Liễu Vân Hiên bắt đầu hoài niệm tới thời điểm khi hai người này còn chưa vào cửa, tuy nói khi đó chỉ cần hắn đi uống rượu với người phụ thân chính là muốn trách phạt mắng hắn, nhưng thời điểm đó ít nhất hắn còn có thể cảm nhận được phụ
thân thật lòng quan tâm hắn, nhưng bây giờ hắn đã không cảm nhận được
phụ thân quan tâm, giống như Vân Thù mới là nữ nhi của ông, còn hắn chỉ
là một người có cũng như không ở trong nhà thôi, một chút cũng không cần để ý đến. Nghĩ đến đây, Liễu Vân Hiên cảm thấy chán ghét với Vân Thù
càng thêm nặng nề.
Ý nghĩ này, Vân Thù dĩ nhiên không biết, nếu
nàng biết Liễu Vân Hiên chán ghét nàng và mẫu thân nàng nhất chính là vì Liễu Bác Ích, nàng thật tình muốn cười to hai tiếng, cười Liễu Vân Hiên hắn quả thật là một phụ khống.
Đợi đến vừa qua giờ thìn buổi
sáng ngày cung yến kia, bên trong phường thêu cũng đã đưa tới quần áo
đẩy nhanh tốc độ làm ra, tuy thời gian hơi gấp chút, nhưng thợ khéo cũng một chút cũng không cắt giảm nguyên liệu, Vạn Thục Tuệ cũng cho người
trong phủ đi hỏi thăm, biết được mặc dù Liễu Vân Hiên không để cho người Vân Thù mang đến đo vóc dáng cắt may nhưng cũng vẫn từ người phường
thêu nào đó khác chế tạo gấp gáp ra một thân quần áo mới, khi nghe được
tin tức này, lúc này Vạn Thục Tuệ mới yên tâm, đối với người con riêng
này, Vạn Thục Tuệ thật sự có phần không biết làm sao, bà đây là muốn đi
lấy lòng, hắn cũng một chút không cần, hung hăng đẩy ý tốt của bà sang
một bên, nhưng nếu không lấy lòng, bà làm mẹ kế thật sự có phần bị làm
khó, cho nên khi đối mặt với Liễu Vân Hiên, bà thật sự có phần không
biết làm sao mới phải.
Tuy cung yến này vào buổi tối, nhưng một
vài mệnh phụ đại thần suy cho cùng cũng không thể sát giờ dùng cơm mới
đến trong Hoàng cung, cho nên sẽ vào cung trước khi cung yến một canh
giờ, các đại thần tất nhiên tự thành một nhóm, còn mệnh phụ tất nhiên
theo đứng đầu hậu cung dẫn vào hoa viên ở hậu cung đi dạo một vòng, hoặc ở trong cung điện nói chuyện phiếm một phen, lúc trước khi Vạn Thục Tuệ vào cung, Hiếu Hiền Hoàng hậu vẫn còn, tự nhiên cũng do người của Hiếu
Hiền Hoàng hậu dẫn vào Ngự hoa viên đi dạo một phen, nhưng vào tám năm
trước Hiếu Hiền Hoàng hậu đã mất, cho nên hiện giờ rốt cuộc như thế nào, đây cũng là chuyện nói không chính xác được, cũng có khả năng sẽ để cho Quý phi nương nương hiện giờ cao nhất ở trong hậu cung bố trí.
Cho nên buổi chiều khi vào cung, xe ngựa trong phủ cũng chia ra làm hai
chiếc, một chiếc chở Liễu Vân Hiên và Liễu Bác Ích, một chiếc chở Vạn
Thục Tuệ và Vân Thù đến cửa cung.
Khi đến cửa cung, cũng chính là có không ít xe ngựa của quan viên đậu ở đó rồi, một nhà cũng đều chia
ra làm hai chiếc xe ngựa, tuy nói trong Đại Khánh phân chia không
nghiêm, nhưng cũng có quy củ bảy tuổi không chung chiếu, cũng chính là
nói con trai con gái trong nhà trước bảy tuổi cùng ăn thậm chí ngủ cùng
sập cũng không gì không thể, nhưng sau bảy tuổi chính là phải dạy dỗ
hiểu được quy củ nam nữ có khác, tránh cho đến lúc đó phá hư quy củ
không đâu lại bị người nhạo báng.
