Chu Bích Cầm ngẩng đầu nhìn Vân Thù, sau khi đỡ ổn nàng xong, lại lui
trở lại bên cạnh Vạn Thục Tuệ, trên khuôn mặt kia, trong vui vẻ mang
theo vài phần giễu cợt.
Nàng ta cố ý!
Chu Bích Cầm phục
hồi tinh thần lại, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ rồi, từ đầu tới đuôi tất cả
chỉ do tên tiểu nha đầu kia hạ toàn cục thôi, từ khi nàng ta hẹn mình ra ngoài chỉ sợ cuộc cờ này đã bắt đầu rồi, nàng ta cố ý khiêu khích phụ
thân nàng ta nổi giận, sau khi đoạn tuyệt quan hệ chính là vì thời khắc
này không phải kiện cáo phụ thân, sẽ không chịu trừng phạt gì.
Nàng vốn cho rằng mình thắng người kia, nhưng không nghĩ đến ngay từ khi bắt đầu mình đã thua, mấy ngày trước đây nàng ta yên lặng không có động
tĩnh cũng không phải nàng ta thật sự đã bị chèn ép, mà nàng ta vốn nghĩ
tới vào ngày hôm nay ngày nàng đại hôn, thời điểm gần như tiếp cận tới
địa vị phu nhân Hầu gia mới ra tay, không có gì khiến cho người ta cảm
thấy đau lòng và tuyệt vọng hơn thứ đồ vốn đã gần trong gang tấc gần như dễ như trở bàn tay trong nháy mắt lại không hề có chút liên quan tới
mình, thậm chí còn chặt đứt suy nghĩ của mình, nói cho nàng biết cả đời
này cũng không có cơ hội lên làm phu nhân Hầu gia. Nàng vĩnh viễn chỉ là một thiếp, một thiếp mà thôi!
Chu Bích Cầm đột nhiên cảm thấy
rất lạnh, từng bước tính toán từng bước luồn cúi như vậy, cho dù khi
nàng lôi chuyện Vạn Thục Tuệ mang thai ra để chèn ép, chỉ sợ nàng ta đã
tính toán đến, lúc này mới mời đại phu nhân tiện lôi chuyện không gặp
được người của nàng ra, tâm tính và tính nhẫn nại như thế, điều này
khiến cho Chu Bích Cầm cảm thấy sợ hãi, đây lại là mưu kế do một tiểu
nha đầu lừa đảo chẳng qua mới mười hai tuổi có khả năng nghĩ ra, nếu
nàng ta lớn tuổi hơn một chút, vậy sẽ là một người như thế nào, ai có
thể chống đỡ được nàng ta. qiudoon
Chỉ sợ đánh cuộc này, dù ít dù nhiều cũng có liên quan tới nàng ta đi, Chu Bích Cầm nghĩ như vậy.
Sau khi Vân Hoằng nói vài lời như vậy cũng biết Chu Bích Cầm nhất định
không vui, nhưng bây giờ lời ông cũng đã nói ra khỏi miệng, chỉ có thể
xử trí bằng cách nạp Chu Bích Cầm làm thiếp mới có thể giữ được mình.
Ông quay lai nhìn về phía Điền Bằng ngồi cao trên đại đường nói: “Đã là nạp thiếp, vậy vụ kiện cáo này tất nhiên không tính, ý Điền đại nhân như
thế nào?”
Cho đến hôm nay Điền Bằng mới hiểu được cái gọi là
“Thanh quan khó quản việc nhà”, vụ kiện cáo hôm nay được gọi là quanh co khúc khuỷu, hiện giờ Vân Hoằng cứ chụp vào mình nạp thiếp chứ không
phải thú thê, vụ kiện cáo này đương nhiên không thể tính rồi.
Điền Bằng dĩ nhiên hiểu được đây là lời thoái thác của Vân Hoằng, nhưng Chu
Bích Cầm còn chưa vào cửa Vân gia, cũng chưa lên gia phả Vân gia, cũng
không thể coi là phụ nhân Vân gia.
