Vân Thù và Vạn Thục Tuệ trở lại chỗ ở tạm hiện giờ không lâu, Cẩm Sắt và
Lưu Châu cũng trở lại rồi. Cẩm Sắt và Lưu Châu cũng đơn giản, tuy trước
đó Vân Thù có đề cập tới một ngày nào đó rời khỏi Vân gia, nhưng hiện
giờ sự tình vừa xảy ra, Cẩm Sắt và Lưu Châu trừ ngoài ý muốn ra còn lại
chính là khiếp sợ, mấy ngày nay tiểu thư thật sự khiến các nàng quá
ngoài ý muốn, cũng mặc kệ người khác nói như thế nào, khi bọn họ được
phu nhân mua từ trong tay mẹ mìn ra cũng đã nhận định đời này đều muốn
đi theo Vân Thù tiểu thư.
Vân Thù cũng lường trước chuyện hôm nay có lẽ không thể không xôn xao truyền đi trong Ung đô, bị người nói
huyên thuyên, Vân Thù ngược lại không hề cảm thấy gì, dù sao đầu lưỡi
sinh trưởng trên người khác, người ta nói thế nào cũng là chuyện của
người ta, chuyện này vốn không quản được.
Nhưng còn chưa tới lúc
ăn trưa, Miêu thị đã phái Thẩm ma ma tới hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, đây cũng khiến Vân Thù có vài phần không ngờ, thầm nghĩ tin
đồn cũng thật sự quá nhanh, chuyện này mới xảy ra bao lâu, đã truyền tới trong tai Miêu thị rồi.
Vân Thù chỉ nói chuyện trong tiệm trà
cho Thẩm ma ma, nói thẳng mình không ưa phụ thân có mới nới cũ này cho
nên cầu xin rời đi, về chuyện Thẩm ma ma hỏi có phải Vạn Thục Tuệ có
thai, Vân Thù cũng thật thà không giấu giếm, dù sao chuyện này muốn giấu giếm cũng hoàn toàn không giấu giếm được, dù sao trong tiệm trà cũng
không thiếu người nghe được, mà dáng vẻ vô tình vô nghĩa này của Vân
Hoằng cũng không ít người nhìn thấy, Vân Thù nghĩ tới, chuyện này một
khi truyền ra, khi nàng bị người ta nói huyên thuyên, Vân Hoằng và Chu
Bích Cầm cũng khiến cho người ta nhiều chuyện, vừa nghĩ như thế, nàng
cũng không tính là chịu thiệt. Một kẻ vô tình vô nghĩa, một kẻ quyến rũ
nam nhân có thê tử ép người ta hưu thê cưới người khác, chuyện như vậy
xưa nay chính là chuyện mà tam cô lục bà thích nói nhất.
Sau khi Thẩm ma ma biết được chuyện này, cũng
không nhịn được nhìn về phía bụng của Vạn Thục Tuệ, bụng còn chưa lộ ra, nhưng Vân Hoằng làm phụ thân của hài tử mà không có nhân tính như vậy,
tính toán tốt nhất chính là phá bỏ.
Vạn Thục Tuệ yên lặng ngồi bên cạnh, khi thấy Thẩm ma ma nhìn về phía bụng mình, bà khẽ rụt lại, hơi sợ hãi nói.
“Chuyện này nếu là thật, lão phu nhân đã sai lão nô tới hỏi, tiểu thư định tính toán xử trí như thế nào?” Thẩm ma ma thở dài một cái, cũng không thể
không cảm khái số mệnh của Vạn Thục Tuệ làm nhiều điều sai trái, lại gặp phải chuyện như vậy, bà ngẫm nghĩ nói với Vạn Thục Tuệ, “Thừa dịp bây
giờ còn chưa lộ bụng bầu, hài tử còn chưa ăn sâu bám rễ, tiểu thư vẫn
đưa ra chủ ý sớm lấy đi mới đúng.”
“Ta… Ta…” Vạn Thục Tuệ chần chừ, thật lâu bà vẫn không có một chủ ý.
“Mẫu thân, ngay trước mặt Thẩm ma ma, nữ nhi cũng muốn hỏi lên, nương có
muốn hài tử này không?” Vân Thù nhìn về phía Vạn Thục Tuệ, “Nữ nhi hiểu
được nương vẫn trước sau như một đều mềm lòng, nhưng lần này ngược lại
nương cần đưa ra một chủ ý thôi.”
Vạn Thục Tuệ vuốt ve bụng mình, bà và Vân Hoằng hơn mười năm phu thê cũng chỉ có một nữ nhi là Vân
Thù, bà cũng có vài phần mong đợi với hài tử chưa thành hình ở trong
bụng mình, rốt cuộc đây vẫn là cốt nhục và huyết mạch của mình, bà sao
bỏ được, nhưng không bỏ thì có thể như thế nào?
Vân Thù nhìn dáng vẻ do do dự dự của Vạn Thục Tuệ liền hiểu được bà muốn hài tử này lại
không dám muốn, nàng ngẫm nghĩ sau đó nói: “Tuy coi như có một nửa huyết nhục của Vân gia, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử của mẫu thân, lui về sau sinh ra chính là đệ đệ hoặc muội muội của nữ nhi. Tuổi mẫu thân giờ
cũng không nhỏ, thân thể vốn yếu, phá thai xác thực xong hết mọi chuyện, nhưng tổn hao rất nhiều cho thân thể. Cũng chỉ là một hài tử thôi, nữ
nhi đây làm tỷ tỷ cũng không phải không nuôi nổi. Theo ý của nữ nhi,
muốn cũng không sao.”
