Lời này của Lý thị
càng nói càng đắc ý, đã cho rằng Vân Thù chính là một nha đầu không ai
muốn, bà nhìn Vân Thù, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý hả hê, “Ta nói
nha đầu này, tính tình của ngươi cũng phải thay đổi một chút mới được,
học một chút quy củ cho tốt, hai nữ nhi của ta chính là từ nhỏ đã mời
danh sư dạy, cầm kỳ thư họa này đều mọi thứ tinh thông, nếu ngươi không
học được cầm kỳ thư họa, nữ công xuất chúng cũng xem như về sau không
tìm được nhà cao gì, ít nhất cũng có thể gả được người qua mắt, ít nhất
phải mạnh hơn lão ni cô. Ta nghe nói năm xưa ngươi cũng có vị hôn phu,
nhưng sau đó bị lui hôn, cô nương bị lui hôn như vậy thật sự khó tìm
người.”
Lý thị hài lòng nhất chính là hai con gái ruột của mình,
cũng thật sự dụng tâm với hai người con gái này, dùng cũng dùng thứ tốt
nhất, dạy dỗ cũng tốt nhất, ở trong Ung đô cũng được người người ca
tụng, hơn nữa còn cực kỳ có tài học.
Khóe miệng Vân Thù nhếch lên chậm rãi nói: “Vậy không biết hai vị tỷ tỷ của Vương phu nhân, đã xem
tướng được ai chưa? Tiểu nữ nghe nói tuổi hai vị tỷ tỷ này cũng lớn hơn
tiểu nữ một chút đi? Một đã cập kê rồi, còn người còn lại cũng sắp cập
kê đi? Nghĩ đến, chắc đã nhìn được nhà nào tốt rồi, có thể để cho tiểu
nữ biết được là cậu ấm nhà nào có phúc khí có được hai vị tỷ tỷ đều tinh thông cầm kỳ thư họa không?”
Lý thị cũng không nghĩ đến Vân Thù
sẽ hỏi như vậy, trong phút chốc cũng không biết phải làm như thế nào,
đại nữ nhi Thi Ngữ của bà năm nay mười lăm rồi, mà tiểu nữ nhi cũng mười bốn rồi, nhưng còn không định ra ai, bởi vì Lý thị cảm thấy hai người
con gái này của mình là nhân trung chi phượng, nhà người bình thường bà
dĩ nhiên nhìn không vừa mắt, mục tiêu của bà tất nhiên cao hơn, uốn tự
nhiên không phải tứ đại gia tộc trong Ung đô này cũng chính là Hoàng
gia, bây giờ trong Hoàng gia trừ tuổi không xứng đôi, Hoàng tử chưa lập
gia đình cũng còn mấy người, Hoàng tử này dĩ nhiên là đối tượng tuyển
chọn hàng đầu của Lý thị, Tả Thừa tướng Vương Hằng tự nhiên cũng có ý tứ như vậy, cho nên hôn sự của hai nữ nhi này vẫn dừng đó không có động
tĩnh, dù sao ở trong Ung đô, cũng không phải sau cập kê chính là phải
xuất giá, ở trong nhà hai ba năm cũng không phải chuyện gấp gáp gì.
Vân Thù thấy Lý thị không trả lời,
trong nụ cười của nàng càng thêm giễu cợt, nàng nói: “Nếu hai vị tỷ tỷ
tinh thông cầm kỳ thư họa như vậy còn chưa định ra nhà ai, Vương phu
nhân còn có thể diện gì tới khiển trách tiểu nữ không đi xem tướng người trong sạch chứ? Thay vì ở chỗ này lo lắng cho người khác về chuyện
không liên quan đến mình, còn không bằng rảnh rỗi quan tâm nhiều hơn đến hai nữ nhi của mình thì tốt hơn, về phần tiểu nữ định làm gì, cần gì
người phải tới chỉ trích nhiều, dù sao người cũng không phải là phụ thân mẫu thân của tiểu nữ, lui về sau tiểu nữ sống như thế nào cần gì người
phải tới tốn một phần tâm tư nhàn rỗi!”
