Tiền vốn xây dựng đường xi măng này không cao, những thương hộ này vì
danh tiếng tất nhiên bằng lòng móc bạc ra, không tới thời gian hai ngày
các tuyến đường từ Ung đô ra ngoài đều đã định xong rồi, trong các thành trấn còn lại truyền tới tiếng gió cũng tự làm như thế, hơn nữa chuyện
xây dựng đường này do quân đội và những thợ thủ công kêu gọi trước đó,
mỗi người chỉ cần tham gia ghi danh xây dựng đường xi măng đều có thể
lĩnh trước tiền tháng một tháng, thậm chí bệ hạ cũng đã nói rõ, chỉ cần
là ngân lượng thương hộ quyên ra bình thường ngoài việc để dùng xây dựng đường xi măng ra, một nửa kia chính là dùng để chuẩn bị thiết lập một
quỹ, chuyên môn dùng để trợ cấp gia quyến của các chiến sĩ đã hy sinh
trên chiến trường, hành động như vậy tất nhiên khiến các bách tính vui
mừng không dứt, gọi thẳng nhân quân.
Vương Hằng không ngốc, hiện
giờ đang là lúc Nguyên Hi Đế vui mừng bừng bừng, lại đi dội một chậu
nước lạnh cho bệ hạ, nói chuyện này phải để cho Công bộ làm, đây không
phải ghét bỏ tính mạng mình quá dài sao?
Vương Hằng cũng là quân
thần nhiều năm với Nguyên Hi Đế, cũng rất rõ ràng điệu bộ của Nguyên Hi
Đế, dùng mánh khóe như vậy để làm việc hơn phân nửa không phải là điệu
bộ của Nguyên Hi Đế, hơn nữa lúc trước tiểu nha đầu Liễu gia kia vào
cung sau đó không bao lâu liền xảy ra chuyện như vậy, còn có một hỏi một đáp trên cung yến, đây nói do nữ nhi của Liễu Bác Ích nghĩ ra, Vương
Hằng cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Xem
ra, Liễu Bác Ích một chút luôn luôn đều có dáng vẻ không có hứng thú
với chuyện lập trữ chẳng qua chỉ làm để cho bọn họ nhìn mà thôi, thật ra thì ở sau lưng đã bắt đầu chuẩn bị rồi hả.
“Ngươi đi nói cho
Tiền Hạ Lan kia một tiếng, không phải nha đầu kia thích mở cửa tiệm sao, vậy thì giúp đỡ nàng ta mở cửa tiệm ra đi!”
Vương Hằng cười lạnh một tiếng, tuy nha đầu kia không thức thời, nhưng trên tay có đều là
một chút đồ tốt, dưới tên hắn cũng có vài cửa tiệm, ít nhiều gì đều có
liên quan đến Tiền Hạ Lan kia, Tiền Hạ Lan này cũng không phải người
nào khác, chính là hội trưởng thương hội trong Ung đô, đừng nói trong
Ung đô này, ngay cả những địa phương khác cũng đều có cửa tiệm, nếu như
có thể đào mấy thứ trên tay nha đầu kia tới đây, hoặc lấy phương pháp
phối chế từ trên tay nàng đến đưa cho mình, ích lợi trong đó, không chỉ
là chút bạc ban đầu bồi thường khi hủy đơn hàng của hắn.
Chung
Trọng Thư cũng hiểu ý trong lời này của Vương Hằng, trong Ung đô này có
không ít cửa tiệm đều muốn đào người từ trong cửa tiệm của nha đầu kia,
nhưng không biết rốt cuộc là nàng đưa cho ích lợi gì và ký hiệp ước như
thế nào, lại không có một người tình nguyện đi ăn máng khác.
“Vi thần đã rõ.”
