Vân Thù vừa nghe được giọng mắng khó coi như vậy lại cất cao giọng như
thế, Vân Thù liền hiểu được người tới cửa đòi mắng người này là mợ của
mình Hồ thị.
Hôm qua chuyện này vừa ra, Vân Thù liền tính ra mợ
này hơn phân nửa không chiếm được chỗ tốt từ chỗ Vân Hoằng rồi, nàng cực kỳ rõ ràng tật xấu thể diện của Vân Hoằng, bằng không ngày hôm qua ở
trên công đường cũng sẽ không sửa miệng nói Chu Bích Cầm là thiếp. Trải
qua chuyện ngày hôm qua, chuyện lúc trước đồng ý với Hồ thị và Vạn Thủ
Nghĩa hơn phân nửa cũng đã thất bại, cho nên lúc này mới náo loạn tới
đây gây chuyện.
Hôm qua khi Hồ thị nghe nói những chuyện này, chỉ lo lắng ban đầu Vân Hoằng đáp ứng chuyện của bọn họ sẽ thất bại, theo ý của bà thì buổi chiều ngày hôm qua đi tìm Vân Hoằng hỏi cho rõ ràng,
nhưng lại sợ Vân Hoằng đang nổi nóng, thật vất vả nhịn đến sáng hôm nay
liền canh giữ ở cửa Vân phủ, khó khăn chờ đến khi Vân Hoằng hạ triều,
kết quả bà còn chưa nói một câu, Vân Hoằng đã sai người đánh bà ra, còn
để quản sự nói cho bà lời ban đầu xem như chưa từng nói.
Hồ thị
nào cam tâm, ban đầu điều kiện nhận hưu thư kia chính là muốn Vân Hoằng
giúp trượng phu mình nâng chức quan lên, bằng không bà nào dễ dàng tiếp
nhận hưu thư như vậy, bây giờ Vân Hoằng lại trở mặt không nhận nợ, Hồ
thị vốn định náo loạn một trận ở chỗ Vân Hoằng, nhưng gia đinh Vân gia
ngăn cản ở đó, rất có ý niệm muốn hung dữ đánh cho bà một trận, Hồ thị
vẫn cân nhắc mãi, cảm giác ở chỗ Vân Hoằng mình ước chừng cũng chỉ có
thể nhận được đau đớn trên da thịt, ngoài ra sẽ không nhận được thứ gì,
liền trút tất cả oán khí và trách cứ lên trên người Vạn Thục Tuệ và Vân
Thù.
Hồ thị vội vã xông vào, một chút
cũng không niệm tình cảm, giọng nói phát ra đủ chữ oán độc ném tới trên
người, mở miệng là một chữ điếm thúi kỹ nữ chết tiệt mắng được hết sức
khó nghe.
Bà vọt vào trong sảnh chính, khi thấy Vạn Thục Tuệ và
Vân Thù ngồi ngay ngắn trong sảnh trước thì ánh mắt càng thêm hận không
thể lột da hủy cốt hai người này đi, bà nhìn liếc qua Liễu Bác Ích, ánh
mắt càng thêm khinh miệt, phỉ nhổ một tiếng: “Ta còn tưởng ngươi Vạn
Thục Tuệ là một trinh tiết liệt nữ, ban ngày ban mặt đóng cửa là bởi vì
mất mặt cho nên tránh không gặp người, nhưng không nghĩ đến ngươi ở đây
gặp riêng nam nhân, đây là nam nhân lỗ mãng nhà ai, nhân tình nào của
ngươi?! Ngươi ban ngày ban mặt dâm loạn, Vạn Thục Tuệ ngươi đúng là
không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Vạn Thục Tuệ cũng rất khó coi, bây
giờ bà đã đi khỏi Vạn gia nhưng vẫn không hề được một chút yên bình nào, thậm chí còn bị chửi thành như vậy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
“Tẩu tẩu, tẩu nói chuyện nên tôn trọng một chút! Tẩu -” Vạn Thục Tuệ tức
giận đến cả người khẽ run, rốt cuộc vẫn được nuôi dạy tốt từ nhỏ lớn
lên, những lời oán độc cũng không nói ra khỏi miệng được.