Ông chợt vỗ kinh đường mộc, “Vân Hầu gia, ngươi chắc chắn hôm nay ngươi nạp thiếp chứ không phải thú thê?”
“Đúng, hôm nay Vân Hoằng ta nạp Chu Bích Cầm làm thiếp chứ không phải thú thê!” Vân Hoằng cắn răng nói.
“Đã như vậy, bổn quan cũng không có gì để nói.” Ánh mắt Điền Bằng nhìn Vân
Hoằng tràn đầy chán ghét, “Mong rằng Vân Hầu gia nhớ lời mình vừa nói.
Vạn thị, ngươi còn có gì khác để nói?”
Vạn Thục Tuệ nhìn ánh mắt khiếp sợ của Chu Bích Cầm, bà không khỏi nhịn được nghĩ tới ngày đó
dáng vẻ diễu võ dương oai của nữ nhân này ở trước mặt mình, khi đó bà
còn khổ sở van xin người này muốn nàng ta trả trượng phu lại cho bà,
nhưng chuyện hiện giờ bà vẫn là chủ mẫu đương gia Vân gia cũng không
khiến cho bà vui mừng chút nào, ngược lại khiến cho bà càng nhìn thấu
con người Vân Hoằng này.
Ban đầu ông ta và Chu Bích Cầm được gọi
là thêm mỡ trong mật chàng chàng thiếp thiếp, nhưng bây giờ, Vân Hoằng
vẫn bỏ người mà ông ta săn sóc che chở đủ điều để bảo vệ địa vị và quyền thế của ông ta.
Đối mặt với nam nhân như vậy, Vạn Thục Tuệ đã
không còn quá nhiều tình cảm, có lẽ vào thời điểm trước kia, bà còn có
thể vì hài tử mà để ý tới, khi Vân Hoằng không chút lưu tình nói ra để
cho bà phá bỏ hài tử trong bụng thì bà cũng biết nam nhân này sẽ không
vì một phụ nhân mà có lòng yêu thương, mà Thù nhi của mình biết điều có
khả năng như vậy, hơn nữa mấy ngày nay, bà vốn cho rằng mình rời khỏi
Vân Hoằng sẽ đau đến không muốn sống giống như mất đi người tâm phúc,
nhưng mấy ngày tiếp theo, Vạn Thục Tuệ cảm thấy chẳng qua chỉ như vậy,
cho dù rời đi, bà vẫn còn sống, sống rất tốt.
Vạn Thục Tuệ có cảm giác mình giống như sống lại, bà giống như sống lại từ đầu, không rõ ràng ban đầu cũng lập tức hiểu ra.
“Dù sao bây giờ đã ở trên công đường rồi, ta và ngươi hòa ly đi!” Vạn Thục
Tuệ nhìn Vân Hoằng, trong giọng nói kia đã có vài phần kiên định không
dời, “Trải qua những chuyện này, tình phu thê của ta và ngươi cũng có
thể coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ ta và ngươi hòa ly cũng coi như tất cả đều vui vẻ rồi. Hưu thư ngày đó tương đương với không còn giá
trị, như vậy bây giờ ngươi liền viết thư phóng thê * đi.”
(*) Thư phóng thê: tương đương với thỏa thuận ly hôn ở hiện đại, hai người đồng thuận chia tay. Khác với hưu thư là thư bỏ vợ.
Vân Hoằng nhìn Vạn Thục Tuệ, giống như đang suy nghĩ trong lời nói của Vạn Thục Tuệ có bao nhiêu phần nghiêm túc.
“Khi ngươi nói ra những lời kia, ta và ngươi đã không còn ân nghĩa gì nữa,
sau khi ta và ngươi hòa ly, cho dù về sau ngươi muốn thú ai làm thê tử
nạp ai làm thiếp đều được, chuyện này không có liên quan gì tới ta nữa,
bản thân ngươi cao hứng là được.” Vạn Thục Tuệ nói.
