người nọ một chưởng gỡ giấy đỏ trên vò rượu rót đầy một chén cho Dương Đức
Bình, mùi rượu này xông vào mũi trong nháy mắt đã câu mất hồn của Dương
Đức Bình, ông gần như không thể chờ đợi bưng ly rượu uống một ngụm, khi
cay từ cổ họng đi xuống, Dương Đức Bình chỉ có cảm giác cả người mình
giống như sống lại.
Dương Đức Bình liên tiếp uống vài ngụm cho
đến khi ly rượu trước mặt mình gần như trống không mới dừng tay, cả
khuôn mặt bị mùi rượu hun đến đỏ bừng nói: “Ngược lại khiến huynh đệ chế giễu, ta đây đã hai ngày không dính một giọt rượu, cực kỳ nhớ, cũng
chính là không để ý quy củ khiến cho huynh đệ chê cười.” die~nd a4nle^q
u21ydo^n
Người nọ cười ha hả lơ đễnh nói: “Dương đại ca đây mới
gọi là tính tình chân thật, tiểu đệ chính là trúng ý Dương đại ca tính
tình sảng khoái như vậy.” Vừa nói chính là cầm vò rượu rót một ly rượu
cho Dương Đức Bình, “Đại ca uống rượu, hôm nay chúng ta uống thật sảng
khoái!”
Dương Đức Bình cũng không mơ hồ, bưng rượu lại uống vài
ngụm, lại nhìn về phía hán tử cứ một lời lại một tiếng gọi ông làm đại
ca, chỉ cảm thấy nhìn như thế nào cũng thuận mắt, “Đúng rồi đại huynh
đệ, ngươi xem trí nhớ của ta đây, ta đã quên ngươi gọi là như thế nào
rồi?”
Người nọ nghe Dương Đức Bình hỏi như vậy, cũng không giận,
sau khi uống một ngụm rượu mới lại nói một câu: “Ta họ Đoàn, Dương đại
ca không để ý gọi ta một tiếng Đoàn lão tam là được.”
“Đoàn lão
đệ! Hôm nay may mà có lão đệ ở đây, nếu không ta đây còn không biết đến
khi nào mới có thể dính vào một ngụm rượu!” Dương Đức Bình nói như vậy,
bưng ly rượu về phía người ta nói, “Đoàn huynh đệ, đại ca ở đây mời lão
đệ một chén, trước cạn vì tôn kính!”
Dương Đức Bình nói hào khí như vậy rồi ừng ực uống sạch sẽ một ly rượu.
Đoàn lão tam thấy Dương Đức Bình như vậy, cũng không nói gì, lại để cho
Dương Đức Bình rót đầy một ly rượu, đợi đến khi tiểu nhị bưng khay thức
ăn nhắm rượu đi lên, hai người đã uống sạch sẽ một vò rượu, tự nhiên hơn phân nửa rượu đều rơi vào trong bụng Dương Đức Bình.
Mấy ly rượu nhạt xuống bụng, Dương Đức Bình đã hoàn toàn thả lỏng, vừa uống rượu ăn chút thức nhắm vừa bắt đầu tán gẫu với Đoàn lão tam, chỉ trong chốc
lát, Dương Đức Bình đã dốc hết tất cả bản thân ở trước mặt Đoàn lão tam, không như nguyện bây giờ cũng tất cả giống như triệt để nói sạch sẽ,
bao gồm cả chuyện hai ngày nay toàn gia bọn họ bị đuổi ra khỏi cửa. die
nda nle equ ydo nn
Đoàn lão tam không biến sắc nghe Dương Đức Bình ở bên kia nói đâu đâu, ông
thỉnh thoảng ứng một tiếng sau đó lại rót thêm tràn đầy một ly rượu cho
Dương Đức Bình, còn khuyên nhủ đôi câu, mà Dương Đức Bình không nghi ngờ gì, rượu này uống càng thêm sung sướng, hai người lại ăn lại uống ước
chừng nửa canh giờ, rượu này đã uống bảy tám vò, phần lớn đều vào trong
bụng Dương Đức Bình, mà gương mặt Dương Đức Bình cũng đã đỏ bừng, trong
đôi mắt kia đều lộ ra men say.
Đoàn lão tam nhìn dáng vẻ này của
Dương Đức Bình, ông cũng lộ ra ý cười, không nghĩ tới tửu lượng của
Dương Đức Bình quả thật không tệ, uống bao nhiêu vò rượu ông ta mới lộ
ra men say, theo kinh nghiệm của Đoàn lão ta, người dưới mắt này vốn xem như đã say đến lợi hại, chỉ cần rót thêm mấy chén nữa bảo đảm người này sẽ nát thành một bãi bùn nhão.
