Tạ Hoài Ẩn không quá hứng thú với việc chỉnh Tiền Hạ Lan thế nào, hắn
chỉ tò mò tên kia đã làm gì mà nàng lại tức đến mức này, còn khiến nàng
phải chủ động đến tìm mình nữa, chắc hẳn hắn ta đã làm gì quá đáng chọc
giận nàng rồi.
"Ngươi cũng không vừa mắt Tiền Hạ Lan phải không,
ngẫm lại mấy sòng bạc của hắn, lại còn chuyện cho vay nặng lãi cũng tổn
hại không ít lợi ích của ngươi, tuy nói hậu đài của hắn không dễ chọc,
nhưng mấy người đó chắc không chỉ chiếm một phần lợi nhuận của việc cho
vay nặng lãi, những người ngày thường hay lui tới hay mấy người hắn hay
hiếu kính tiền bạc kia tự nhiên lợi ích bị giảm đi, ngươi nghĩ bọn chúng có thể cam chịu sao? Không chừng còn có thể nhân lúc này mà buộc bọn
chúng xuất đầu lộ diện." Vân Thù ẩn ý nói với hắn, vẻ mặt còn thật sự
nghiêm túc, "Tranh thủ cơ hội này, cho dù không lật đổ được Tiền Hạ Lan
cũng đủ làm hắn tổn thương nguyên khí, ngươi không thấy đây là một
chuyện cực kì có lợi sao?"
Tạ Hoài Ẩn vô thức gật đầu, đồng tình
nói "Xác thực như thế" sau mới phản ứng lại, hắn còn đang muốn từ miệng
Vân Thù đào ra mấy chuyện mới lạ nghe một chút, lại không nghĩ mình bị
nàng dắt mũi, nhân tiện còn lôi mấy suy nghĩ sâu kín trong lòng hắn ra,
sau khi nghe xong hắn thậm chí còn không cảm thấy chỗ nào không ổn.
"Ai, ta nói này Thù nhi, năng lực đánh trống lảng của nàng cũng quá cường đi. Nháy mắt ta đã bị nàng dắt mũi lôi đi rồi."
Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù nói, hắn phục Vân Thù thật sự rồi, nếu không phải
mình vẫn còn mấy phần thanh tỉnh, chỉ sợ sau khi bị nàng nói một phen
thì toàn bộ suy nghĩ của mình sẽ bị đảo lộn tùng phèo rồi.
Vân
Thù liếc nhìn Tạ Hoài Ẩn, nàng biết thừa hắn không có hảo tâm muốn ra
mặt giúp nàng nói chuyện, vừa rồi hỏi kỹ càng tỉ mỉ chỉ là muốn nghe
chút chuyện bát quái thôi, chẳng qua ngoại trừ cái tên Tạ Hoài Ẩn này
nàng không thể tìm được ai thích hợp để hợp tác nữa.
"Tiền Hạ Lan dám duỗi tay đến tận đây chắc cũng chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, ta cũng không thể nhìn hắn thò tay vào mà vẫn thờ ơ đi." Vân Thù đương nhiên sẽ không thuận theo hắn như vậy, cái móng vuốt này đã có can đảm duỗi đến tận
chỗ nàng thì nàng cũng có can đảm băm nhừ nó.
"Hả?" Tạ Hoài Ẩn tỏ vẻ không hiểu, Vân Thù nói vậy thì có vẻ như Tiền Hạ Lan đã ra tay,
nhưng hắn không nhận được tin báo cửa hàng có chuyện gì, nói cách khác,
Tiền Hạ Lan không động tay đến cửa hàng? Nghĩ lại thì thấy thật kì quái, rốt cuộc hầu như người trong Ung đô đều biết mấy cửa hàng kia làm ra
cống phẩm, nếu hắn ra tay thì đừng nói là Vân Thù, cho dù là Thất tỷ
cũng không đồng ý, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.
Nếu không phải cửa hàng xảy ra chuyện, có nghĩa là Tiền Hạ Lan ra tay từ chỗ khác sao?
"Bách Hoa lâu là sản nghiệp dưới trướng Tiền Hạ Lan phải không?" Vân Thù thấy vẻ mặt hoang mang của Tạ Hoàn Ẩn, không nhịn được nói, "Ngươi có biết
hoa khôi Cầm Khanh không?"
Tạ Hoài Ẩn gật đầu, "Đúng là có một
người như thế, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, rất nhiều người đem vàng bạc châu báu tới cũng không thể nhìn thấy mặt nàng ta."
"Ngươi gặp qua chưa?"