Các phu nhân khác ai cũng không làm gì, dù sao bây giờ thật sự không thích hợp để cho bọn họ ở
bên cạnh nói gì, bọn họ ít nhiều cũng biết Lý thị người tâm cao khí ngạo này, có câu nói cao môn giá nữ thấp môn thú thê, tâm tư của Vương gia
gần như mọi người đều biết, có thể vào trong mắt của Vương gia bọn họ
cũng chỉ có tứ đại gia tộc và Thiên gia rồi, lựa chọn đầu tiên cũng
chính là Thiên gia mà thôi, nhưng bây giờ nghe Vân Thù nói như thế ngược lại giống như hai nữ nhi của Vương gia không ai muốn. Điều này khiến
các phu nhân khi trước từng bị lời nói chanh chua trong miệng Lý thị
chọc tức không ít chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái, nhưng ở trước mặt
Lý thị lại một chút cũng không dám cười ra tiếng, đành kìm nén đến trong lòng hết sức khó chịu.
(*) Cao môn giá nữ thấp môn thú thê: Cao
môn giá nữ = gả con gái đến gia đình có địa vị cao hơn gia đình mình,
Thấp môn thú thê = cưới vợ có gia thế thấp hơn mình. Câu này tương tự
với gả nữ gả cao cưới vợ cưới thấp hay ngẩng đầu gả nữ cúi đầu cưới vợ.
Nếu phía gia đình nhà gái có địa vị cao hơn gia đình nhà trai, sẽ dễ
dàng tạo thành tình huống phu cương bất chấn (thê tử không nghe theo lời trượng phu nói), tình huống này ở xã hội cổ đại là xã hội nam quyền
không thể chấp nhận được.
Sắc mặt Lý thị lại một lần nữa trở nên
khó nhìn, bà đang định nói tiếp, lại nghe Vân Thù bổ sung một câu: “Tiểu nữ vì sao phải giống với người khác? Cầm kỳ thư họa may vá nữ công này biết thì có thể như thế nào? Chẳng qua chỉ có phần lấy lòng người khác
mà thôi, tiểu nữ cần gì phải lãng phí thời gian ở phương diện này. Vương phu nhân thích con gái của mình biết một vài thứ này chẳng qua chính là lấy ra làm tư cách lấy le mà thôi, hiện giờ Vương gia quyền cao chức
trọng lúc này mới có thể coi cầm kỳ thư họa là chuyện nữ tử phải làm vẫn ở đó mà đắc chí, nhưng nếu ngày nào đó Vương gia gặp phải chuyện gì, sẽ biết cầm kỳ thư họa này lại có thể như thế nào? Cũng không thể để hai
vị tỷ tỷ gảy đàn trợ hứng cho người ta chứ?” dfienddn lieqiudoon
“Lớn mật!”
Lý thị giận không kiềm chế được, lời này của Vân Thù thật ra đã coi như
nói hết sức rõ ràng rồi, nàng đây là nói nữ nhi của bà biết được đều chỉ là một vài động tác võ thuật đẹp mắt, vốn không có thực dụng gì, còn có một câu cuối cùng kia, vậy càng khắc nghiệt tận nhà, thậm chí có vài
phần ý tứ nguyền rủa Vương gia, chuyện này sao có thể không khiến cho Lý thị cảm thấy tức giận chứ.
Tay kia của Lý thị giơ lên, một cái
tát chính là muốn hướng đến Vân Thù, sao bà có thể chịu được người ta
chửi bới Vương gia như vậy, hơn nữa những lời này còn ngay trước mặt
nhiều quan phu nhân như vậy nói với bà, hôm nay mặt mũi của bà ở đây đều bị người phá hủy sạch sẽ, điều này nếu như còn chưa đủ khiến Lý thị
thẹn quá thành giận, vậy thì hoàn toàn không giống với tính cách của Lý
thị.
Nhưng một cái tát của Lý thị còn chưa đụng đến mặt của Vân
Thù đã nhẹ nhàng linh hoạt bị người cản lại giữa đường rồi, người nọ nắm tay Lý thị, trên mặt còn có mấy phần ý cười nhàn nhạt, mang theo mấy
phần hư hỏng, nhưng nụ cười lại một chút cũng không vào đáy mắt.
Tạ Hoài Ẩn nhìn Lý thị, Tả Thừa tướng này hoành hành lợi hại trong triều
đình, trước sau như một đều lấy thân phận của mình làm việc, cũng từng
gây không ít khó khăn cho hắn và thất Hoàng tỷ, bây giờ nhìn Lý thị này
và Vương Thừa tướng đúng thật là không phải người một nhà không vào một
cửa, ngang ngược lợi hại.