“Mợ,
ngài há miệng càng lúc càng lợi hại, chỉ có điều mợ, người biết chuyện
biết ngài là đương gia chủ mẫu của Vạn gia, người không biết chuyện lại
còn tưởng rằng ngài đổi nghề làm dạ hương rồi, mùi hôi thấu trời như vậy cách mấy con phố đều có thể ngửi thấy.” Vân Thù liếc mắt nhìn Vạn Thục
Tuệ, ý bảo bà không nên mở miệng.
Cũng không phải Vân Thù không
muốn để cho Vạn Thục Tuệ mở miệng, da mặt Hồ thị dày cũng đủ càn quấy
chính là dáng vẻ của một lưu manh vô lại, mẫu thân nàng sao có thể là
đối thủ của Hồ thị được.
Hồ thị nghe lời kia của Vân Thù, trong
lòng bà càng căm hận hơn, ban đầu bà còn tưởng rằng Vân Thù này dù sao
cũng chính là dòng chính nữ của Vân gia, tuy rằng bất mãn trong lòng
cũng không dám đắc tội với nó, nếu để cho bà biết được Vân thù sẽ làm ra chuyện như vậy, ngày đó bà không nên bỏ qua cho mẫu nữ hai người này
mới đúng.
“Ngươi cũng biết được ta là mợ của ngươi, ngươi chính
là xen miệng vào khi trưởng bối nói chuyện như vậy? Quả thật chính là
một chút nuôi dạy cũng không có, khó trách được bị Vân gia trục xuất ra
khỏi cửa đấy!” Hồ thị chống nạnh giận dữ hét, “Vạn Thục Tuệ, ngươi nhìn
chuyện mẫu nữ các ngươi làm ra xem, thật đúng là da mặt dày, mất hết mặt mũi. Cũng khó trách Vân Hầu gia không muốn ngươi đó! Giờ thì hay rồi,
mặt mũi của Vạn gia cũng lập tức bị các ngươi làm cho mất sạch sẽ! Ngươi bị người ta hưu thì hưu đi, dù sao cũng có thể đổi được quan chức cho
ca ca ngươi, nhưng hai người các ngươi đồ sao chổi xúi quẩy làm ra
chuyện tốt, bây giờ cái gì cũng không thể trông cậy vào!”
“Mợ, tuy rằng ngài có làm chỗ không đúng, nhưng ta xem ngài như trưởng bối
lúc này mới dễ dàng tha thứ cho ngài nói một vài lời không sạch sẽ ở
trước mặt ta, nếu không khi ngài nói ra lời nói kia ta đã sai người đánh ngài ra ngoài rồi.” Vân Thù nhìn Hồ thị nói, “Mợ, ngài và cậu hai người lấy mẫu thân đi đổi quan chức tăng lên, việc làm trái với lương tâm như vậy, hai người cũng không sợ nửa đêm không ngủ được.”
“Câm mồm!
Ngươi một tiểu nha đầu thì biết cái gì, dù sao ả cũng bị hưu, đổi lại
một chức quan thì có gì không đúng! Thay vì tiện nghi người khác, chẳng
bằng tiện nghi cho trong nhà!” Hồ thị cũng không thừa nhận mình làm gì
sai, vốn có cố kỵ, nhưng bởi vì Vân Thù không bao giờ là dòng chính nữ
của Vân gia nữa nên không hề có cố kỵ gì nữa.
Liễu Bác Ích nghe
Hồ thị nói những lời ấy, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật sự tục tằng không chịu nổi, đối mặt với tiểu cô nhà mình cũng có thể nói ra những lời như vậy. Nữ tử bị hưu là một việc cực kỳ lớn, nhưng làm người trong nhà nên chống lại mới đúng, nhưng Vạn Thủ Nghĩa lại làm ra chuyện như vậy, sắc
mặt của ông cũng có vài phần khó coi.
