Tiền Hạ Lan nghe Vân Thù nói vậy, trong lòng hết sức khinh thường, dáng
vẻ tươi cười rối trá vừa rồi cũng biến mất, sắc mặt âm trầm.
"Liễu tiểu thư khẩu khí thật lớn, còn chưa vào cửa mà đã muốn cái ghế này của lão phu, đúng là mơ tưởng xa vời, đến lúc ngã xuống mới thấy càng đau
hơn, coi chừng lúc đó đến sức lực bò dậy cũng không còn." Tiền Hạ Lan
oán giận nói, giọng điệu không che giấu thái độ khinh thường cùng khiêu
khích.
Nhìn bộ dạng như vậy cũng đủ thấy hắn là một kẻ vừa không
có khí phách vừa thiếu phong độ, Tạ Hoài Ẩn đối với người như vậy không
giấu nổi xem thường, trông hắn lớn tuổi như vậy cũng có thể làm cha Vân
Thù rồi nhưng hành vi lại không có nửa phần ra dáng trưởng bối, nếu là
một trưởng lão độ lượng thì ngay từ đầu đã không hành động như vậy, đã
muốn mời khách thì trước tiên phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ, nhìn thái
độ vừa rồi còn không phải coi Vân Thù là người có thể tùy ý khinh nhờn
sao. Hừ, lão già chết tiệt!
Tạ Hoài Ẩn trong lòng cười lạnh, lúc
này hắn thật sự xem chuyện xử lý lão già Tiền lột da này thành chuyện
của mình rồi, sớm muộn gì cũng phải tìm cho ra bằng chứng diệt tận gốc
mấy tên cặn bã này!
"Mơ tưởng xa vời? Ta vẫn còn rất trẻ, từ giờ
đến lúc nhắm mắt xuôi tay không biết còn bao nhiêu năm nữa, cho dù có
tham vọng một chút cũng còn hơn là dậm chân tại chỗ. Xem ra ông chủ Tiền có vẻ là người chưa từng vấp ngã bao giờ đúng không, càng ngã nhiều thì mới càng không sợ đau." Vân Thù vẫn không có gì khó chịu, lúc nói
chuyện vẫn thong thả nhàn nhã, tương phản cực mạnh với thái độ của Tiền
Hạ Lan.
Mấy năm nay cuộc sống Tiền Hạ Lan vẫn luôn thuận buồm
xuôi gió, việc làm ăn ngày càng phát đạt lại có người chống lưng đằng
sau, dần dần sinh ra tự cao tự đại, ngay cả trong suy nghĩ cũng không
thèm để người khác vào mắt, cảm thấy toàn bộ việc buôn bán trong Ung đô
này đều do hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, lúc này lại nghe thấy người
khác mơ ước vị trí của mình, trong lòng không hề cảm thấy Trường Giang
sóng sau đè sóng trước mà là cực kì phẫn nộ và sợ hãi, sợ địa vị của
mình chẳng may bị người khác cướp mất.
Vân Thù cảm thấy khuyết
điểm chung của mấy người này chính là như thế, lúc này mà đã thấy thỏa
mãn với tài phú của mình, còn nghĩ là chính mình đã quá thoải mái rồi
nên chỉ dậm chân tại chỗ, mà Tiền Hạ Lan trước mặt chính là đại diện cho cái suy nghĩ đó.
Sắc mặt hắn cực kì khó coi, trái lại mấy người
vừa mới vui vẻ bên dưới đã kịp phản ứng lại: "Liễu tiểu thư có suy nghĩ
như vậy cũng là rất thực tế, lão Tiền, hôm nay Liễu tiểu thư đến đây
không phải có chuyện quan trọng cần thương lượng sao, chúng là làm
trưởng bối cũng nên ra dáng một chút, đừng để cho mấy tiểu bối xem nhẹ,
lại cảm thấy chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Một người vừa mới vào thương
trường làm sao hiểu được việc kính già yêu trẻ, ngươi cũng chớ để đồng
nghiệp làm cho tức giận, miễn phải tự chọc tức mình."
Người nọ
nói chuyện cũng thật khéo léo, tuy không nói rõ ràng lại có thể lập tức
trấn an Tiền Hạ Lan, lời này mới nghe cũng không thấy quá cao siêu nhưng lại nhắc nhở hắn, Vân Thù đến đây chắc chắn có mục đích, lại còn không
phải người biết kính già yêu trẻ, lời nói vừa khen vừa chê thật khiến
người ta không biết nói gì cho phải, ít ra hắn còn không chỉ ra Vân Thù
là cái người trong lời nói của hắn, nếu bị bắt lỗi thì chỉ cần phản bác
một câu "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không phải đang nói ngươi" là xong.
