“Tiểu thư, nô tỳ vẫn
tận tâm tận lực hầu hạ người, van người đừng như vậy với nô tỳ, van
người bỏ qua cho nô tỳ!” Tích Nhu chảy nước mắt, trong lòng khủng hoảng
còn có lo lắng với con đường phía trước, nàng như thế nào cũng không
muốn tiếp tục như vậy, phải biết sau khi vào phủ nha xong còn có thể có
mạng còn sống trở về hay không còn là một vấn đề, tiểu thư tất nhiên
thoải mái, miệng trên dưới vừa chạm nói liền nói ra, nàng cũng thể làm
được biết rõ phía trước là vách đá còn cướp giật nhảy xuống dưới.
Tích Nhu ý vị dập đầu cho Chu Bích Cầm, nàng có thể không nghĩ tới
chuyện khác cũng có thể không nghĩ tới vào lúc này được tiện nghi để cho tiểu thư đưa mình lên trên giường của Hầu gia, dù lui về sau vẫn luôn
là một đứa nha hoàn, cho dù làm một nha hoàn làm việc nặng ở bên ngoài
cũng không là gì, nhưng tuyệt đối không thể giúp đỡ tiểu thư gánh trách
nhiệm.
Trong mặt mày của Chu Bích Cầm tất cả đều là ý lạnh, nàng nhìn về phía
ba nha hoàn khác, không hẹn mà cùng nhìn thấy được vẻ sợ hãi trong mắt
bọn họ, thậm chí còn lui về sau một bước, giống như chỉ sợ nàng đánh chủ ý lên người các nàng.
Tốt!
Rất tốt!
“Các ngươi mỗi một đứa đều là đồ đê tiện, trong ngày thường ở bên cạnh
ta ăn ngon uống tốt, đợi đến hôm nay khi có chuyện thì mỗi một đứa đều
không dựa vào được!” Lồng ngực Chu Bích Cầm phập phồng kịch liệt, đập
toàn bộ đồ trên bàn về phía bọn họ, trong vẻ mặt kia càng trở nên dữ
tợn, “Đừng quên các ngươi đều là gia sinh tử của Chu gia, đừng nói khế
ước bán thân của các ngươi, cho dù là khế ước bán thân của cha mẹ huynh
đệ tỷ muội các ngươi cũng tất cả đều giữ trong tay Chu gia, cho dù bây
giờ ta không trở về Chu gia được, nhưng dù sao cũng không phải cả đời
này hoàn toàn không trở về!”
Khi Chu Bích Cầm gào xong một câu này, nàng lại dời tầm mắt nhìn về phía Tích Nhu, nàng lạnh lùng nói, “Tích Nhu, chuyện này ngươi làm tốt còn
chưa tính, nếu làm không tốt hoặc kéo chuyện này tới trên người ta,
ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn lưu lại được tính mạng sao?”
Giọng Chu Bích Cầm khắc nghiệt và tàn nhẫn, “Ngươi đồ đê tiện này đừng
cho rằng ta một chút cũng không biết, lúc Hầu gia tới, ngươi thỉnh
thoảng chính là vứt mị nhãn về phía ngài đi, ngươi cho rằng ta không
biết ý định của ngươi định bò lên giường Hầu gia tính toán làm di nương
ngồi ngang hàng với ta có đúng không?”
Trong lòng Tích Nhu lo âu sợ hãi, cũng không phải bởi vì tâm tư này của
mình bị Chu Bích Cầm lộ ra, nàng từng bước từng bước dập đầu với Chu
Bích Cầm, “Tiểu thư, nô tỳ không có tâm tư như vậy, nô tỳ nguyện cả đời
làm trâu làm ngựa vì người, tuyệt đối không có hai lòng, cầu xin tiểu
thư bỏ qua cho nô tỳ lần này đi!”
Bỏ qua cho ngươi, ai tới bỏ qua cho ta!
Chu Bích Cầm gần như muốn gầm lên giận dữ một câu như vậy, trong đôi mắt của nàng giống như muốn phun ra lửa, bây giờ nàng thật sự không có
nhiều tâm tư cãi nhau tiếp với Tích Nhu, chuyện này nếu như không làm ra một điều lệ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nha dịch đến trong viện của
nàng, đến lúc đó nàng thật sự hai tay luống cuống chiêu số gì cũng không có.
Chu Bích Cầm hít sâu một hơi, nàng nhìn Tích Nhu, trong giọng nói cũng
không còn nóng nảy như lúc ban đầu, “Tích Nhu à, tuổi nương ngươi đã
không nhỏ đi, còn đệ đệ và muội muội của ngươi tuổi cũng đã mười mấy đi, số tuổi non mềm như vậy chính là lúc khiến không ít người thích, cho dù ngươi không suy nghĩ vì ngươi, cũng phải suy nghĩ một chút vì nương
ngươi và đệ đệ muội muội của ngươi một chút chứ, chỉ cần ngươi nhận
chuyện này, ta sẽ nghĩ cách để cho cả nhà ngươi từ Chu gia ra ngoài, cho các ngươi mấy mẫu ruộng sống qua ngày, khế ước bán thân này cũng trả
lại cho các ngươi. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhiều
lắm chỉ phạt đánh mấy gậy mà thôi, đến lúc đó ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, đợi đến khi nghỉ ngơi tốt rồi ta liền đưa ngươi xuất phủ
đoàn tụ với cả nhà ngươi, đây chính là chuyện tốt mà có hăng hái cũng
không có!”
Cố ma ma nghe xong lời Chu Bích Cầm nói, thấy vẻ mặt còn không cam lòng
của Tích Nhu, bà cũng biết chuyện hôm nay nếu như không có người gánh
vác lấy chỉ sợ sẽ phải rơi vào trên người tiểu thư, cũng bất chấp