Liễu Bác Ích cũng biết Vân Thù không phải lần đầu tiên vào Hoàng cung, nhưng lần
trước vào Hoàng cung tuyệt đối không giống như lần này, một mình gặp
Nguyên Hi Đế là một chuyện, dưới tình huống nhiều người như vậy gặp
Nguyên Hi Đế lại còn chung đụng với các mệnh phụ này lại là một chuyện
khác, còn nữa, Liễu Bác Ích còn có mấy phần lo lắng cho Vạn Thục Tuệ, bà dù ít dù nhiều cũng có mấy phần sợ hãi, hơn nữa trong số các mệnh phụ
này có không ít người đều từng gặp mặt trước kia, chỉ sợ ngay trước mặt
bề trên chắc sẽ không nói gì, nhưng khi chung đụng riêng biệt sau đó,
đây cũng không thể hoàn toàn không có một chút khả năng, đến lúc đó nói
một chút lời khó nghe cũng không phải là chuyện không thể.
Liễu
Bác Ích nhìn mẹ con hai người Vạn Thục Tuệ và Vân thù, nhẹ giọng dặn dò: “Sau lúc này, nếu như gặp phải người không thể mở to mắt, mẹ con hai
người đừng để ý, tuy nói hòa khí sinh tài, nhưng dù sao cũng không thể
để cho người ta trắng trợn chửi bới chế nhạo, cho nên đến lúc đó các
ngươi cứ tự xem mà làm!”
Những lời này của Liễu Bác Ích chính là
đang nói một sự thật với Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, đó chính là không thể
nhịn thì không cần nhịn nữa.
Trên mặt Vạn Thục Tuệ vẫn có mấy
phần lo lắng, bà nhỏ giọng nói, “Tướng công, trong lòng ta luôn cảm thấy có mấy phần không thoải mái, luôn cảm thấy giống như sẽ có chuyện gì
xảy ra.”
Liễu Vân Hiên nghe cha mình dặn dò hai người nhưng lại
không nói một từ với mình, sắc mặt của hắn có mấy phần đông lạnh, thầm
nghĩ phụ thân cũng quá lo lắng cho hai người này rồi, Vân Thù này nhân
vật như vậy sao có thể để cho người lấn áp lên đầu mình, đây là chuyện
hoàn toàn không có khả năng.
Hắn nói: “Tuy phụ thân nói như vậy,
nhưng dù sao hôm nay là cung yến, ở dưới mắt Thiên gia, muội muội xưa
nay là người hiểu quy củ nhất cũng vẫn luôn khuyên con, bây giờ con cũng dùng lời muội muội dùng để khuyên giải con đưa lại cho muội muội. Muội
muội thông minh như thế chắc hiểu được ý ta đang nói?”
Liễu Vân
Hiên nói lời này xong, hắn nhấn mạnh “Muội muội” và “Hiểu quy củ nhất”
trong câu nói này, khi nói xong lời cuối cùng thậm chí còn dắt thêm vài
phần ý tứ hàm xúc khiêu khích, trong lời nói của hắn rốt cuộc có ý gì,
cho dù là ai đều có thể rõ ràng ý vị trong này.
Vân Thù dĩ nhiên
cũng đánh hơi được ý tứ trong lời nói của Liễu Vân Hiên, hắn có ý nói
chính là trong ngày thường nàng đều khuyên giải hắn phải để tâm đến mặt
mũi Liễu gia, bây giờ cũng liền tới lượt hắn khuyên nhủ nàng phải để tâm tới mặt mũi Liễu gia rồi.
“Ca ca nói rất đúng, người có thể đến
tham gia cung yến này tất cả đều là phu nhân và thiên kim các đại thần,
trước sau như một đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, người như vậy
cũng hiểu quy củ nhất, nên nói cái gì nên làm chuyện gì chắc cũng hết
sức thỏa đáng, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện này. Ca ca, ca ca
nói muội nói có lý không?” Vân Thù nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói
cũng tỏ rõ nếu như những người kia không nói sai điều gì nàng tự nhiên
sẽ không so đo gì cả, nhưng nếu như bọn họ nói sai cái gì, đến lúc đó
liền không phải do nàng làm ra chuyện gì quá phận.
Liễu Vân Hiên híp mắt nhìn Vân Thù, hắn cũng hiểu ý tứ ẩn
núp trong lời nói của Vân Thù, hắn chỉ nặng nề hừ khẽ, cũng không nói
cái gì nữa.
Sau khi vào Hoàng cung, cửa cung này quả thật có
không ít thái giám và cung nữ hầu, đợi sau khi các mệnh phụ vào cửa cung liền tiến lên thỉnh an, sau đó dẫn đến Ngự hoa viên, nói phụng lệnh Quý phi nương nương.
Khi Vân Thù và Vạn Thục Tuệ đến Ngự hoa viên
chính là thấy được trong Ngự hoa viên đã có không ít mệnh phụ và phu
nhân vào cung từ sớm, mỗi người đều ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trang điểm
trên mặt đã bỏ xuống bột chì, mà dùng tới mỹ phẩm phấn lót từ chỗ Duyệt
Kỷ Giả của Vân Thù làm ra, nhưng mà cách thức sử dụng dù ít dù nhiều
cũng có mấy phần rất không thỏa đáng, cho nên nhìn qua bao nhiêu vẫn có
mấy phần không được giống lắm, nhưng ít ra cũng đã dễ nhìn hơn so với
trước kia thê thảm do dùng bột chì bôi lên nhiều.