Vạn Thục Tuệ
vừa mở miệng ngược lại đưa tới không ít tiếng trầm trồ khen ngợi ở bên
ngoài, ngoài kia vây quanh không ít nam nhân và phụ nhân, sau khi trải
qua vừa rồi, các nữ nhân khinh thường hành động việc làm của Vân Hoằng,
thật đúng là tao khang chi thê không thể vứt bỏ, vì một đồ đĩ bên ngoài
mà không để ý tới tình cảm hưu thê, loại này có gì khác so với súc sinh
chứ. Còn các nam nhân cũng cảm thấy hành động việc làm như vậy của Vân
Hoằng thật sự rất không phúc hậu, là một nam nhân dù ít dù nhiều cũng
nên có chút tình cảm, làm như vậy thứ nhất quá làm mất thể diện nam
nhân, cho nên sau khi các phụ nhân này ồ lên, các nhân nhân cũng ầm lên
theo.
(*) tao khang chi thê: người vợ cám bã, chỉ người vợ cùng qua hoạn nạn. Bã chỉ bã rượu người nghèo dùng để lót
dạ, cám là thức ăn thô. (Theo baike)
Vân Hoằng bị những lời ồn ào này ầm ĩ này khiến cho hết sức đau đầu, ông cũng hơi căm hận Vạn Thục
Tuệ, ông tiến lên mấy bước, cầm bút của sư gia vốn đang dùng để ghi
chép, rút ra một tờ giấy trắng, viết chữ như rồng bay phượng múa sau đó
móc con dấu ra đóng lên.
“Ngươi đã tự xin hòa ly.” Vân Hoằng ném
một tờ phóng thê về phía Vạn Thục Tuệ, không chút lưu tình nói, “Sau
ngày hôm nay, ta và ngươi không còn quan hệ gì.”
Vạn Thục Tuệ cúi người nhặt tờ thư phóng thê lên, gấp lại sau đó nhét vào ống tay áo rồi mới nhìn về phía Vân Hoằng, “Đó là đương nhiên.”
Vạn Thục Tuệ
vén áo thi lễ với Điền Bằng, nói: “Đa tạ Điền đại nhân đã làm chứng vì
dân phụ, hiện giờ dân phụ đã hòa ly với Vân Hầu gia, vụ kiện cáo này
cũng chính là từ bỏ thôi!”
Điền Bằng khẽ gật đầu, một lần nữa vỗ kinh đường mộc, “Bãi đường!”
Vân Thù liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên không đau lòng bao nhiêu của Vạn Thục
Tuệ, hiểu được lúc này mẫu thân của nàng đã nhìn thấy rõ ràng cách làm
người của Vân Hoằng, nàng cười cười kéo Vạn Thục Tuệ ra khỏi phủ nha.
Bây giờ đã quậy một trận như vậy, Chu Bích Cầm muốn làm chính thê, đó là
việc còn khó hơn lên trời, có thể cho nàng ta làm một thiếp thất đã coi
như không tệ, chỉ có điều Vân Thù cảm thấy, để Chu Bích Cầm làm một
thiếp thất còn khiến cho nàng ta khó chịu hơn đánh nàng ta một trận.
Vừa lui ra, dân chúng nhìn đủ náo nhiệt cũng rối rít tản ra, Tạ Hoài Ẩn
nhìn nữ tử đang kéo Vạn Thục Tuệ đi qua bên người mình, khóe miệng nhếch nhếch vài phần ý cười.
“Đàn Việt, ta biết rõ người bày đánh cuộc này là ai.” Khóe miệng mang theo nụ cười, khi nghe được Đàn Việt hỏi là ai, chiếc quạt vẽ sơn thủy trên tay hắn chỉ về phía đám người đang tản
ra, “Quả thật là người kỳ diệu.”
Lý Đàn Việt rất nhanh phản ứng lại được, “Là tiểu nha đầu đó?”
“Thật thú vị lắm.” Tạ Hoài Ẩn cũng không trả lời chính diện, hắn chỉ cảm thấy đã nhiều năm như vậy cũng không gặp được chuyện thú vị như thế.
“Chỉ có điều nếu bạc này đưa cho ta thì thật tốt quá.” Tạ Hoài Ẩn lẩm bẩm
một tiếng, chọc cho Lý Đàn Việt ở bên cạnh trực tiếp trợn trắng mắt nhìn hắn.