Vạn Thục Tuệ nghe lời này của Vân Thù, bà
cũng rất không ngờ nhưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, bà thầm
nghĩ: “Ta muốn sinh ra. Đây là máu mủ của ta, người khác không cần, ta
cần.”
Thẩm ma ma trợn to hai mắt, nhìn Vân Thù và Vạn Thục Tuệ giống như nhìn một quái vật.
“Thẩm ma ma về chỗ bà ngoại đi, chuyện của mẫu thân về sau sẽ do ta ra chủ ý, có chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm, để tổ mẫu thoải mái là được!” Vân Thù nói.
Thẩm ma ma nghe lời nói dứt khoát quyết đoán không công kích được của Vân thù, bà cũng thật lâu không có lời gì để nói, chỉ
đành phải gật đầu một cái, trở về chỗ Miêu thị.
Mà Miêu thị nghe
Thẩm ma ma báo lại, bà ngược lại không nói gì nhiều, chỉ hy vọng ngoại
sinh nữ này thật sự có chút chủ ý mà không phải lỗ mãng làm việc mới
phải.
Lời Vân Thù nói cũng khiến cho Vạn
Thục Tuệ yên tâm lại, bà biết tính tình mình mềm yếu không quyết định
chắc chắn được, hơn nữa trước đã đánh cuộc một lần với Vân Thù, phản ứng của Vân Hoằng đã bị Vân Thù nói trúng, bà tự nhiên không có gì có thể
nói, cũng chính là theo chủ ý của Vân Thù.
Lời này của Vân Thù
nói ra, dĩ nhiên cũng có tính toán, nàng xem như từ Vân gia tịnh thân
xuất hộ, lập tức chính là phải chỉnh đốn tiền đồ của mình ra, bằng không chỉ nói ra vài lời nói hùng hồn này cũng chỉ là lời nói suông.
Nàng hỏi Vạn Thục Tuệ danh sách đồ cưới của bà, nghĩ tới có thể làm cái gì.
Sau khi nhìn danh sách đồ cưới của Vạn Thục Tuệ, thật sự không coi là quá
kém. Ban đầu Vạn gia còn không xuống dốc như bây giờ, lo liệu cho dòng
chính nữ này cũng có một cửa hàng phố Tây và một viện nhỏ, còn dư lại
chính là một chút đồ trang sức tủ đồ quần áo, lúc trước khi xuất giá
cũng có một chút bạc, chỉ có điều nhiều năm ở Vân gia như vậy, thỉnh
thoảng cũng phải móc tiền túi của mình ra khen thưởng người, Vân Thù đếm bạc và vài thỏi vàng của Vạn Thục Tuệ, đại khái chừng trên dưới hai
trăm lượng mà thôi, cũng khó trách mợ của mình Hồ thị tâm tâm niệm niệm.
“Không phải mẫu thân có tòa nhà, sao lúc trước không đề cập tới?” Vân Thù nhìn khế ước mua bán nhà hơi hoang mang nói, nàng vốn cho rằng trên tay Vạn
Thục Tuệ không có nhà kia mà, nếu như có nhà tại sao không dời vào, ở
nhà của mình dù sao cũng tốt hơn đi mướn.
“Con quên sao? Người
Dương gia ở trong tòa nhà kia rồi, Minh ca nhi của Dương gia ngược lại
là người có tài học, vào cuối năm nghe nói được đại nhân thưởng thức, sợ rằng sẽ một bước lên mây rồi.” Khi Vạn Thục Tuệ nói đến đây, trong
giọng cười cười của bà cũng có vài phần vui mừng, “Hôn sự của con và
Minh ca nhi do tổ phụ của con định, vốn còn tưởng rằng người Dương gia
chọc giận Thánh nhan bị cách chức quan, sau này có thể con sẽ ăn khổ,
nhưng cũng còn may ông trời có mắt, sau này nói không chừng Thù nhi là
một quan gia phu nhân…”
Vân Thù chỉ cười không nói, nàng ngược
lại biết Minh ca nhi của Dương gia này, chính là Dương Kiệt Minh – đối
tượng định thân oa nhi của nàng, sau khi phụ thân hắn bị cách chức quan, trong gia đạo sa sút lại không có chỗ dung thân nên đến cầu xin Vân
gia, Vân gia không hủy bỏ hôn sự, chính là Vân Hoằng vì sợ người nói ông ta ngại bần yêu phú, ngược lại không nghĩ tới người Vân gia có của cải
như vậy lại lấy tiểu viện là của hồi môn của mẫu thân nàng sắp xếp cho
người lấy thanh danh tốt.
Vân Thù có ấn tượng không sâu về người
Dương gia, sự việc lúc này lờ mà lờ mờ đuổi người ra tiểu viện để mình
đi ở thì chính nàng cũng không làm được, như vậy chỉ có thể lấy chút
tiền vốn này làm gì đó mới tốt, dù sao có tiền trên tay mới là đạo lý
chân thật, hai trăm lượng bạc xác thực không ít, nhưng cũng không thể
miệng ăn núi lở, củi gạo dầu muối khắp nơi đều không thể rời bỏ một chữ
tiền, cũng không thể thuê nhà người ta cả đời đi, rốt cuộc vẫn phải có
chỗ dung thân của riêng mình mới được.
Sau khi Vân Thù suy nghĩ một chút, chính là có tính toán một vốn bốn lời.