"Tuy ta từng đi Bách Hoa lâu nhưng hoa khôi này thì chưa từng nhìn thấy."
"Không phải ngươi tiếc không dám tiêu tiền đấy chứ?"
Vân Thù nhịn không được nói một câu, nhìn tác phong thường ngày của tên Tạ
Hoài Ẩn này cũng không giống người sẽ chịu bỏ ra một đống bạc đi phủng
một cái hoa khôi.
"...." Có thể không nói chuyện này không, Tạ
Hoài Ẩn nghe Vân Thù nói vậy, ngoài mặt thì xem như không có gì nhưng
trong lòng thì thầm phun ra một búng máu, lại chỉ có thể thở dài một
hơi, "Thực ra, theo ta thấy, hoa khôi này chắc không liên quan đến
chuyện này, chỉ là một nữ tử có bộ dạng đẹp mắt hơn những nữ nhân khác
một chút thôi, còn không phải là người ta dùng tiền phủng ra sao, chỉ
cần chịu trả đủ bạc, cho dù là một vô diện nữ tử cũng có thể phủng ra
được đi. Chẳng qua lâu nay được sủng ái nhiều nên sinh ra cái tính kiêu
ngạo này thôi, cần gì phải tốn bạc đi mua cơn giận của người khác chứ."
Tuy rằng mấy lời nói thật vừa rồi của Tạ Hoài Ẩn có vài phần là muốn biện
hộ cho mình nhưng cũng là sự thật, cái vị hoa khôi trong hoa lâu kia
đúng thật là được người phủng bạc mà ra, hơn nữa nữ nhân được phủng quá
lâu ở địa vị cao thượng thì cũng tự xem mình tài trí hơn người, bắt đầu
bày ra tính tình, chuyện bỏ tiền ra mua cơn giận của người ta cũng không phải chuyện hiếm thấy. Hơn nữa, Tạ Hoài Ẩn cảm thấy nữ tử dù xinh đẹp
đến đâu cũng không thể so sánh được với mỹ nữ trong cung, phải biết rằng trong cung mới đúng là nơi mỹ nhân tụ hợp.
"Vậy ngươi nói thử
xem, người này lớn lên mỹ diễm vô song, tính tình lại cao ngạo, một hoa
khôi nương tử nhìn quen vàng bạc châu báu sao có thể đột nhiên coi trọng một nam tử không có công danh, đừng nói đến tiết mục tài tử giai nhân,
dù sao ta cũng không tin cái loại kịch bản này."
Vân Thù nói, khi nàng biết gần đây Liễu Vân Hiên hay cùng cái vị hoa khôi này ở cùng một chỗ, trực giác đã nghĩ ngay đây là một âm mưu.
Tạ Hoài Ẩn nghĩ một lát cũng minh bạch, hắn nhìn về phía Vân Thù: "Liễu Vân Hiên?"
Vân Thù gật gật đầu, "Ta nghĩ chuyện này không giấu được bao lâu, có lẽ đây chính là dụng ý của bọn họ."
Vân Thù không nghĩ Liễu Vân Hiên là một người trầm mê tửu sắc, nếu hắn thật sự trầm mê như lời đồn thì trong phủ cũng không thiếu nữ nhân lớn lên
có bộ dáng thanh tú xinh đẹp, hơn nữa với tuổi của hắn, cùng mấy tỳ nữ
xảy ra chuyện gì chưa chắc là không có khả năng, nhưng hắn đối với những người trong phủ cũng không có cảm xúc gì thái quá, ít nhất so với biểu
ca Quan gia thì đáng tin hơn, còn nữa, hoa khôi kia khuynh mộ tài học
của Liễu Vân Hiên, thời gian cũng thật khéo, một người không có công
danh còn luôn bị phụ thân gò bó, trên người hắn cũng không có nhiều tiền bạc, nói là khuynh mộ Lý Đàn Việt nàng còn cảm thấy đáng tin một chút,
dù sao người ta cũng có danh Thám Hoa, lại còn đang làm việc ở Lễ bộ,
nếu là ngày thường Liễu Vân Hiên cùng hoa khôi kia giảo hợp ở bên nhau
thì nàng cũng không đến mức hoài nghi cái gì, nhưng cố tình lại đúng
thời điểm này, muốn nàng không nghi ngờ cũng khó.