Đối với điểm
này, Vân Thù cũng có thể coi như hết sức rõ ràng, không học thuật trang
điểm cấp tốc, vừa mới bắt đầu học tập hóa trang dù sao cũng vô cùng
không thích ứng, cho dù trang điểm ra cũng ít nhiều có phần kỳ cục,
nhưng số lần càng nhiều sau đó sẽ dần thành thói quen.
Đối với
xuất hiện của hai mẹ con Vân Thù và Vạn Thục Tuệ, mấy người vốn vẫn nói
chuyện với nhau thật vui yên lặng một chút, rối rít nhìn về phía mẹ con
hai người, trong ánh mắt kia có thể coi như không nhiều thân mật.
Các phu nhân của đại thần trò chuyện với nhau trong Ngự hoa viên tất nhiên
trong ngày thường đều có quan hệ rất tốt, khắp nơi đều một hội, các phu
nhân của đại thần cũng chính là một hội đặc biệt, trong hội này còn chia ra, những thê nữ của trung thần trong triều dĩ nhiên ở tầng cao nhất,
còn lại là các quan phu nhân cũng không nghĩ tới có thể đánh vào tầng
trong hội này, nhưng ở nơi này không phải nói đánh vào là có thể đánh
vào, ban đầu khi Vạn Thục Tuệ còn là phu nhân Hầu gia, tuy nói Vân Hoằng đúng là không có thực quyền gì, nhưng dù sao cũng xem như chiếm một
danh tiếng dễ nghe, cũng miễn cưỡng xem như là phu nhân trong tầng cao
nhất, đáng tiếc bà trời sinh tính tình ngượng ngùng và hèn nhát, cho nên cũng rất ít khi đi lại với những người này, cho nên coi như ở ngoài hội này.
Hiện giờ Vạn Thục Tuệ
thân là phu nhân Ngự sử, dĩ nhiên cũng coi như thê tử trung thần, ở
trong mắt các quan phu nhân, hơn phân nửa vẫn có mấy phần xem thường Vạn Thục Tuệ, tuy họ cũng tham gia một bữa tiệc mừng kia, nhưng trong xương cốt vẫn có vẻ xem thường, cảm thấy Vạn Thục Tuệ gả hai lần này cũng
không phải là nữ nhân tốt gì, nhất là bây giờ nhìn thấy bụng Vạn Thục
Tuệ nhô lên, những người kia trong lòng tất cả đều có mấy phần ngọn
nguồn, lòng châm biếm cũng càng lớn, ánh mắt càng mang theo mấy phần
đánh giá.
Vân Thù chỉ nhìn thoáng qua, chính là thấy được tư thái của những người quan phu nhân này, cũng nhìn thấu hôm nay trong Ngự hoa viên này mấy người kia đều vây quanh một vị phu nhân, phụ nhân kia chải búi tóc thật cao, trên chân mày lộ ra tư thái cao ngạo, nhìn thế nào
cũng chính là cảm giác bà ta đang dùng khóe mắt nhìn người.
Khi
Vạn Thục Tuệ nhìn thấy phụ nhân này, trong vẻ mặt hơi có phần hốt hoảng, bà biết phụ nhân này là ai, là thê tử Lý thị của Tả Thừa tướng Vương
Hằng trong triều đình.
Vương Thừa tướng này là một người lợi hại, phu nhân của ông ta cũng có thể coi như là nhân vật địch nổi Vương Thừa tướng, rất cao ngạo, từ trước kia rất lâu, trong Ung đô này là đối
tượng nịnh hót của các phu nhân nhà quan, Vạn Thục Tuệ cũng rất ít giao
thiệp với người này, cảm giác mỗi một lần nhìn thấy bà ta đều có cảm
giác sợ hãi.
Lý thị nhìn lướt qua Vạn Thục Tuệ, trong giọng nói
tràn đầy vẻ giễu cợt: “Thì ra là phu nhân Tĩnh Viễn Hầu… A, không, bây
giờ phải xưng là phu nhân Liễu Ngự sử, ta đây chẳng qua chỉ đi nhà thân
thích một vòng, mới ra cửa trong thời gian hai ba tháng ngắn ngủi, vừa
về tới trong Ung đô lại có biến đổi lớn, thật sự không ngờ, Liễu phu
nhân thật có bản lĩnh đó.”
Lời này của bà ta không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người bóc một lớp da của Vạn Thục Tuệ.