Quản sự nghe lời Vân Thù nói, trong vẻ mặt của ông có vài phần lúng túng, từ khi sòng bạc thành lập cho tới bây giờ, ông đã nhìn thấy không ít khách đánh cuộc có cá tính, từng trải kinh nghiệm đánh cuộc không có trên vạn cũng đã hơn ngàn rồi, nhưng đánh cuộc như vậy ngược lại hơi quỷ dị.
Vẻ mặt quản sự hơi lúng túng, không biết đánh cuộc như vậy có nên làm tiếp không.
Vân Thù thấy ông ta không nói lời nào, cũng hiểu được người trước mắt nhất
định không phải người có thể quyết định được chuyện lớn gì, nàng bưng
tách trà từ từ uống một ngụm, sau đó mới thản nhiên nói: “Nếu như quản
sự không quyết định được, vậy thì hỏi người giữ chủ ý đi. Ta nghĩ sòng
bạc nổi danh lớn nhất Ung đô này không đến nỗi không làm được một đánh
cuộc nho nhỏ như vậy chứ?”
Vân Thù hỏi lời này hết sức cương
quyết, quản sự này cũng nhận, đánh cuộc như vậy vẫn là lần đầu tiên,
thật sự không phải do ông có thể quyết định, ông cười cười nói: “Vậy
cũng được, ta lại đi hỏi tổng quản một chút rồi trở lại trả lời chắc
chắn cho tiểu công tử, tiểu công tử ở lại đây dùng trà chờ một chút.”
Quản sự cáo lui đi ra ngoài, Vân Thù cũng không nóng nảy, ở trong phòng
trang nhã cách biệt với những tiếng la dùng trà bên ngoài, chờ quản sự
đến hồi đáp lại nàng.
Sau khi quản sự lui ra phía ngoài chính là đi tới phòng quản sự có dán bốn chữ bên trên
“Nhàn nhân miễn tiến *” ở trên lầu ba quanh năm đều đóng, ông vừa gõ
cửa, thời điểm bình thường tổng quản đều sẽ đáp lại, ông đứng ngoài cửa
chờ một lúc, một hồi lâu sau mới nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng “Đi vào”, giọng nói kia càng thêm trầm ổn hơn thường ngày.
(*) Nhàn nhân miễn tiến: Người không phận sự miễn vào
Quản sự đẩy cửa đi vào, vừa mới nhìn, chính là nhìn thấy tổng quản kính cẩn
lễ phép đứng bên cạnh, trong phòng có một nam một nữ, đều mặc trang phục hoa lệ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đang ngồi ở bên cạnh yên lặng
uống trà, nhưng trong dáng vẻ lại có vẻ quý khí hoàn toàn trời cho.
Chân mềm nhũn, quản sự lập tức muốn quỳ xuống, hai người này cũng không phải người bình thường gì, nữ tử trong xinh đẹp tuyệt trần mang theo vài
phần nghiêm túc giờ phút này đang lật sổ sách chính là Trường An Công
chúa Tạ Cẩn Họa hiện giờ đang làm giám quốc, mà ngồi ở bên cạnh bưng
tách trà miệng không nhấp một ngụm, dáng vẻ lười biếng ta đây chính là
thập tam Hoàng tử Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn hiện đang quản lý hộ bộ.
Phía sau Hào Khách lai sòng bạc lớn nhất Ung đô đích xác có nhân vật lớn,
nhân vật lớn này ngược lại không phải ai khác, chính là hai người Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn.
Trong ngày thường trước sau như một đều do
tổng quản kia quản lý, cũng ít thấy hai người, cho nên bây giờ vừa nhìn
thấy như vậy, quản sự cũng chính là cảm thấy chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn
gì, lúc này mới khiến cho hai vị trong ngày thường người đều không thấy
tới đây, quản sự thoáng đưa mắt nhìn qua tổng quản, chỉ thấy tổng quản
cúi đầu thành thật đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, không có ám hiệu
gì, điều này khiến cho trong lòng quản sự cảm thấy càng thêm lo lắng.
“Có chuyện gì?” Tạ Cẩn Họa nhìn lướt qua người tới, không chút để ý hỏi một câu.
Quản sự vội vàng đi vào khép cánh cửa lại, sau đó thi lễ với hai vị quý nhân rồi mới lên tiếng, “Chủ tử, hôm nay có một tiểu công tử tới sòng bạc,
đánh cuộc này ngược lại hơi hiếm.”
Tạ Hoài Ẩn vốn lười biếng nâng đầu, trong dung nhan tuấn mỹ như khắc họa mà ra
có vài phần hứng thú, hắn thoáng nhíu mày nói: “Đánh cuộc này là gì?
Đánh cuộc tay đánh cuộc chân? Theo quy củ loại này không tiếp.”
Quản sự lắc đầu: “Bẩm chủ tử, đây đều không phải. Tiểu công tử này cũng là
người thần kỳ nói muốn thiết lập đánh cuộc, đánh cuộc ba ngày sau Vân
Hầu gia của Tĩnh Viễn Hầu phủ có thể cưới nhị tiểu thư Chu gia làm thê
hay không.”
Tạ Hoài Ẩn nghe xong không nhịn được cười ra tiếng, “Quả thật là người thần kỳ.”
Chuyện của Tĩnh Viễn Hầu phủ này, Tạ Hoài Ẩn cũng có nghe nói, hơn nữa chuyện
ngày hôm qua Vân Hầu gia và nữ nhi của mình ba cái đập tay trước từ
đường, chỉ sợ trong Ung đô không ai không biết không ai không hiểu rồi.