Chung Trọng Thư cũng đã sớm cực kỳ đỏ con mắt, lúc trước hắn cũng đặt một ít
đồ ở trong cửa tiệm, vật kia quý giá đúng là đủ tặc lưỡi, hắn cũng lệnh
cho thợ thủ công dưới trướng của mình cầm đồ đi nghiên cứu, nhưng nghiên cứu ngược xuôi đều nghiên cứu không ra vật này chế tạo ra như thế nào,
nhất là mấy di nương trong phủ của hắn, thật sự không biết đã tốn biết
bao nhiêu tiền ở trong cửa tiệm son phấn này, hiện giờ còn mê muội lên
mấy cái vòng tay cảnh thái lam hoa lệ, mỗi một người đều không ngừng hỏi hắn đòi bạc.
Tiền Hạ Lan kia tuy là kẻ làm ăn, nhưng cũng không
thể xem như là người buôn bán hoàn toàn, người ta gọi là “Tiền lột da”, ở trong thương hội cũng có thể coi như hết sức có uy thế, người làm ăn
buôn bán trong Ung đô này có thể lên được mặt bàn đều muốn đi qua thăm
hỏi cửa Tiền gia này.
Mà có một phần tiền bạc của Chung Trọng Thư và Vương Hằng giao cho Tiền Hạ Lan này làm vay mượn lấy lời bên ngoài,
chuyện này tất nhiên không thể đưa lên mặt bàn, cũng chính là chỉ có thể giao cho người khác làm, tiền bạc quà biếu của các quan viên hàng năm
cũng làm ăn bên ngoài.
Tuy rằng Vân Thù đã sớm nghe chuyện trong
Ung đô cũng có một thương hội kia, nhưng tiến vào thương hội này cũng
cần có bậc cửa, hội trưởng đứng đầu thương hội trong Ung đô họ Tiền, là
một đại thương hộ, trên tay qua tay đều là đủ loại mối làm ăn thượng
vàng hạ cám, trong đó còn có chuyện vay nặng lãi lại mẹ đẻ lãi con.
Làm ăn ở trong Ung đô, nhất là buôn bán coi như tạm được cũng phải đi qua
thăm hỏi cửa người hội trưởng này, trước Tạ Hoài Ẩn cũng đề cập với nàng ở trong thương hội Ung đô cũng có nhân mạch của hắn, cũng đã nói với
nàng sớm muộn gì cũng phải vào thương hội, nhưng mà Vân Thù không để
chuyện này vào trong lòng, đối với nhận thức của Vân Thù mà nói, thương
hội cũng chỉ là một nơi quan hệ hữu nghị giữa người làm ăn buôn bán mà
thôi, từ khi nàng bắt đầu làm ăn đến bây giờ, dù ít dù nhiều cũng có một chút nhận thức của bản thân về thương nhân trong Ung đô, chuyện làm ăn
này, tốt nhất mình nên làm một mình, chuyện hợp tác sớm muộn gì cũng
gây ra rủi ro, hoặc giống như Tạ Cẩn Họa Tạ Hoài Ẩn ngồi không chia hoa
hồng không tham dự vào trong, hoặc chính là vừa muốn chia hoa hồng vừa
muốn tham dự vào trong quản lý, hận không thể sắp xếp toàn bộ nhân mã
của mình vào trong cửa tiệm mới cam tâm, cho nên chuyện hợp tác làm ăn
này hơn phân nửa đến cuối cùng chỉ có phần giải tán, ví dụ chi tiết nhất chính là bộ “Đối tác Trung Quốc” cũng đã sớm cho thấy rất rõ ràng, cho
dù cùng chung hoạn nạn như thế nào nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại
bốn từ suy nghĩ không hợp.
Vào buổi chiều nay, một tấm thiệp mời màu đỏ thẫm đưa tới trong tiệm sách của nàng.
Vân Thủ lật thiệp mời thiếp vàng trên tay, tuy phía trên lấy danh nghĩa
thương hội mời nàng gia nhập mời nàng ngày mai đi tiệc trà, nhưng lạc
khoản cuối cùng lại là Tiền Hạ Lan.
