Dương Kiệt Minh nghe được lời Vân Thù
nói, cả khuôn mặt hắn trắng xanh, như thế nào cũng không nghĩ đến Vân
Thù lại bức bách như vậy.
“Ngươi… Ngươi lại muốn ta đưa bạc cho
ngươi?!” Dương Kiệt Minh trợn to hai mắt, “Ta và ngươi từng có hôn ước!
Là hôn ước quyết định từ nhỏ, sao ngươi có thể như vậy!”
Chỗ của hắn có bạc, trên người cũng chỉ có mười văn tiền, còn là do hai ngày này mẫu thân cho để mua chút đồ ăn.
Mười văn tiền này như muối bỏ biển, ngay cả một số lẻ cũng không tính, bốn
trăm lượng bạc, ở trong Ung đô này cũng có thể mua một viện nhỏ tốt đẹp
hoặc hai ba cửa tiệm chỗ yên tĩnh chút.
“Đây là đã từng, vậy
chứng to đã qua. Dương công tử là người có chí khí như vậy nói chuyện
trước kia làm chi? Nếu bây giờ chúng ta không có hôn ước gì, ngươi cũng
nên trả đủ số bạc cho ta để cho ta sống mới đúng. Nếu Dương công tử
không muốn cũng được, đi tìm Hầu gia Vân gia van nài, nhìn trái nhìn
phải nể tình ngươi có hôn ước với dòng chính nữ Vân gia, nói không chừng Hầu gia Vân gia còn có thể giúp ngươi chỗ bạc này.” Vân Thù hết sức nói mát nói, nàng khinh thường Dương Kiệt Minh này từ trong đáy lòng, ngoài miệng nói có khí tiết của người đọc sách, nhưng mà thực tế cũng là kẻ
nhu nhược, để cho người ta nuôi sống lớn lên phủi mông một cái đã định
đi, không hề có tính người. Khi ghét bỏ nàng thì không muốn có hôn ước,
khi cần bạc thì lại nói ra hôn ước.
“Dương công tử tự tay viết
thư từ hôn cho ta, cũng liền nói rõ muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta. Nếu
quan hệ này đã đoạn tuyệt, ngươi còn muốn đổ thừa không trả bạc sao?”
Vân Thù hừ lạnh, “Đây cũng là chuyện mà ngươi một người đọc sách cần
làm?” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Dương Kiệt Minh nói không ra lời, bốn
trăm lượng bạc này hắn thật sự không ra được, hắn ngẫm nghĩ, ấp úng nói: “Hôn sự này không lui! Chờ sau khi ngươi cập kê, ta cưới ngươi là
được.”
“Bốp! Bốp!”
Vân Thù ra tay nhanh như tia chớp, quạt cho Dương Kiệt Minh hai bạt tai, nhấc chân gạt ngã Dương Kiệt Minh đang không chút đề phòng nào trên mặt đất, giầy thêu tinh xảo của nàng đạp
trên lồng ngực của hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt nàng lạnh
lùng giọng nói trong trẻo lạnh lẽo: “Hôn sự này chính là ngươi muốn lui
thì lui không muốn lui thì không lui! Ngươi cho rằng ta và nương ta
không có nam nhân làm chỗ dựa, Dương gia ngươi có thể tùy ý khinh bỉ
nhục nhã sao? Ngươi coi ngươi là thứ đồ gì? Khi không muốn hôn sự thì bỏ lại một phong thư từ hôn nói một đống lớn lời muốn từ hôn, bây giờ khi
buộc ngươi ra bạc thì lại không muốn từ hôn, ngược ngược xuôi xuôi như
thế, ngươi coi Vân Thù ta là gì?”
“Ngươi chính là một người đọc
sách, còn phải tiến cử làm quan. Nếu ngươi đồ tiểu nhân như vậy làm
quan, chỉ sợ Đại Khánh sẽ nhiều thêm một thứ gieo họa! Ngươi nói lấy ta
liền lấy ngươi, chỉ với đức hạnh của ngươi tiểu tử này, cầm bạc của mẫu
thân ta đi học đường bái lão sư học đạo lý lại nói ta không đại nghĩa,
ngươi còn có đạo nghĩa gì? Dương gia ngươi có đại nghĩa gì, chẳng qua
chỉ là thứ được một tấc lại tiến một thước mà thôi. Đừng giả bộ với ta
rằng ngươi không biết những chuyện này, ngươi không biết được mẫu thân
của ngươi sinh ra bạc từ đâu, người phụ thân cả ngày uống rượu kia bạc
đến từ đâu, mẫu thân ta tốn bạc tốn hơi sức nuôi ngươi lớn như vậy chính là vì để cho ngươi tới chỉ vào lỗ mũi của ta mà chỉ trích sao?! Tám năm này mẫu thân ta coi như hết lòng quan tâm chăm sóc Dương gia các ngươi, các ngươi mang cái gì tới báo đáp, thư từ hôn?! Nói thanh danh của ta
thúi?! Danh nghĩa của ta có thúi đi chăng nữa cũng ngay ngắn đoan chính, còn ngươi nam nhân như vậy, bản cô nương không xuất giá được tình
nguyện vào chùa làm ni cô cũng không bằng lòng gả cho ngươi.”
Vân Thù vừa trách cứ vừa lấy thư từ hôn ở trong tay áo mình ra đập lên mặt Dương Kiệt Minh.
