Khi Vạn Thục Tuệ được cung nữ dẫn tới cung điện của Tạ Cẩn Họa, trong vẻ
mặt của bà còn có mấy phần thận trọng, dù sao lúc này phải đối mặt chính là thất Công chúa giám quốc hiện giờ, nhân vật như vậy, đừng nói là Vạn Thục Tuệ, trên triều đình có không ít người gặp người như vậy cũng phải khẩn trương, bà chẳng qua chính là một phụ nhân mà thôi.
“Liễu
phu nhân đừng khẩn trương, bản Công chúa cũng không phải sài lang hổ báo ăn thịt người, tất nhiên không cần như vậy.” Trong vẻ mặt của Tạ Cẩn
Họa vẫn còn xem như hết sức ôn hòa, một chút cũng không có tư thái
nghiêm túc, “Liễu phu nhân mời ngươi ngồi đi!”
“Dạ… Dạ!” Vạn Thục Tuệ lắp ba lắp bắp đáp lời, bà hết sức câu nệ ngồi bên cạnh, ánh mắt
nhìn Tạ Cẩn Họa mang theo mấy phần kính sợ.
Tạ Cẩn Họa thấy Vạn
Thục Tuệ như thế, trong lòng nàng cũng biết trong lúc nhất thời muốn Vạn Thục Tuệ thả lỏng cảnh giác đã không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa
lúc trước chuyện xảy ra trong Ngự hoa viên ít nhiều gì cũng đã truyền
đến chỗ nàng, do vậy cũng cảm thấy Vương Lý thị này làm việc thật sự rất không có một chút mặt mũi.
Cũng khó trách thập tam Hoàng đệ của
mình muốn đưa người đến bên cạnh nàng, nếu không còn ở lại nơi đó, cung
yến còn chưa bắt đầu đã làm cho túi bụi, bất kể là do ai làm sai, đều là chuyện vô cùng mất mặt.
“Liễu phu nhân, bản Công chúa và thiên
kim nhà ngươi còn có vài lần duyên phận, cũng có thể coi như có mấy phần tình nghĩa bằng hữu, hơn nữa bản Công chúa chính là hết sức thưởng thức tiểu thư Liễu gia, cũng học được không ít kiến thức từ trên người
nàng.”
Tạ Cẩn Họa cười nói, điểm này nàng ngược lại cũng không
bởi vì mình đang đối mặt với Vạn Thục Tuệ nên mới khoe ra ở đây.
Lúc trước thập tam cầm một chút sách in ấn đến
trên tay nàng, nàng cũng hết sức ngoài ý muốn, nàng như thế nào cũng
không nghĩ đến có một ngày sách này cũng có thể dùng in ấn ra ngoài, hơn nữa chuyện thư viện kia nàng cũng hết sức vui mừng.
Nghĩ đến, cuối cùng sẽ có một ngày, Vương triều Đại Khánh sẽ lưu danh thiên cổ.
Vạn Thục Tuệ khẩn trương thì khẩn trương, cũng không làm ra chuyện gì khác
người, Tạ Cẩn Họa cũng từ nói chuyện với Vạn Thục Tuệ mà nhìn ra, Vạn
Thục Tuệ này mười phần là một nữ tử vô cùng ôn hòa, thật sự không biết
dạng nữ nhân ôn hòa như thế này sao lại sinh ra một nữ nhi khôn khéo lại thông minh như Vân Thù, đây hoàn toàn không giống với Vạn Thục Tuệ sinh ra.
Khi Vạn Thục Tuệ đối mặt với Tạ Cẩn Họa thật sự không giống
như khi đối mặt với các mệnh phụ, phải thoải mái hơn, dù sao những mệnh
phụ này nếu không ngậm thương mang gậy nói, cũng chính là dùng ánh mắt
khinh bỉ đến nhìn mình, dĩ nhiên vào không khí như vậy không có cảm xúc
gì tốt. Nhất là khi nghe Công chúa nói như vậy, Vạn Thục Tuệ càng thêm
vui mừng, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất mình đang đối mặt là Công chúa.