Lý thị vốn tức giận không thôi, vốn còn định nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào không có mắt dám ngăn cản bà, nhưng
khi vừa đối diện với Tạ Hoài Ẩn, sự phẫn nộ của Lý thị lập tức tiêu tán
một chút, nhưng vẫn có mấy phần không cam không nguyện nói: “Tấn Vương
Điện hạ.”
Khi Tạ Hoài Ẩn thả lỏng tay Lý thị ra nhân tiện đẩy Lý thị ra đằng sau một cái, hắn thờ ơ nói: “Lửa
giận của Vương phu nhân thật lớn, không biết có chuyện gì có thể chọc
Vương phu nhân thành thần khí như vậy, lại muốn động thủ trong Ngự hoa
viên? Có thể nói cho bổn Vương nghe một chút không, cũng tiện để cho bổn Vương xả ra một hơi cho ngươi, cũng tiện để cho bổn Vương biết là kẻ
nào không có mắt định gây sự trong ngày phụ hoàng mời tiệc, bổn Vương
tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.”
Lời này của Tạ Hoài Ẩn nghe tuy hướng về Lý thị, nhưng trên thực tế nghe kỹ lại hoàn toàn không phải ý
đó, Ngự hoa viên này là vườn hoa của Thiên tử, ở trong hoa viên này gây
sự đến huyên náo không thể tách rời, đây không thể nghi ngờ chính là đạp lên thể diện của Hoàng thượng, náo loạn lên này cho dù có lý hay không
có lý đều hết sức khó coi, hơn nữa Lý thị cũng biết nếu như nói chuyện
này ra bà cũng thật sự không chiếm được một chút chỗ tốt nào, tuy nói
Vân Thù nói chuyện khắc nghiệt một chút, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn do bà gây nên, Lý thị tự nhiên không dám náo loạn chuyện này
đến dưới mí mắt của bệ hạ, nhưng lại không cam lòng cứ thu tay lại như
thế.
Bà nói: “Chẳng qua chỉ có vài phần ngôn ngữ bất hòa với tiểu thư Liễu gia mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.”
Tạ Hoài Ẩn gật đầu một cái, giống như đồng ý với lời giải thích này của Lý thị, hắn nhìn về phía Vân Thù, hết sức nghiêm trang nói: “Liễu cô
nương, ngươi nói điều gì khiến cho Vương phu nhân tức giận như vậy? Hãy
nói cho bổn Vương nghe một chút, nhìn xem xem ngươi rốt cuộc đã nói lời
gì, lời nói quá mức, bổn Vương nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Lý thị vừa nghe lời Tạ Hoài Ẩn nói, bà một chút cũng không cảm thấy có gì
vui mừng, ngược lại có mấy phần khẩn trương, bà vội vàng nói: “Thôi đi
Vương gia, thần phụ đây một bó tuổi, cũng không muốn so đo gì nhiều với
một tiểu nha đầu như nàng.”
Tạ Hoài Ẩn vừa nghe, chân mày hắn khẽ nhếch lên, nhìn về phía Vân Thù, trong mặt mày này giống như đang nói:
“Bà ta nói không so đo, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?”
Vân Thù châm chọc nhìn Lý thị, nàng nói:
“Vương phu nhân thật rộng lượng, vừa mở miệng chính là chế nhạo mẫu thân tiểu nữ còn cầm thương mang gậy nói tiểu nữ, bây giờ còn nói không so
đo với tiểu nữ, có phải hôm nay còn muốn tiểu nữ nói một tiếng cám ơn
với phu nhân không? Có phải còn muốn tiểu nữ nói lại trước mặt Tấn Vương Điện hạ mới vừa rồi phu nhân nói mẫu thân tiểu nữ và tiểu nữ ở trước
mặt mọi người như thế nào không?”
Khi Tạ Hoài Ẩn nghe được Vân
Thù nói như thế, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lý thị, ánh mắt lạnh lẽo kia gần như không có bất kỳ tình cảm gì, hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
“Vương phu nhân, ngươi đây là đang che giấu bổn Vương sao? Hay ở trong
mắt của Vương phu nhân bổn Vương là người dễ dụ dỗ lừa gạt như vậy?”