Là hồ ly thì
kiểu gì cũng lòi đuôi, Vân Thù cảm thấy chuyện này sớm muộn cũng có
tiếng gió truyền ra ngoài, cha nàng đối với đứa con trai này cực kì coi
trọng, bình thường vẫn luôn nghiêm khắc quản giáo, nếu bây giờ biết được con mình cùng thanh lâu kĩ nữ ở cùng một chỗ kiểu gì cũng sẽ giận điên
lên, dù thế nào thì cũng nên chuẩn bị trước, lần trước gặp mặt Tiền Hạ
Lan nàng cũng đã nháo một trận mất mặt rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện
này, nàng sao có thể không phát hỏa? Nếu cái tên Tiền Hạ Lan kia không
muốn Liễu gia nàng yên ổn, nàng cũng không nghĩ để hắn sống yên! Chờ xem thủ đoạn của ai tàn nhẫn hơn!
Tạ Hoài Ẩn nghe Vân Thù nói vậy
cũng đã hiểu rõ, nếu nói chuyện này là trùng hợp thì cũng thật quá đúng
dịp, Tiền Hạ Lan không phải người chịu bỏ qua cho người khác, lần trước
Vân Thù trước mặt nhiều người như vậy làm hắn mất mặt, xét theo tính
cách thường ngày mà muốn hắn ngồi im không có động tác gì là chuyện
tuyệt dối không có khả năng. Còn nữa, Tạ Hoài Ẩn cũng biết đề nghị vừa
rồi của Vân Thù không sai, cho dù sau lưng Tiền Hạ Lan thật sự có chỗ
dựa, cho dù bây giờ không đạp đổ được thì làm cho hắn tổn thất một chút
cũng là chuyện không tồi.
"Vậy ngươi tính làm thế nào?" Tạ Hoài Ẩn nói.
"Tiền Hạ Lan này làm ăn hơn phân nửa không phải là kinh doanh hợp pháp đúng
không?" Vân Thù cũng đã nghiêm túc tra xét gốc gác Tiền Hạ Lan, trên tay hắn có giữ thứ gì rất quan trọng như là cửa hàng gạo, nhưng chủ yếu vẫn là mấy loại cửa hàng bàng môn tà đạo như sòng bạc, kỹ viện, còn có một
chuỗi cho vay nặng lãi, hơn nữa cửa hàng đứng đắn không thể kiếm tiền
nhanh như cửa hàng lệch môn, cho nên Vân Thù muốn ra tay cũng không phải mấy loại nghề nghiệp đứng đắn kia. “Cái sòng bạc mà có nhiều hào khách
hay đến kia là của ngươi hả, ta nghĩ trong các thành trấn phụ cận cũng
có sòng bạc của ngươi đi."
Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, nàng cũng chỉ đoán mò, từ hành vi của hắn mà phỏng đoán ra, quốc khố trống rỗng,
lúc trước biên cương loạn lạc, còn có tuyết trạch kia cũng đều rút tiền
từ quốc khố ra, nếu không thì hắn có chặt một đao trên đầu mỗi vị đại
thần cũng sợ không đủ, hơn nữa thời điểm nàng cùng Tạ Cẩn Họa kí hiệp
ước thì có đến ba phần là vào quốc khố, có thể thấy quốc khố thật sự
không có tiền, số bạc lúc trước kể cả nhà giàu có trong Ung đô cũng khó
mà chống đỡ được, cho nên sòng bạc hoàng gia hẳn là không chỉ có trong
Ung đô, ở nơi khác chắc cũng có, còn chuyện có bao nhiêu cái thì thật
khó mà nói được.
Tạ Hoài Ẩn nghe Vân Thù hỏi, tuy Vân Thù vẫn
biết những hào khách này có liên quan đến hắn, nhưng việc ở các thành
trấn phụ cận hắn một câu cũng chưa từng nói với nàng, hắn lúc này mới
nghiêm túc hơn một chút: "Đúng là có mấy gian, chỉ là không có cách nào
khác nên mới phải làm thế, tiền qua tay ta sẽ vào thẳng quốc khố."
Tạ Hoài Ẩn vừa nói đến chuyện này cũng đột nhiên cảm thấy mình đã làm việc không công bấy lâu nay, nhìn xem trong toàn bộ Đại Khánh có hoàng huynh hoàng đệ nào buồn rầu hơn hắn không, đang yên ổn ở Hộ bộ còn phải ngày
ngày nhìn chằm chằm cái quốc khố trống rỗng, còn phải cầu khẩn Đại Khánh quốc thái dân an, ngoại trừ sòng bạc trong Ung đô thì xung quanh cũng
có mấy cái, mặc dù vậy thì tiền cũng không thể lập tức sinh ra được, mấy sòng bạc kia cũng không đủ bổ huyết quốc khố, nguồn thu chính hiện tại
của hắn cũng chỉ có chỗ tiền lời do hợp tác với Vân Thù mà kiếm được
thôi.