“Thù nhi nha đầu kia từ nhỏ tính tình đúng là một đứa bé quật cường, thông minh này cũng có thể coi như được, ban đầu khi
Tĩnh Viễn lão Hầu gia còn tại thế cũng dạy đứa bé này một chút chuyện.
Hiện giờ con bé trêu ghẹo ra, thần phụ cũng không hiểu gì, dứt khoát
chính là thuận theo con bé.” Khi Vạn Thục Tuệ nói đến Vân Thù, mang trên mặt nụ cười kia, ôn hòa vô cùng thậm chí lóng lánh ánh sáng tình mẹ,
“Con bé không có gì khiến cho thần phụ để tâm, cho dù thần phụ muốn quan tâm cũng không có cơ hội nào.”
Tạ Cẩn Họa nhìn dáng vẻ hiền từ
này của Vạn Thục Tuệ, nàng ngược lại không nhịn được khẽ cười nói: “Lời
này của Liễu phu nhân ngược lại là thật, cách làm việc của nàng ấy thật
đúng là một chút cũng không giống với một đứa bé.”
Vạn Thục Tuệ thấy được Tạ Cẩn Họa khen ngợi, trên mặt mũi
của bà cũng tràn đầy nụ cười, gật đầu liên tục, nhưng ngoài miệng vẫn
khiêm tốn nói cấm ơn, trong lòng bà tuy hiểu Công chúa khen ngợi con gái của bà như vậy, theo lễ số mà nói bà nên càng thêm khiêm tốn một chút,
ít nhất không thể hài lòng giống như bây giờ, nhưng người làm mẫu thân
chỉ cần nghe được con gái mình được người khen ngợi như vậy vào thời
điểm này ở nơi này, là không biết cao hứng như thế nào, hơn nữa hôm nay
người khen con gái mình đó là Công chúa giám quốc đương triều, bà nào có thể duy trì những khiêm tốn này.
Khi Vân Thù được Xuân ma ma dẫn vào điện đường, chính là thấy dáng vẻ mặt mang cười của Vạn Thục Tuệ,
còn Tạ Cẩn Họa đang ngồi trên chủ vị trên mặt cũng mang cười, giống như
đang nghe Vạn Thục Tuệ nói chuyện.
Vân Thù theo quy củ thi lễ với Tạ Cẩn Họa, lúc này mới đi tới bên người Vạn Thục Tuệ, nàng thấy Vạn
Thục Tuệ không còn thận trọng và đè nén giống như mới vừa nãy, nàng cũng mỉm cười: “Mẫu thân, mới vừa rồi người đang nói gì với thất Công chúa
vậy?”
Vạn Thục Tuệ cười nói: “Công chúa mới vừa rồi vẫn còn khen con! Còn không mau cám ơn Công chúa?”
Vân Thù nghe được Vạn Thục Tuệ nói như vậy nàng nhìn về phía Tạ Cẩn Họa ở
chủ vị, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không lui, nàng nói: “Vậy thì phải
cám ơn Công chúa Điện hạ đã khen rồi.”
Tạ Cẩn Họa nghe Vân
Thù nói như vậy, sao nàng không biết tính tình của Vân Thù, nàng ấy mới không bởi vì nghe người khác khen một câu mà cảm thấy vui mừng không
thôi, một tiếng khen này đối với nàng mà nói vốn không tính là cái gì
đi.
“Thời gian cũng không xê xích gì nhiều, các ngươi hãy theo
bản Công chúa cùng đi nơi tổ chức tiệc thôi.” Tạ Cẩn Họa nói một tiếng,
“Liễu phu nhân và Vân Thù ở bên cạnh bản Công chúa là được, một lát nữa
trong tiệc tối phụ hoàng còn có chuyện phải nói, Vân Thù, đây sẽ là
chuyện ngươi muốn nghe nhất.”
Sau khi Vân Thù nghe được Tạ Cẩn
Họa nói như vậy, nàng vốn đã lường trước được sẽ có khả năng nói đến
chuyện này trên cung yến, bây giờ nghe được Tạ Cẩn Họa thổ lộ như thế,
nụ cười trên mặt Vân Thù cũng sâu thêm mấy phần, chuyện đường xi măng
xem ra giám quốc Công chúa cũng để ý giống như nàng.