Bởi vì một câu nói này của Tạ Hoài Ẩn ra khỏi miệng, mồ hôi lạnh trên người Lý thị lập tức rơi xuống, sắc mặt bà đỏ bừng cũng không biết là bởi vì
tức giận hay ảo não, lập tức ấp úng không nói ra được nửa lời
“Vương phu nhân, hôm nay là cung yến, nếu như Liễu phu nhân và tiểu thư có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi cần gì phải làm như vậy, hôm nay là cung
yến, cho dù có thâm thù đại hận như thế nào ít nhất chắc cũng phải cho
phụ hoàng một chút mặt mũi chứ?” Tạ Hoài Ẩn thờ ơ nói, “Ngươi phải nên
cảm tạ bổn Vương, mới vừa rồi nếu không phải bổn Vương ngăn cản ngươi,
một cái tát này của ngươi rơi xuống, nếu bị phụ hoàng biết đây sẽ muốn
nghĩ như thế nào?”
Lý thị bị Tạ Hoài Ẩn nói như vậy, bà cái gì
cũng không dám nói, chỉ đứng ở bên đó lẳng lặng cái gì cũng không dám
tranh luận, nhưng sắc mặt kia lúc đỏ lúc trắng, gần như là biến đổi thất thường giống như bản mặt diễn trò.
“Vương phu nhân à, ngươi nói
bây giờ nên như thế nào mới phải đây?” Tạ Hoải Ẩn xoay chiếc ban chỉ
bằng ngọc trên ngón tay cái bàn tay phải của mình, thờ ơ nói.
“Tấn Vương Điện hạ nói như vậy, đây là đang bao che cho Liễu gia sao?” Một
giọng nói trong trẻo vội vàng đi tới, người nọ mặc một thân áo màu vàng
nhạt, sinh động giống như một con bướm màu vàng nhạt, bên cạnh nàng còn
có một thiếu nữ mặc quần áo màu lam theo sát bên người, tuy trong vẻ mặt của hai người có vài phần sốt ruột, nhưng nhiều hơn nữa là cao ngạo.
Người vừa mới nói chuyện là Vương Thi Ngữ, là đại nữ nhi của Lý thị, cũng có
thể coi như là thịt lòng bàn tay của Lý thị, từ nhỏ chính là rất thương
yêu, mà Lý thị cũng có thể coi như hết sức để ý đại nữ nhi này của mình, khắp nơi đều muốn để cho nàng dùng đồ tốt, hơn nữa vóc người Vương Thi
Ngữ vô cùng thanh tú, trong hàng mi nét mày cũng có mấy phần cao ngạo,
mấy phần cao ngạo này thật sự giống như nữ nhi của Tả Thừa tướng Vương
Hằng.
Vương Thi Ngữ liếc nhìn Tạ Hoài Ẩn, tuy rằng nàng không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng một ít thành tựu mới vừa rồi
của Tạ Hoài Ẩn, nàng thấy như thế nào cũng đều cảm thấy đang thiên vị
hai mẹ con Liễu gia này, Vương Thi Ngữ tự nhiên không tiếp nhận được
chuyện này.
“Hả?” Khi Tạ Hoài Ẩn nghe được Vương Thi Ngữ nói như vậy, hắn cũng không phẫn nộ, “Bổn Vương có chỗ nào không công bằng?”
Vương Thi Ngữ cười lạnh một tiếng: “Mới vừa rồi Tấn Vương Điện hạ làm có gì
công chính chứ? Dù cho mẫu thân của tiểu nữ không đúng trước, nhưng Liễu gia này có gì không đúng không? Như vậy tiếp, cũng chưa chắc đều là lỗi của mẫu thân tiểu nữ, Tấn Vương Điện hạ chỉ một mực chỉ trích mẫu thân
tiểu nữ, còn Liễu gia kia? Điều này cũng thật sự nặng bên này nhẹ bên
kia đi?”
Vương Thi Ngữ quét mắt nhìn hai người Vạn Thục Tuệ và
Vân Thù, trong ánh mắt kia giống như lúc đầu Lý thị nhìn về phía Vạn
Thục Tuệ và Vân Thù vậy, hèn mọn và khinh thường.