"Trong tay ngươi đã có sòng bạc, chúng ta liền hợp tác, xuống tay từ chỗ sòng bạc." Vân Thù nói, "Chúng ta bán vé số đi."
"Vé số?" Tạ Hoài Ẩn đối với lời nói của Vân Thù cũng cảm thấy cực kì hứng
thú, tuy không biết vé số là cái gì nhưng hắn thật muốn nghe thử xem.
"Đúng vậy, mỗi người đều có thể mua nổi một cái vé số." Vân Thù nói, nàng
thấy Tạ Hoài Ẩn thật sự hứng thú thì cũng nói hết suy nghĩ của mình ra,
"Hiện tại không phải có thủy in ấn sao, sách trong thư viện cũng đã in
gần xong, cả hiệu sách cũng gần hoàn thành rồi, bây giờ cũng chỉ phải in bản cứng của sách thôi đúng không? Việc này cũng không cần sốt ruột,
thừa dịp này chúng ta có thể bắt đầu in vé số."
"Cái vé số này
cũng rất đơn giản, chính là dùng tám mươi kí tự đầu tiên của Thiên Tự
Văn, chúng ta có thể tìm thợ thủ công chế tác máy xổ số, dùng gố làm
thành những quả cầu nhỏ, trên mặt mỗi một quả cầu đều khắc chữ lên, máy
xổ số được chia làm hai loại: quả bóng màu đỏ và màu xanh. Mỗi tờ vé số
sẽ bán hai văn tiền, khi mua, mỗi người sẽ được chọn sáu chữ đỏ cùng một chữ xanh, chỉ cần người đó chọn đúng toàn bộ các chữ thì sẽ đạt giải
nhất, chọn đúng sáu chữ đỏ là giải nhì, chọn đúng năm chữ đỏ cùng một
chữ xanh là giải ba, chọn đúng năm chữ đỏ hoặc là bốn chữ đỏ một chữ
xanh thì đạt giải tư, chọn đúng bốn chữ đỏ hoặc là ba chữ đỏ một chữ
xanh là giải năm, giải thưởng thấp nhất là chọn đúng một chữ đỏ cùng một chữ xanh hoặc chỉ một chữ xanh cũng được. Đương nhiên mỗi một giải
thưởng cũng có hạn, giải nhất sẽ được bảy phần tổng số tiền hiện có, mặc kệ là có mấy người đạt giải nhất cũng đều là bảy phần, giải nhì bằng ba phần giải nhất, còn giải ba thì chúng ta có thể giới hạn một con số dựa trên số phiếu bán được và sẽ không thay đổi. Đối với giải tư, chúng ta
có thể đặt là một trăm văn tiền, giải năm là năm văn và giải thấp nhất
là ba văn. Nếu đợt mở thưởng này mà không có ai trúng giải nhất thì số
tiền thưởng kì này sẽ được thêm vào kì sau, nếu tổng tiền thưởng thấp
hơn một vạn lượng thì tiền thưởng cao nhất cho một lần đặt cược không
quá một trăm lượng. Khi tổng tiền thưởng vượt quá một vạn lượng thì giải nhất sẽ được chia thành hai phần, một phần tổng tiền thưởng cao nhất
hiện tại, một phần là tiền thưởng tích lũy trong tổng giải thưởng, mức
cược cao nhất không quá năm trăm lượng. Một cái vé số chỉ có hai văn
tiền, mua vé số cũng không cần ghi tên, một người có thể mua nhiều lần
cùng một số hoặc khác số cũng được. Ngươi cảm thấy đề nghị như vậy thế
nào?"
Vân Thù nói cũng chính là khái niệm xổ số ở thời hiện đại, ở thời hiện đại nàng từng thử mua vé số, tuy không thể nói là hiểu rõ
nhưng đối với lợi nhuận khi mua vé số nàng cũng rất chú ý, tất nhiên
nàng cũng chưa trúng giải lần nào. Ý tưởng dùng Thiên Tự Văn là vì ở
thời đại này còn chưa có chữ số Ả Rập, dùng tám mươi chữ Thiên Tự Văn
còn nhiều hơn các con số ở thời hiện đại, đến lúc đó muốn trúng thưởng
cũng sẽ khó hơn rất nhiều. Điều này là lấy cảm hứng từ chim bồ câu trắng của Trung Hoa Dân Quốc.