Cung yến cử hành trong điện Thừa Tiên.
Đợi đến khi Vân Thù và Vạn Thục Tuệ theo thất Công chúa Tạ Cẩn Họa đến điện Thừa Tiên, trong điện Thừa Tiên đã có không ít người, tuy nói nam nữ
không cùng bàn, nhưng vẫn như trước ở cùng một chỗ.
Mấy người
trong triều đình kia cũng không sai biệt lắm đã ở trong điện Thừa Tiên
rồi, Liễu Bác Ích lập tức nhìn thấy Vân Thù và Vạn Thục Tuệ, ông nhìn về phía hai mẹ con bọn họ, nhìn trong vẻ mặt của hai người cũng không có
gì tích tụ, tuy không biết vì sao lại ở cùng một chỗ với thất Công chúa, nhưng thoạt nhìn một chút cũng không bị uất ức, một lòng lo âu hai mẹ
con này xảy ra chuyện gì vốn treo ngược, hiện giờ ngược lại cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Ba người Vân Thù các nàng có thể tính như là
nhóm nữ quyến đầu tiên đi vào điện, nhưng trong thời gian chớp mắt, Lưu
Quý phi liền dẫn cảm đám nữ quyến vào cửa điện.
Khi Lưu Quý phi
thấy Tạ Cẩn Họa, nụ cười trên mặt bà hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng
thu liễm xuống lại cười đến giống như mẫu nghi thiên hạ, nói: “Cẩn Họa,
con chính là tới trước?”
Tạ Cẩn Họa thi lễ với Lưu Quý phi, nói:
“Thỉnh an Lưu mẫu phi, con chính là mới vừa cùng Liễu phu nhân và Liễu
tiểu thư hàn huyên một chút, thời gian thấy không sai biệt lắm chính là
tới cung yến này.”
Tạ Cẩn Họa nói cũng có thể coi như một chút không có sai lầm gì, mà trên thực tế cũng thật sự như vậy.
Lưu Quý phi theo Tạ Cẩn Họa nhìn về phía Vân Thù và Vạn Thục Tuệ, vẻ mặt bà không thay đổi nói: “Bổn cung mới vừa còn đang suy nghĩ, sao hôm nay
không thấy phu nhân Liễu Ngự sử và tiểu thư Liễu gia. Hiện giờ đồ tinh
sảo còn có mỹ phẩm này trong cung, đều xuất từ tay tiểu thư Liễu gia,
bổn cung vẫn luôn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là người huệ chất lan
tâm như thế nào mới có thể làm ra đồ tinh sảo như vậy.”
Lưu Quý
phi nói như vậy, ánh mắt kia vẫn rơi vào trên người Vân Thù, bà ở trong
cung, nhưng cũng dò xét rõ ràng, những thứ đồ này đều có thể do một mình tiểu nha đầu trước mắt này trêu ghẹo ra, hơn nữa cửa tiệm này đều có
thể mỗi ngày làm ăn tốt. Quan trọng hơn là, nhiều cửa tiệm này đều có
liên quan đến Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn, cũng không biết trong này hai
người này rốt cuộc được lợi bao nhiêu, nhưng Lưu Quý phi đây chính là
hết sức rõ ràng, trong số các vị huynh đệ tỷ muội người Tạ Cẩn Họa coi
trọng duy nhất cũng chỉ có một người đó, sao không có khả năng sẽ không
bày sẵn đường chứ.