“Ta nói Vạn phu nhân,
chuyện bán quan bán tước cũng thật mất mặt mà ngươi có thể nói ra miệng, đường đường là Vương triều Đại Khánh sao có thể cổ vũ oai phong tà khí
này, cứ coi như Vạn Thủ Nghĩa thật sự được nâng quan vị lên, vậy thì như thế nào? Nếu không có năng lực quản lý, vậy sớm muộn cũng sẽ bị người
đá từ trên quan vị này xuống.” Mặt Liễu Bác Ích đen thui nói với Hồ thị, tuy nói rằng những năm này liên lạc giữa ông và Vạn gia ít đi một chút, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến Vạn Thủ Nghĩa thế mà lại biến
thành dáng vẻ như bây giờ, thật sự khiến cho ông cực kỳ thất vọng đến
cùng cực.
(*) Oai phong tà khí: Oai phong – phong trào lệch lạc, tà khí – tác phong không đứng đắn
Vân Thù nhắc tới chuyện tăng quan vị chính là hết sức cố ý, nếu như Liễu
Bác Ích không có ở đây, Vân Thù dĩ nhiên không để mặc cho Hồ thị ở đây
đầy miệng phun phân gầm loạn gọi bậy, nhưng bây giờ Liễu Bác Ích ở đây,
đường đường là Ngự sử đai phu nghe chuyện đổi quan vị chắc chắn sẽ không đồng ý, đến lúc đó Vạn Thủ Nghĩa muốn chức quan, xem có thể tới tay
không, nàng chính là muốn để cho cậu mợ mình biết, muốn lợi dụng mẫu
thân nàng để đổi lấy chỗ tốt, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lời kia của
Liễu Bác Ích vô cùng chính trực, ông vốn chính là người ngay thẳng không làm được chuyện thiên vị việc riêng, cho dù thân tộc bổn gia tới cửa
cầu xin, ông cũng chỉ đúng lúc phụ một tay mà thôi.
Hồ thị cũng
không có ấn tượng gì với Liễu Bác Ích, quét qua Liễu Bác Ích một thân áo vải rất bình thường, chỉ cho rằng chẳng qua là một người rất tầm
thường, lập tức mắng thẳng: “Chuyện này thiên hoàng lão tử cũng không
quan tâm, ngươi lắm mồm cái gì! Chuyện làm quan này có phần cho ngươi
nói chuyện sao? Ngươi đồ vương bát cao tử * từ đâu tới bớt rảnh rỗi ăn
củ cải quan tâm vặt vãnh ở đây.”
(*) Vương bát cao tử: là một lời mắng chửi người ở phương bắc. Bình thường vương bát chỉ lão công bị đội nón xanh do lão bà hồng hạnh xuất tường. Vương bát cao tử chính là chỉ
hài tử do lão bà sinh ra với người khác.
Sắc mặt Liễu Bác Ích
càng thêm xanh đen, nghĩ tới ông có ý tốt khuyên can, lại bị nói thành
như vậy, ông cắn răng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Vân Thù nhìn dáng vẻ
Liễu Bác Ích vô cùng tức giận như vậy, trong lòng không nhịn được vui
vẻ, chỉ nóng lòng mong người mợ không có ánh mắt của mình nói thêm một
chút nữa, đến lúc đó thật sự chết như thế nào cũng không biết rồi!
Khi Vân Thù đang âm thầm thoải mái trong lòng, Vạn Thủ Nghĩa chạy vào, khi
ông thấy Liễu Bác Ích, sắc mặt hơi khó coi, vội vàng kéo Hồ thị trầm
giọng nói: “Phu nhân, bà ở đây quấy rầy thanh tịnh của Thục Tuệ và Thù
nhi làm gì, còn không mau trở về cùng ta!”
Lời này rất có ý vị đau lòng cho Vạn Thục Tuệ và Vân Thù.