"Chúng ta sẽ gọi nó là "Hai văn tiền mua một hy vọng". Câu quảng cáo này thật là xúc động mà, hai văn tiền và
một hy vọng, nếu bạn có được nó, bạn chính là phú ông.
Tạ Hoài Ẩn nghe được mùi ngon, đối với cái trong lời nói của Vân Thù cũng thấy
hứng thú, trong đầu đang nghĩ thử xem từ trong tám mươi chữ Thiên Tự Văn tìm ra sáu cái chữ đỏ cùng một cái chữ xanh thì tỷ lệ sẽ thấp đến mức
nào, nếu thật sự chọn ra được thì đúng là nên thắp mấy nén hương tạ tổ
tiên. Có thể thấy, việc bán vé số một khi chính thức đưa ra, bởi vì mỗi
cái vé số chỉ tốn một số tiền cực nhỏ nên chắc sẽ có không ít người mua, hơn nữa theo lời Vân Thù vừa nói thì tính dụ hoặc của cái này cũng rất
cao, thử nghĩ xem tiền thưởng thấp nhất cũng cao hơn số tiền bỏ ra mua
một cái vé số một văn tiền, nếu thật sự trúng giải cao thì cũng xem như
một giải thưởng lớn.
"Hơn nữa, khi tổng giải thưởng quá cao, chúng ra cũng có thể an bài phiếu bên trong." Vân Thù nói.
"Là sao?" Tạ Hoài Ẩn nóng lòng hỏi.
"Chính là an bài gian lận, vé bán ra phải giữ lại gốc, cũng chính là chia vé
làm hai phần, lúc bán vé ra chúng ta phải đặc chế một con dấu riêng để
đồng thời đóng vào hai phần vé số, giữ lại phần gốc, nếu là giải năm
hoặc giải thấp nhất thì không cần, nhưng từ giải tư trở lên thì phải đối chiếu với gốc, hai phần vé số khớp nhau thì mới được lãnh thưởng. Còn
việc an bài gian lận thế nào thì cũng rất đơn giản, bởi vì vé số không
ghi tên, gốc chúng ta lại cầm trên tay, chỉ cần sau khi mở thưởng lại
chế tạo ra một tờ phiếu mới làm phiếu trúng thưởng, an bài người của ta
đi lãnh thưởng là xong. Bất quá loại chuyện này chỉ cần chúng ta biết là được rồi, cũng cần phải sắp xếp một người đáng tin cậy để đi nhận
thưởng, thời gian lĩnh thưởng có thể giới hạn trong vòng mười ngày,
chúng ta có thể đặt một bảng thông báo ở ngoài cửa sòng bạc, viết dãy số trúng thưởng của mỗi kỳ lên đó, trong vòng mười ngày là có thể đến lĩnh thưởng, qua mười ngày không có ai lĩnh thì liền bỏ đi."
Vân Thù
xem qua không ít tin tức về xổ số, nhất là những lúc nhìn thấy những
người trúng mấy trăm triệu cũng thật kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng là
người kia gom hết phần may mắn của thiên hạ rồi, nhưng sau đó lại nghe
bạn bè nói qua, mấy người trúng mấy vạn hay mấy chục vạn thì thật sự là
may mắn về đến nhà rồi, còn trúng vài trăm triệu, chẳng qua là nội bộ an bài phiếu mà thôi. Còn có người từng nói, cái máy quay thưởng kia cũng
có thể bị người ta động vào. Tuy nhiên, mặc kệ thật hay giả thì doanh số bán ra hằng tháng cũng làm người ta líu lưỡi, cho dù là hiện đại hay cổ đại thì người nào chả muốn lập tức đổi đời, cho nên Vân Thù cảm thấy
bán vé số ở đây có khả năng được hoan nghênh rất cao.
Tạ Hoài Ẩn
trừ bỏ choáng váng vẫn là choáng váng, hắn còn tưởng Vân Thù nghĩ ra
chuyện xổ số đã làm hắn kinh ngạc không thôi, đằng này nàng thậm chí đến việc phòng ngừa cùng gian lận cũng đã nghĩ xong hết rồi, thật là.....
Lúc này hắn thật sự muốn lão già Vân Hoằng đến đây nghe một chút, nữ nhi lúc trước hắn không cần là cái dạng bảo bối gì, đây chính là cái chậu
châu báu a, nếu để Vân Hoằng biết, chỉ sợ muốn phun máu tại chỗ.
Vân Thù nhìn bộ dáng ngu ngơ của Tạ Hoài Ẩn, hơi nhíu mày: "Thế nào, ngươi cảm thấy không được sao?"