“Ta nói Dương đại ca, đại ca bình thường cũng thật sự quá mức cực khổ.” Đoàn lão tam vừa rót cho Dương
Đức Bình ly rượu vừa hơi tiếc rẻ nói, “Vốn tiếp tục sống như vậy cũng
thật sự không phải là cách, không thể để cho cả gia đình đại ca vẫn tiếp tục sống ở nghĩa trang đúng không, chỗ đó đâu phải là chỗ người sống có thể ở.”
Dương Đức Bình nghe lời Đoàn lão tam nói, hàm hàm hồ hồ
đáp lời, lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, lầu bầu: “Không thể như vậy sao, nhưng có thể có cách gì chứ…”
Đoàn lão tam nghe lời nói hàm hàm hồ hồ này của Dương Đức Bình, nụ cười trên mặt ông càng lộ ra rực
rỡ hơn nói, “Không phải Dương đại ca còn có một nhi tử sao, nghe nói còn đi học đường đọc sách biết chữ, người như vậy là nhân tài Huynh đệ ta
bất tài, ngược lại có chút vốn nhỏ buôn bán, thiếu chính là người như
vậy. Nếu Dương đại ca đồng ý, ngược lại có thể để cho người đến chỗ ta
học một chút, đây suy cho cùng cũng xem như đường sống.” d1en d4nl 3q21y d0n
Lời Đoàn lão tam vô cùng được hời, Dương Đức Bình mờ mờ ảo ảo nghe lời Đoàn lão tam nói, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
“Ta đây chẳng qua chỉ nhắc đến thôi, Dương đại ca nghe qua như vậy.” Đoàn
lão tam tùy ý nói, “Chúng ta vẫn uống rượu đi, chỉ có điều tiếp tục như
vậy đúng là thật sự không phải một cách tốt, gia đình đại ca dù sao vẫn
phải sống, cũng không thể cả đời như vậy.”
“Đoàn lão đệ ngươi nói đúng! Ngươi nói đúng!” Dương Đức Bình ra sức gật đầu, theo động tác này của ông ta, cả người càng choáng váng, “Nói quá đúng.”
“Nếu
Dương đại ca bằng lòng, vậy để cho nhi tử của đại ca tới trong tiệm của
ta được không?” Đoàn lão tam nhìn Dương Đức Bình cả người đều choáng
váng lợi hại, móc một tờ giấy thật ỏng từ trong tay áo của mình ra, lại
kêu tiểu nhị cầm bút chu sa lên.
“Đây là một phần khế ước, nếu
Dương đại ca đồng ý, lại viết tên lên trên, ấn dấu tay. Ý đại ca như thế nào?” Đoàn lão tam trải tờ giấy kia ở trên bàn, ống tay áo vô cùng có
kỹ xảo che hơn phân nửa, ông còn móc ra năm lượng bạc nói, “Đây là năm
lượng bạc coi như tiền công, nếu Dương công tử làm không tệ, tất nhiên
có lúc tiền đến. Đến lúc đó Dương đại ca muốn uống rượu tự nhiên cũng có tiền rượu.”
Dương Đức Bình vừa nghe, càng thêm mừng rỡ, ông nhìn tờ giấy mỏng kia, chữ ở trên giấy nhìn vào trong mắt ông cũng từng bước từng bước một giống như đang lay động, ông lại hơi chần chừ.
Mà
Đoàn lão tam thấy Dương Đức Bình chần chừ, ông thờ ơ nói: “Nếu Dương đại ca không tin được hiền đệ, vậy coi như ta đây chưa nói gì đi!”
Đoàn lão tam nói xong chính là định thu hồi năm lượng bạc đặt trên bàn, lại
một lần nữa bị Dương Đức Bình giành lấy vào trong ngực, “Tin được tin
được.”
Dương Đức Bình cầm viết từ trên tay Dương lão tam ký tên
của mình xuống lại ấn dấu tay, ông nắm thật chặt năm lượng bạc trong tay cười đến vô cùng ngu ngốc.
“Dương đại ca uống rượu uống rượu!”
Đoàn lão tam hét lớn, thu hồi giấy khế ước vào trong tay áo mình, vừa
nãy bị Đoàn lão tam đè dưới ống tay áo rõ ràng là bốn chữ “Khế ước bán
thân”.