“Đánh cuộc như vậy đích xác rất khác biệt, hôn sự này là ván đã đóng thuyền
ai ai cũng hiểu được rồi, vậy không biết tiểu công tử kia bày đánh cuộc
như vậy là có ý tứ gì?” Tạ Hoài Ẩn một tay chống cằm, nhìn về phía Tạ
Cẩn Họa cũng dừng xem sổ sách, “Thất tỷ, tỷ cảm thấy như thế nào?”
Tạ Cẩn Họa cũng lộ ra vài phần ý cười, “Đánh cuộc này cũng không phải là
chuyện đả thương tính mạng người cũng không coi là làm sai quy củ sòng
bạc, nếu người nọ muốn thiết lập ván đánh cuộc này, vậy dĩ nhiên cũng có thể đánh cuộc một lần, chúng ta là nhà cái trước sau như một không tham dự chuyện đánh cuộc, thắng hay thua chẳng qua chỉ rút ra một thành cũng không thiệt thòi.”
“Nói thì nói như thế, nhưng hành động của
tiểu công tử này cũng thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất thú vị,
chỉ có điều làm như vậy có ý gì sao?” Tạ Hoài Ẩn suy nghĩ một chút rồi
lại nói.
“Có lẽ tiểu công tử này và người ta có gì sâu xa, nhìn
cũng giống như một người nhà phú quý nuôi ra, ước chừng vì tiền phu nhân Hầu gia kêu bất bình khiến cho người ta ngăn thêm chút mà thôi, chính
là tiền này muốn vứt đi rồi.” Quản sự cũng lộ ra ý cười theo, theo ý ông đánh cuộc này thật ra thì không có bao nhiêu ý tứ, nhưng đã có người
muốn mở, đương nhiên có thể, chỉ có điều hai trăm lượng này coi như vứt
đi rồi.
Quản sự nói như vậy, vừa liếc nhìn Trường An Công chúa
lại một lần nữa cúi đầu xem sổ sách và liếc nhìn Tạ Hoài Ẩn, hỏi một
câu: “Vậy nô tài báo lại cho tiểu công tử này, thiếp lập đánh cuộc này.”
Quản sự lại thi lễ một cái rồi lúc này mới ra cửa.
Tạ Hoài Ẩn chống cằm, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, chỉ cảm thấy thời
điểm xuất hiện đánh cuộc này thật sự hơi trùng hợp, giống như có người
cố ý bố trí.
“Nếu như đệ có lòng rảnh rỗi như vậy còn chẳng bằng
quản lý cho tốt hộ bộ đi.” Tạ Cẩn Họa day chân mày mình, đứng lên, có vẻ mệt mỏi khó có thể dùng lời để diễn tả được, “Chuyện quốc khố cũng nên
để tâm nhiều hơn chút.”
Những năm gần đây quốc khố trống không
trước sau như một, cuộc chiến ở biên cảnh với Trường Tố đã nửa năm rồi,
sòng bạc này rốt cuộc cũng không phải là kế lâu dài, chỉ có điều từ khi
dựng nước đến nay cũng coi như có không ít chuyện, nhiều năm liên tục
chinh chiến, quốc khố cũng thật sự khó có thể tràn đầy. Vừa nghĩ tới
quốc khố, Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy đau đầu, lén mở sòng bạc này cũng
thật sự vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể kiếm một chút ít chính là một chút
ít.
“Thất tỷ, đệ ngược lại thật sự có lòng muốn biến thành bạc
tràn đầy quốc khố, chỉ có điều đệ biến không thành.” Tạ Hoài Ẩn thở dài
một hơi, “Hiện giờ đệ cũng mong mỏi Trạch Tuyên có thể sớm ngày đánh
thắng trận trở về.” Nếu lại kéo dài thêm mấy tháng, chuyện lương thảo
này cũng có thể bức tử hắn kẻ xui xẻo quản lý hộ bộ canh chừng quốc khố
trống rỗng.
“Đi đi.” Tạ Cẩn Họa nói một tiếng, người đệ đệ này
hắn vốn là một kẻ thông minh khéo léo, kể từ sau khi vào hộ bộ chính là
ngày ngày khóc than, chẳng qua hiện tại hộ bộ đúng thật là nghèo.
Tạ Hoài Ẩn cười cười, cũng vẫn theo chân đứng lên, cùng đi theo Tạ Cẩn Họa.
Quản sự quay lại chỗ Vân Thù, thiết lập ván đánh cuộc này.
Hai trăm lượng bạc thu này, quản sự móc một tấm thẻ gỗ dùng làm tín vật
chuyển giao của sòng bạc Hào Khách lai đưa cho Vân Thù dặn dò: “Đánh
cuộc này chính là ba ngày sau có thể vạch trần rõ ràng, tiểu công tử cho dù thắng hay thua chính là đều phải trả lại thẻ gỗ này, điều này cũng
xem như một bằng chứng đánh cuộc.”
Vân Thù cầm thẻ gỗ trong tay,
trên tấm thẻ gỗ dùng kiểu chữ triện khắc một chữ “Hào” đỏ tươi, nàng cẩn thận từng ly từng tí cất tấm thẻ gỗ vào trong tay áo, nói: “Đây là
đương nhiên.” Nàng vẫn chờ trận đánh cuộc này giúp nàng vớt lại chút chỗ tốt đấy.