"Có thể! Nhất định có thể!" Tạ Hoài Ẩn liều mạng gật đầu, chủ ý như vậy còn không thể làm thì còn có chuyện gì là có thể làm nữa! "Ngươi thật sự
muốn giao phó cho ta làm chuyện này sao? Ngươi vốn dĩ có thể làm một
mình."
Tạ Hoài Ẩn nói câu này cũng là thật sự, mọi chuyện cần
thiết Vân Thù cũng đã nghĩ chu toàn, nếu thật sự làm theo lời nàng nói
thì dựa theo năng lực của nàng cũng có thể tự mình mở một cửa hàng bán
vé số, hoàn toàn không cần cùng hợp tác với hắn.
"Bởi vì trong
những người ta quen biết, cũng chỉ có ngươi cần bạc nhất, hơn nữa bây
giờ thư việc hoàng gia cùng thư cục cũng đến giai đoạn cuối rồi, hiện
tại cũng chưa đến lúc thu thuế, người Hộ bộ là rảnh rỗi nhất, chuyện này giao cho ngươi làm là tốt nhất, ta chưa từng nghĩ đến việc mở sòng bạc, chỉ là nếu ta đã giao chuyện này cho ngươi, sòng bạc của ngươi trong
Đại Khánh cũng không ít, ngươi nếu có tâm chắc sẽ không bạc đãi ta đi?"
Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, "Hơn nữa, bạc thì tốt thật đấy nhưng cũng
phải có mạng thì mới hưởng được. Ta cũng hiểu rõ năng lực mình, bạc của
ta tự ta sẽ đi kiếm, còn bạc không thuộc về ta, ta cũng sẽ không tham
một xu. Dù sao cũng không phải không kiếm được bạc, đúng không?"
Vân Thù đương nhiên biết chuyện xổ số này mình có thể tự thân xuất mã,
nhưng nàng cũng hiểu rõ đạo lý cây cao đón gió, đến khi xổ số được phát
hành rộng rãi trong các thành thị, dù hai văn tiền không đáng bao nhiêu
nhưng đợi một thời gian sau có nhiều người mua hơn, tập trung vào cũng
là một khối tài sản lớn, cho dù toàn bộ Đại Khánh mỗi người cấp một đồng tiền cũng là một món tiền rất lớn, nếu tiền thưởng mà được trao, mức
tiền thưởng cũng sẽ làm người đỏ mắt. Nguyên Hi đế là một hoàng đế sáng
suốt cũng sợ không dung nổi nàng đi, còn có Thất công chúa cũng là một
người khôn khéo, chẳng thà lúc này đem chuyện này cho Tạ Hoài Ẩn, dù sao sòng bạc cũng nối liền với quốc khố, cho dù không vớt được chỗ tốt cũng xem như bán cho hoàng gia chút mặt mũi, cũng xem như một nhà tư bản vô
hình.
Tạ Hoài Ẩn nghĩ thế nào vẫn thấy Vân Thù thật là một nữ tử thông tuệ, nhìn qua thì thấy nàng làm việc tùy ý nhưng thật ra tiền căn hậu quả cũng đã rành mạch, đúng là thông tuệ về đến nhà.
"Đương
nhiên." Tạ Hoài Ẩn nói," Chủ ý này là ngươi đưa ra, ta tất nhiên phải
cho ngươi lợi ích. Nhưng Tiền Hạ Lan cũng không chỉ kinh doanh độc sòng
bạc, về phần thanh lâu, ngươi tính đối phó thế nào?"
Vân Thù cười nói, "Chuyện sòng bạc đã giao cả cho ngươi thì chuyện thanh lâu tất nhiên là ta tự làm, ngươi không cần lo."
"Ngươi đây là muốn ăn mảnh?" Tạ Hoài Ẩn cười, "Ta còn tưởng là ngươi có chỗ
tốt gì nhất định sẽ mang ta cùng đi, xem ra trong mắt Thù nhi ta lại là
một cái người không đáng tin cậy a."
"Ừm, chúng ta đã hợp tác
không ít lần, nhiều hơn nữa sẽ sinh chán ghét. Dù sao thì quân tử chi
giao đạm như nước, giờ ta giao cho ngươi chuyện xổ số thì cũng sẽ giúp
ngươi làm thật tốt, còn những chuyện khác, ta không muốn lẫn lộn với
ngươi thêm nữa. Bất quá nếu lần này không bức tử được Tiền Hạ Lan thì ta cũng cam đoan, tối đa hai năm sau ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào
để chèn ép được chuyện cho vay nặng lãi này." Vân Thù nghiêm túc nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, nàng mặc dù hợp tác với hắn khá nhiều chuyện nhưng chủ yếu vẫn tính toán rành mạch mọi thứ, nếu thâm nhập quá sâu thì cũng liên
lụy càng sâu. Nếu không phải lúc này chuyện của Liễu Vân Hiên cần dùng
đến Tạ Hoài Ẩn thì còn lâu nàng mới hợp tác với hắn.