Vân Thù đối với người như vậy cũng không có thiện cảm,
loại người này là dễ trở thành cỏ đầu tường nhất, chỗ nào có lợi thì đi
theo.
Tiền Hạ Lan nghe người nọ nói vậy, mới chậm rãi thở ra một
hơi, cũng cảm thấy ở đây tranh cãi với Vân Thù chả có ích gì, chính mình cùng một tiểu nha đầu ồn ào lên thật quá mất mặt, chẳng qua là trẻ tuổi làm càn mà thôi, hắn không cần để vào mắt.
Tiền Hạ Lan hừ một tiếng, mở miệng: "Người đâu!"
Vừa dứt lời, cánh cửa vừa mới khép lại bị người đẩy ra, một tên sai vặt đi vào nói: "Lão gia có gì phân phó?"
"Mang một cái ghế dựa vào đây cho Liễu tiểu thư." Tiền Hạ Lan nói.
"Dạ."
Gã sai vặt trả lời rồi lui ra, một lúc sau liền mang lên một cái ghế dựa, đặt ở một bên.
Cẩm Sắt đối với bàn ghế trong Bách Hoa lâu này cũng thật sự chướng mắt, cảm thấy cái ghế dựa này không biết từ đâu lấy đến, trực giác cho rằng nhất định là lấy từ chỗ mấy khách làng chơi hoặc từ mông mấy hoa nương kia
mang tới, lập tức lấy khăn tay từ trong tay áo ra cẩn thận lau một lượt
cái ghế kia, hoàn toàn không biết động tác này có bao nhiêu khiêu khích.
Tạ Hoài Ẩn nhìn động tác này cũng không nhịn được hơi buồn cười, chỉ cần
Vân Thù nói hai ba câu cũng có thể làm người ta phát cuồng rồi, không
nghĩ tới nha hoàn bên cạnh nàng cũng không phải đèn cạn dầu, không hổ là người cùng một nhà.
Vân Thù đối với hành động vừa rồi của Cẩm
Sắt cũng không tỏ vẻ gì, lại càng không có ý phản đối, ngay lúc Cẩm Sắt
vừa lau xong ghế liền ngồi ngay xuống, nhìn Tiền Hạ Lan ý nói "Ngươi có
thể nói chuyện rồi đấy".
Tiền Hạ Lan cực kì tức giận với dáng vẻ
ta đây của Vân Thù, hắn đã cố làm ra vẻ đại nhân đại lượng mà sai người
mang ghế vào đây cho nàng ta ngồi, nhưng nha hoàn kia có ý gì, cảm thấy
cái ghế này của hắn bẩn không ngồi được hay là muốn nhục nhã hắn một
trận đây? Sắc mặt hắn lúc này lại càng khó coi hơn một chút nhưng nghĩ
đến còn có việc cần làm nên cũng chỉ đành nhịn cục tức này xuống.
"Hôm nay ta mời Liễu tiểu thư đến đây là muốn cùng tiểu thư bàn bạc một chút chuyện làm ăn sau này. Kẻ hèn này rất hứng thú đối với những đồ vật mà
tiểu thư đang có nên muốn cùng ngài hợp tác một chút, việc mở cửa hàng ở trong Ung đô này dĩ nhiên là do tiểu thư tự mình làm chủ, nhưng ở các
thành trấn xung quanh chúng ta có thể hợp tác. Không giấu gì Liễu tiểu
thư, ở các thành trấn khác ta cũng có không ít mặt tiền cửa hiệu, ở đó
nhân thủ đã có sẵn, chỉ cần tiểu thư đồng ý cùng ta hợp tác, lợi ích
kiếm được là chuyện không cần bàn cãi." Tiền Hạ Lan trưng ra bộ mặt
ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, "Nếu chúng ta cùng hợp tác
cũng đỡ khiến tiểu thư phải mất nhiều tinh lực lo nghĩ, sau này ngài
cũng chỉ cần ngồi một chỗ mà đếm tiền thôi, một tiểu cô nương chỉ nên
ngồi trong nhà vẽ tranh thêu hoa là được rồi, cần gì phải ở bên ngoài
xuất đầu lộ diện mà không để ý đến thanh danh của mình."