Nghĩ tới đây, Lưu Quý phi dù ít dù nhiều cũng
có mấy phần ý hận với Tạ Cẩn Họa, cảm thấy nàng ta thiên vị Tạ Hoài Ẩn
còn chưa tính, chỉ sợ lui về về sau có thể giúp đỡ tiểu tử kia ngồi lên
vị trí Hoàng trữ hay không, đừng nói, đây thật sự là chuyện có khả năng, hiện giờ chuyện tình trong triều đình phần lớn đều do nàng ta lo liệu,
chỉ cần có lòng nâng đỡ người lên cũng có khả năng, lại nói từ khi Tạ
Hoài Ẩn đón lấy Hộ bộ đến giờ, bà cũng nghe nói không ít tiểu tử này làm những chuyện hoang đường, hiểu được hắn không có uy vọng gì trong triều đình, nhưng nếu Tạ Cẩn Họa thật sự có lòng trù mưu, theo thương yêu của bệ hạ đối với nữ nhi vừa mới gả ra đã thủ tiết này, chỉ sợ thật sự
chính là thuận theo ý nàng ta cũng chưa hẳn là chuyện không có khả năng, nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Quý phi vừa không cam lòng vừa hận.
Nữ nhi Liễu gia này tuy nói danh bất
chính, nhưng dù sao phía sau vẫn có Liễu Ngự sử, hơn nữa cửa tiệm này
được lợi, doanh thu tiền bạc coi như có hơn, chuyện tiện nghi bậc này
tất cả đều cho hai tỷ đệ nàng ta chiếm, điều này khiến cho Lưu Quý phi
sao có thể cam nguyện, tuy rằng làm thương nhân không lên được mặt bàn,
nhưng bạc này tất nhiên tốt, Lưu Quý phi cũng đã sớm chuẩn bị cho con
của mình mấy cửa tiệm, trừ những thứ không thể đụng chạm, còn lại cũng
không phải làm tốt như vậy. Hiện giờ hiểu được những thứ có lãi này,
trong ánh mắt bà nhìn Vân Thù cũng có vài phần vừa lòng, nghĩ nếu có thể đủ dính vào một sợi dây, sức mạnh của con mình cũng có thể đủ một chút.
Căn cứ tâm tư như thế, ánh mắt Lưu Quý phi nhìn Vân Thù càng thêm hài lòng
một chút, thậm chí mang theo cảm giác thân thiện khó có thể dùng lời
diễn tả được, bà nói: “Lại tới đây để bổn cung nhìn một chút.”
Tuy nói được ánh mắt của Lưu Quý phi nhìn mình coi như hết sức hiền hòa như vậy, nhưng Vân Thù luôn cảm thấy bị một ánh mắt như vậy nhìn, giống như bị món đồ gì lạnh lẽo nhìn chằm chằm, dáng vẻ kia nhìn như hết sức ôn
hòa, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể từ trong ánh mắt kia nhìn ra một chút vẻ
tính toán chợt lóe lên rồi mất.
Vân Thù thật sự không
thích người khác tính toán nàng, hơn nữa trong Hoàng cung này, mấy
chuyện đó vốn rất phức tạp, nàng và Tạ Cẩn Họa hợp tác là một chuyện,
nhưng tham dự vào mấy chuyện kia ở trong cung, nàng vẫn không muốn. Nàng chỉ muốn yên ổn kiếm phần bạc của nàng mà thôi, dính líu quá nhiều với
Hoàng gia rốt cuộc vẫn không tốt, huống chi tình huống bây giờ không rõ, Hoàng trữ chưa lập, một khi nàng dính líu vào vậy thì phải chọn một bên đứng, nếu như chỉ có một mình nàng điều này ngược lại không có gì,
nhưng bây giờ nàng là nữ nhi Liễu gia, nàng quá mức rõ ràng, vậy có vẻ
Liễu gia đã làm ra quyết định, đây quá mức bất lợi đối với Liễu gia mà
nói, hơn nữa, Vân Thù đã thử dò xét Liễu Bác Ích, ông hình như cũng
không thèm để ý đến chuyện ai sẽ là Hoàng trữ, cho nên cũng sẽ không
đứng bên cạnh bất cứ một Hoàng tử nào, đây cũng xem như là một phái
thanh lưu, nhưng phải làm một phái thanh lưu cũng không phải dễ làm như
vậy, làm không tốt chỉ biết hai đầu đều không được kết quả tốt.
Tuy Vân Thù không thích Lưu Quý phi, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra tất
nhiên không thiếu, nàng tiến lên hai bước, thi lễ với Lưu Quý phi nói:
“Thỉnh an Quý phi nương nương.”