Tạ Hoài Ẩn
vừa nghe Vân Thù nói có biện pháp chèn ép chuyện vay nặng lãi, lập tức
cao hứng không thôi, nhưng lại nghe nàng nói phải hai ba năm sau mới có
thể thực hiện, không khỏi nhụt chí, "Tại sao phải đợi hai ba năm sau,
bây giờ luôn không được sao?"
Vân Thù lắc lắc đầu, "Tư bản còn chưa đủ."
Tư bản trong lời nàng không phải chỉ chính mình hay là Tạ Hoài Ẩn, đúng
hơn là Đại Khánh, hiện tại vương triều Đại Khánh nghèo nàn lạc hậu, lấy
đâu ra tư bản để đi làm loại chuyện này, nếu chẳng may làm không tốt, e
rằng nàng cũng sẽ gặp xui xẻo, đến lúc đó nàng cũng không thể giống như
mèo tinh chín mạng, chết rồi lại sống lại được, vì vậy mới muốn nhìn xem hai ba năm nữa Đại Khánh sẽ phát triển thế nào rồi mới tính tiếp, trọng điểm là bây giờ cục diện vẫn như vậy, hai ba năm sau cục diện có thay
đổi không vẫn còn khó nói, trời rốt cuộc có biến sắc hay không vẫn còn
là một ẩn số.
Tạ Hoài Ẩn nghe vậy cũng tự hiểu, bây giờ hắn có
hỏi nữa thì Vân Thù cũng sẽ không nói cho hắn nghe, nhưng hắn cũng hiểu
được, hai ba năm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, rủi ro
trong đó cũng rất lớn, rốt cuộc tương lai có thể xảy ra chuyện gì ai mà
biết trước được.
Hơn nữa, hai ba năm sau, nha đầu kia cũng phải trưởng thành a ... ... Tạ Hoài Ẩn ý vị thâm trường liếc nhìn Vân Thù một cái.
Vân Thù bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mà ù ù cạc cạc, "Có chuyện gì?"
Tạ Hoài Ẩn nheo mắt cười nói: "Không có gì, chúng ta khi nào thì bắt đầu
in xổ số, khi nào thì đem xổ số ra ngoài thị trường đây? Đúng rồi, Thù
nhi, nếu ngày nào đó ta không cẩn thận đắc tội ngươi, ngươi cứ nói thẳng một câu, ngàn vạn lần đừng đối phó ta giống đối phó Tiền Hạ Lan là
được." Tạ Hoài Ẩn cảm thấy vẫn nên cùng Vân Thù trở thành đồng bọn thì
hơn, gặp một đối thủ như Vân Thù đúng là chuyện đau đầu không gì bằng,
không chừng ngày nào đó bị nàng chỉnh chết vẫn không biết chân tướng thế nào.
Vân Thù trợn mắt nhìn Tạ Hoài Ẩn, nếu thật sự có một ngày
như thế, nàng có thể dùng thủ đoạn này mà đối phó hắn sao, nàng cũng
không có năng lực mà đối địch với hắn, trong người hắn chảy vẫn là huyết mạch hoàng gia, cùng dân chúng bình thường như nàng sao có thể đánh
đồng.
Vân Thù lại cẩn thận ngồi thương lượng với hắn một chút về
việc phát hành vé số, hai người quyết định giải thưởng sẽ được phát ba
ngày một lần, cũng đại khái xác định được kích thước và cách bố trí của
xổ số, vì phòng ngừa có người làm giả, Vân Thù còn quyết định ở mỗi tờ
vé số sẽ in lên một con số, sau lại chuẩn bị bảo người làm máy quay
thưởng và mẫu in.