Tiền Hạ
Lan nói vậy, giọng điệu lộ ra vài phần khinh thường, đường đường một cô
nương gia lại còn muốn ra ngoài mở cửa hàng cửa hiệu, việc xuất đầu lộ
diện đến bực này thật không khỏi khiến người ta gièm pha, trong mắt hắn
nữ tử nhà quan lại chỉ cần ở trong khuê phòng là được, trong nhà dù có
cửa hàng cũng nên giao cho người thân cận đi làm là được rồi, không cần
một thiên kim tiểu thư ra ngoài quản lí, chỉ cần mở cửa hàng trong Ung
đô cũng đủ cho nàng ta chơi rồi.
Mấy người ngồi đây cũng đồng
tình với lời nói vừa rồi của Tiền Hạ Lan, ngồi trong này cũng có mấy
người mở cửa hàng son phấn cùng đồ sứ, nếu Vân Thù mở mấy cửa hàng ở
trong Ung đô thì bọn họ làm sao còn đường sống, nhìn việc làm ăn của
người ta phát triển không ngừng bọn họ cũng chỉ còn nước đóng cửa, dù
sao lãi lờ cũng chẳng được bao nhiêu bây giờ lại còn có người đến cạnh
tranh, cho dù có mở cửa cũng chỉ lãng phí mà thôi, còn không bằng đóng
cửa đi làm cái khác cho xong.
"Vốn dĩ chỉ dựa vào Liễu tiểu thư
ngài, cũng không có tư cách vào thương hội này, từ xưa tới nay chưa từng có chuyện nữ tử theo thương, chẳng qua lão phu vẫn thật tán thưởng Liễu tiểu thư, sau khi ta và tiểu thư hợp tác, ta cũng cho ngài chút mặt
mũi, để cho ngài vào thương hội, thời điểm có gì tốt cũng sẽ không quên
phần của tiểu thư ngài."
Lời này của hắn cực kì khoa trương, dáng vẻ như đứng trong nhà mình mà nói "Hôm nay ông chủ không có nhà, mang
hàng hóa ra bán hết đi, toàn bộ chỉ còn nửa giá", làm như Vân Thù chiếm
được món hời lớn không bằng.
Vân Thù mỉm cười nhìn Tiền Hạ Lan, chậm rãi nói: "Ông chủ Tiền nói cũng có lý, không biết ngài tính hợp tác với ta như thế nào?"
Tạ Hoài Ẩn giật mình nhìn Vân Thù, thầm nghĩ không phải chứ, lão già kia
đã nói như vậy chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn cùng hắn hợp tác sao? Hắn biết thừa lão già kia căn bản chẳng phải đứng đắn gì, sao có thể thành tâm
cùng Vân Thù hợp tác, rõ ràng chính là muốn từ trên người nàng mà giành
lấy lợi ích.
Nghe thấy Vân Thù nói vậy, Tiền Hạ Lan càng chắc
chắn nàng chẳng qua chỉ là một cái tiểu cô nương mà thôi, không có kiến
thức cũng chẳng có mắt nhìn! Nàng như vậy xem như là chuyện tốt với hắn
đi.
Hắn cười đến thập phần đa mưu túc trí: "Việc mở cửa hàng cùng nhân lực sẽ lấy từ chỗ ta, thật ra ta cảm thấy nếu vận chuyển đồ vật từ Ung đô đi các nơi cũng hao phí không ít nhân lực vật lực, chi bằng Liễu tiểu thư đưa phương pháp phối chế ra, cũng tiện cho ta tìm thợ thủ công đi làm, đến lúc đó....."
"Đến lúc đó cũng tiện cho ngươi lợi
dụng ta không còn một mảnh rồi một cước đá văng đúng không?" Vân Thù mỉm cười nói tiếp, nhưng vẻ mặt lại có chút lạnh lẽo, "Đến lúc đó cái gì
cũng là của ngươi, còn ta đây một chút lợi ích cũng không có, ngược lại
còn thay ông chủ ngươi may áo cưới, mưu tính này của ngươi đúng là không tồi. Đồ vật của ta đáng giá bao nhiêu ta tự biết, nếu tất cả lợi ích
đều nằm trên tay ta, việc gì tự nhiên lại tự tìm một kẻ đến cùng ta chia bạc, ông chủ Tiền, ngươi thật sự nghĩ ta là cái tiểu nha đầu không hiểu sự đời hả?!"