“Tiền Hạ Lan này cũng không
phải người tốt lành gì, trong Ung đô việc kinh doanh gì kiếm tiền hắn
đều làm một tay, trên tay còn có vài chuyện cho vay mượn tiền thương
thiên hại lý này, xem như bức chết không ít nhà. Rất âm hiểm!” Gần đây
Tạ Hoài Ẩn cũng coi như có rảnh rỗi, chính là chui vào trong tiệm sách
của Vân Thù, dù sao trong lầu ba này có một chỗ nghỉ ngơi riêng biệt của Vân Thù, bên trong bày biện ghế sa lon chính là càng thêm mềm mại xa
hoa hơn bên ngoài nhiều, hắn liền trường kỳ chạy đến, đổ thừa chỗ nghỉ
ngơi riêng này không tha.
Tạ Hoài Ẩn này đến đây như vậy, Lý Đan
Việt tiêu không rời mạnh mạnh chẳng xa tiêu cũng chính là thường xuyên
đến rồi, thỉnh thoảng còn có Bạch Trạch Tuyên, chỉ có điều Lý Đàn Việt
và Bạch Trạch Tuyên này, cũng thức thời hơn Tạ Hoài Ẩn một chút, vốn
định làm một tấm thẻ hội viên, nhưng cuối cùng Vân Thù lại tặng không
cho hai người một thẻ Vip, hứa cho miễn phí mãi mãi. Quyết đoán như vậy
cũng khiến cho Tạ Hoài Ẩn vô cùng tức giận bất bình, có một thời gian
chính là chất vấn vì sao Lý Đàn Việt và Bạch Trạch Tuyên được tặng không thẻ khách quý miễn phí mà hắn thân là đối tác nhiều chỗ lại ngay cả
cọng lông cũng không được.
Tạ Hoài Ẩn nào hiểu được Vân Thù đây
là coi Lý Đàn Việt và Bạch Trạch Tuyên thành người phát ngôn sống rồi,
suy nghĩ một chút hai trong tốp ba người trong bảng xếp hạng người các
nữ tử muốn gả nhất ở trong Ung đô thường xuyên đến cửa tiệm của nàng,
đại phát ngôn quảng cáo này có thể có lực hơn bất cứ điều gì khác, những thiếu nữ hoài xuân này đương nhiên sẽ hấp dẫn tới không ít, Tạ Hoài Ẩn
này đừng nói tới top ba ngay cả trước top mười cũng không chen lên được
sao có thể so sánh.
Từ trong miệng Tạ Hoài Ẩn nghe chính là đánh
giá như thế, Vân Thù cũng không khỏi muốn cười, nàng nói: “Ngươi nói
người ta làm chút mua bán nham hiểm, ngươi chẳng phải cũng mở sòng bạc,
đây không coi là nham hiểm?”
Tạ Hoài Ẩn bị Vân Thù hỏi như vậy,
hắn cũng không giận, nói năng hùng hồn: “Mặc dù ta không thể được coi
như quân tử, nhưng cũng xem như thu lợi đứng đắn. Hễ là người đi vào
sòng bạc của ta cũng có quy củ, cá cược hay không đều tuyệt đối không
bức người ta đến mức bán con bán vợ bán nhà cửa. Nhưng Tiền Hạ Lan này
làm những chuyện buôn bán xem như tổn hại âm đức, dụ thân nhân vùi
xuống, không thiếu vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con đó là một số bạc lớn, cái này còn chưa hết, trong nhà có nữ nhi lão bà chính là bán đi trong
hoa lâu kỹ viện, dưới tên của hắn có sòng bài sòng bạc còn có kỹ viện
lớn nhất Ung đô, những thủ đoạn này trên tay hắn xem như cực kỳ âm độc.
Thậm chí còn có không ít người làm ăn bị hắn bức đến không xong.”
Tạ Hoài Ẩn nói một vài lời này trong bực tức, hắn cũng chính là tận mắt
nhìn thấy dân chúng bị kẻ đó bức bách tới đường cùng hoàn toàn, “Nói tóm lại, đây tuyệt đối không phải là đồ tốt gì, thiệp mời đột nhiên tới này chỉ sợ người đến cũng vô cùng không có ý tốt.”