“Thư từ hôn này làm phiền ngươi tự mình đưa cho Vân Hầu gia để cho dòng
chính nữ của phu nhân sau này của ông ta sinh ra, Vân Thù ta không thu
thứ này! Hôm nay bạc này ngươi có cũng phải trả không có cũng phải xuất
ra cho ta!” dieendaanleequuydonn
Vân Thù liếc mắt nhìn Dương Kiệt Minh đã hoàn toàn sững sờ, nàng thu hồi chân dẫm trên ngực Dương Kiệt
Minh lại, nhìn về phía hai mươi tên tráng hán mình mời tới phá nhà nói:
“Theo ta phân phó, phá hủy tòa nhà này cho ta! Thứ bên trong, một món
cũng không lưu!”
Các tráng hán đáp lời vội vàng đi về phía cửa, một lát sau chính là có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gõ.
“Chỗ tiện nhân kia ngồi chính là bẩn, phá hủy sạch sẽ!” Vân Thù hừ lạnh một tiếng nói.
Dương Kiệt Minh như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Thù lại dũng mãnh như
vậy, cho hắn hai bàn tay đạp hắn một cái sau đó còn dẫm lên ngực hắn
mắng hắn một trận, thần trí khó khăn lắm mới quay về nghe thấy một câu
nói kia của Vân Thù chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực mình,
chỉ vào Vân Thù một hồi lâu lại mắng không ra được chữ gì.
Một hồi lâu sau, lúc này Dương Kiệt Minh mới mắng ra được hai chữ: “Ác nữ!”
Khi Cao thị nghe được động tĩnh phá hủy, bà quả thật hồn phách cũng bay
mất, gào lên: “Không thể hủy không thể phá hủy, phá hủy rồi ta sống như
thế nào…”
Vân Thù nghe tiếng la khóc của Cao thị, đây chính là
coi căn nhà nhỏ này của nàng là của mình, nàng lập tức cười lạnh một
tiếng: “Bà sống như thế nào ta không cần biết, bạc này phải trả như thế
nào đây, ta ngược lại thật sự rất muốn biết rõ. Gia đình các ngươi định
trả bốn trăm lượng bạc này như thế nào, lại nói thử coi, nói cho ta nghe một chút?”
Cao thị vừa nghe lời này của Vân Thù, bà ngẩn cả
người, chính là định đánh về phía Vân Thù, “Ngươi đồ nữ nhi sao lòng dạ
lại ác độc như vậy! Ngươi không chết tử tế được, sao Vạn Thục Tuệ lại
sinh ra một nữ nhi như ngươi vậy, khó trách bà ta bị hưu…” die~nd
a4nle^q u21ydo^n
Chương ma ma tức giận đã lâu, thấy Cao thị định
nhào về phía Vân Thù, cũng bất chấp tất cả học phụ nhân của thợ may
Trình khẽ ném đồng la trên tay, cởi giày dưới chân mình, xông tới vả vài cái vào miệng Cao thị, một tay còn vung chày gỗ gõ đồng la đập lên
người Cao thị, la hét: “Ai cho ngươi mắng tiểu thư nhà ta, ai cho ngươi
mắng Thù nhi tiểu thư nhà ta!”
Cẩm Sắt thấy Chương ma ma lần đầu
tiên đánh không biết xấu hổ như vậy, trong lòng cũng có vài phần bật
cười, nhưng giống như nhớ ra điều gì, nàng nhích tới gần Vân Thù nói:
“Nơi này còn có một nha đầu làm việc nặng ban đầu phu nhân mua về sai sử tên là Bình nhi, tiểu thư tính toán như thế nào?!”
Khi Cẩm Sắt
hỏi ý tứ của Vân Thù về Bình nhi, chỉ thấy trong cổng tre nhỏ có một nữ
tử chừng mười mấy tuổi bước ra, toàn thân mặc áo gai vải thô, dáng vẻ
vẫn tính là đoan chính, chỉ có điều trên mặt có vài cái mụn lấm tấm,
nhìn qua chưa được coi là đẹp mắt.
Nàng đến trước mặt Vân Thù,
phịch một tiếng đã quỳ gối trước mặt Vân Thù nói: “Tiểu thư hãy để cho
nô tỳ đi theo Dương công tử đi, nô tỳ nguyện ý hầu hạ công tử! Cầu xin
tiểu thư phát thiện tâm đồng ý nô tỳ.”
Vân Thù cảm thấy hơi kỳ
quái, bây giờ Dương gia đã không có mái ngói che đầu, Dương Kiệt Minh
còn không biết phải sống qua ngày như thế nào đâu, sao nha đầu này lại
tình nguyện đi theo một người như vậy.
Ngược lại Cẩm Sắt giống
như nghĩ đến điều gì, nàng tiến lên chụp lấy cánh tay Bình nhi, nàng
nhìn trên cánh tay này không có thứ gì nói: “Thủ cung sa của ngươi
đâu?!”
Bình nhi rơi lệ nói: “Tiểu thư, Bình nhi đã thuộc về Dương công tử, kiếp này chính là người của công tử, nếu ra cửa cũng không tìm được người trong sạch, chỉ có thể đi theo Dương công tử cả đời, cầu xin tiểu thư đồng ý cho nô tỳ đi!”
“Vô liêm sỉ vô liêm sỉ!” Một lão
nho sĩ mặc áo xanh chen ra từ trong đám người, gương mặt ông sung huyết
đỏ bừng, chỉ vào Dương Kiệt Minh giương mắt mà nhìn nói, “Lão phu nào
từng nhận một đệ tử như ngươi, sau này ngươi đừng nói là đệ tử của ta,
miễn cho khinh miệt thanh danh của lão phu!”
Người khác khẽ kêu lên, lão nho sĩ này không phải ai khác, chính là nho sĩ Cố lão cực kỳ có danh tiếng trong Ung đô.