Khuôn mẫu in ấn này cũng thật thuận tiện, dù
sao thì chuyên gia chế tác mẫu in cũng là một thợ thủ công thuần thục,
không quá hai ngày đã làm ra khuôn mẫu mà nàng vừa lòng, nhưng thật ra
bên thợ chế tác máy quay thưởng lại làm hơi chậm một chút, rốt cuộc còn
phải khắc tám mươi chữ Thiên Tự Văn lên rồi mài giũa thành viên cầu tròn nhỏ. Ngay cả khi được giao cho mấy thợ thủ công làm một lúc cũng phải
mất ba đến năm ngày. Tạ Hoài Ẩn quyết định trước tiên sẽ phát hành ở Ung đô một tháng thử xem, nếu là hiệu quả không tồi hắn mới quyết định phát hành vào trong sòng bạc, hơn nữa in ấn thuật cũng là do Vân Thù chế tạo ra, những thợ thủ công đó đã kí hiệp ước, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ
phải đền bù một số tiền trên trời, tiền công cùng phúc lợi Vân Thù đưa
ra cũng không tồi. Tạ Hoài Ẩn sau khi tiếp nhận thuật in ấn sách trong
thư việc cũng đã cho thuộc hạ đến cảnh cáo mấy thợ thủ công kia rồi,
trong lòng bọn họ vẫn luôn có suy nghĩ dân bất đồng quan, bây giờ gặp gỡ vẫn là Thiên gia, tất nhiên là từng người từng người đều an phận, không dám có ý tưởng hai lòng, chỉ sợ có ngày cái đầu trên cổ cũng không giữ
được.
Mà thời gian Tiền Hạ Lan Thu lưới so với Vân Thù đoán thì
còn sớm hơn mấy ngày, đến ngày thứ ba bắt đầu chế tác xổ số, Cầm Khanh
cô nương tài mạo song toàn đã tìm tới tận cửa.
Vân Thù từ sớm đã
cảm thấy sẽ có chuyện, từ sau ngày nàng đi tìm Tạ Hoài Ẩn cũng không đi
thư viện nữa, dứt khoát ở trong nhà chờ ứng phó chuyện ngoài ý muốn,
cũng không biết là Vân Thù đoán chuẩn hay là lo lắng cái gì cái đó tới,
hôm đó, Liễu Vân Hiên vẫn đang ở trong thư viện, mà Liễu Bác Ích cũng
mới hạ triều không đến mười lăm phút, người gác cổng chạy tới báo, nói
là có một vị tên Cầm Khanh tới cầu kiến.
"Lão gia đang ở đâu?"
Vân Thù vừa nghe đến hai chữ Cầm Khanh đã cảm thấy việc này quá nửa là
hỏng bét rồi, đúng là nghĩ đến cái gì thì cái đó tới, lúc sờ mạt chược
vận khí cũng chưa chắc đã tới như vậy.
"Lão gia đang ở thư phòng, tiểu thư muốn thông báo cho lão gia không?"
Người gác cổng cũng đã sớm được Vân Thù nhắc nhở, trừ bỏ những người thân
quen, nếu có người lạ đến cầu kiến, đặc biệt là nữ tử thì phải báo ngay
cho nàng. Người gác cổng cũng không dám làm trái ý Vân Thù, trải qua
chuyện Phó ma ma, bọn họ đều hiểu được trong phủ người nhất định không
thể trêu chọc chính là Đại tiểu thư, mọi việc Đại tiểu thư phân phó đều
nghe theo nên hôm nay cô nương kia vừa tới liền lập tức chạy đi báo với
nàng.
"Không cần báo cho lão gia, cô nương kia bây giờ đang ở đâu.”Vân Thù vừa nói vừa đứng lên.
"Quản gia đã dẫn người đến tiền sảnh."
Vân Thù nghe thấy quản gia Liễu Hiền đã đưa người đến tiền sảnh thì mày hơi nhíu, theo nàng thì tốt nhất là không cho vào cửa, nhưng có người cầu
kiến mà không cho vào đúng là không phải quy củ Liễu gia, Liễu Bác Ích
là một người đôn hậu, mặc dù là ai đến cũng sẽ cho vào cửa, coi như là
một loại khách khí.
"Ta đi gặp, đừng để lão gia đến tiền sảnh." Vân Thù vừa phân phó nha hoàn vừa đi thẳng đến thiên sảnh.
Ngay sau khi Vân Thù dẫn nha hoàn ra ngoài thì trong một góc âm u có một
người đi ra, ánh mắt người này nhìn Vân Thù không giấu nổi hận ý, theo
bản năng trong cơ thể lại cảm giác đau đớn, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ
cười tính toán, mà gương mặt đầy nếp nhăn đang cười kia không phải Phó
ma ma thì là ai.
"Tiểu tiện nhân, giấu diếm như vậy, còn không
cho lão gia biết, chắc là ở bên ngoài chọc phải cái tai họa gì rồi, xem
ta chỉnh ngươi thế nào!" Phó ma ma nhìn thắt lưng mình, phỉ nhổ một ngụm rồi đi thẳng tới thư phòng.