Trong triều đình vốn có không ít người còn có mấy phần bỏ qua Bạch Trạch Tuyên, vốn cho rằng tiểu tử này sẽ không làm ra công tích gì, uy danh
của Bạch gia đến thế hệ này của hắn không sai biệt lắm cũng chính là sẽ
trở thành quá khứ của Đại Khánh rồi, nhưng từ sau khi Bạch Trạch Tuyên
đánh thắng trận, bắt được tộc Khương dâng thư hàng, có mấy người có vài
phần đầu óc cũng chính là đã biết được Bạch gia còn không nhanh chóng
suy tàn như vậy, mà hiện giờ lời Tạ Cẩn Họa nói cũng khẳng định suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Ánh mắt đánh giá của Hữu Thừa tướng Thái Mẫn
Hạo nhìn về phía Tạ Cẩn Họa, nhìn một hồi lâu sau lại nhìn về phía Liễu
Bác Ích đứng bên người mình.
Xưa nay quan hệ giữa Liễu Bác Ích và Thái Thừa tướng vẫn tính là thân cận, thấy ông ấy nhìn mình, trong ánh
mắt của ông cũng chính là mang theo mấy phần phân vân, hạ thấp giọng
xuống nói: “Thái huynh nhìn ta như vậy làm gì?”
Thái Mẫn Hạo hạ
thấp giọng xuống nói, “Hiện giờ biên quan đã định, chuyện giúp nạn dân
thiên tai có thể coi như đã xong rồi, lão phu thật sự không biết còn có
chuyện quan trọng gì khác muốn giao cho Bạch Tướng quân.” Thái Mẫn Hạo
nói lời này cũng không phải gì khác, vả lại biết rằng điều này đại biểu
cho binh quyền sẽ không thu về mà vẫn ở trên tay Bạch Trạch Tuyên Bạch
gia.
“Lão phu nghe nói, trong thành Ung đô này có một vài cửa
tiệm là do nữ nhi kia của ngươi hợp tác với thất Công chúa mở ra, không
biết Liễu huynh có biết được cái gì không, nếu sau này Liễu huynh biết
được tin tức gì trước, mong rằng nói cho ngu huynh một tiếng mới được.”
Lời này của Thái Mẫn Hạo cũng nói hết sức khách khí, ban đầu khi thất
Công chúa mới bắt đầu giám quốc, ông cũng chính là một trong những người liều chết can gián, nhưng vài năm này cũng nhìn được khả năng của Tạ
Cẩn Họa, tự nhiên chính là không mang ý kiến phản đối như ban đầu nữa,
nhưng vẫn không hoàn toàn chấp nhận để Tạ Cẩn Họa tiếp tục giám quốc như vậy, vẫn tất cả đều đi một bước tính một bước, nhưng dù sao cũng không
muốn đắc tội Tạ Cẩn Họa cũng không bằng lòng đắc tội bệ hạ, như vậy cũng chính là có thể đi theo trào lưu, đơn giản vì hành động việc làm của
thất Công chúa này cũng không tính là quá mức.
Giọng Thái Mẫn Hạo tuy ép thấp, nhưng bên cạnh cũng
không thiếu người tai thính mắt tinh nghe được cẩn thận, khi nghe được
Thái Thừa tướng nói như vậy, hơn nữa tình huống hiện giờ, rốt cuộc Liễu
gia và thất Công chúa Tấn Vương đi một hàng gần một chút nghĩ đến chắc
dù ít dù nhiều có thể biết được một chút, hơn nữa mới vừa rồi bọn họ
nghe được thất Công chúa nói như thế, trong lòng ít nhiều gì cũng có
phần kinh ngạc, tất cả đều nhìn về phía trên người Bạch Trạch Tuyên và
thất Công chúa, nhưng vẻ mặt của Liễu Ngự sử Liễu Bác Ích này ngược lại
như thường không có một chút kinh ngạc, nghĩ đến chỉ sợ đã sớm nghe được tiếng gió gì, biết hiện giờ ở trong suy nghĩ của Hoàng gia Bạch gia vẫn giống như trước kia, quân quyền cũng không thay đổi chút nào đi.
Liễu Bác Ích nghe được Thái Thừa tướng hỏi mình như vạy, ông cũng chính là
cảm thấy có mấy phần kinh ngạc nói: “Chuyện của thất Công chúa, lại có
thể khiến cho chúng ta có thể biết, người nữ nhi kia của ta chẳng qua
chỉ làm mấy buôn bán nhỏ tầm thường mà thôi, cũng không phải người có
năng lực gì, nào có thể biết được chuyện không thể để cho người khác
biết, Thái huynh ngươi đừng nói bậy!”
Liễu Bác Ích thật sự chuyện gì cũng không biết, ông vốn rất ít quan tâm chuyện mấy trường phái kia ở trên triều đình, người như vậy có thể một đường đi tới trong triều đình cũng xem như hết sức không phải là chuyện dễ dàng. Trong lòng ông chẳng qua cảm thấy có chỗ dùng được Bạch Tướng quân tự nhiên có lý do trong
đó, cho dù là hỏi, cũng không có ý gì, ông kẻ làm thần tử sao có thể
thăm dò ý tứ của Quân giả, như thế nào cũng không nghĩ đến trong mắt
những người khác lại cảm thấy ông vô cùng có khả năng đã sớm biết được
tin tức vậy.
Liễu Bác Ích thốt ra lời này, Thái Mẫn Hạo cũng hiểu được cách làm người của Liễu Bác Ích, ông ấy vừa nói như vậy tự nhiên
cũng không nói dối gì, nhưng người khác lại không cảm thấy như vậy, cảm
thấy Liễu Bác Ích chính là vẫn không nói thật như thế, mới vừa rồi như
vậy chính là đang lừa dối bọn họ đó.
Tả Thừa tướng Vương Hằng
chính là liếc mắt nhìn về phía Liễu Bác Ích và Thái Mẫn Hạo, trong ánh
mắt kia mang theo mấy phần hiềm khích thậm chí còn có mấy phần chán
ghét, giống như chính là nhìn vô cùng chướng mắt hai người này, thậm chí còn từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ của mình.
Vương Hằng này ở trong triều đình cũng có thể coi như là một nhân vật, đến
nay vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện thất Công chúa giám quốc, cảm
thấy đây là gà mái gáy sáng, chỉ cần Nguyên Hi Đế tự mình chấp chính,
chính là muốn dâng mấy quyển sổ con hung hăng phê phán một trận trước,
thậm chí còn định đổ chuyện tộc Khương đánh cướp ở biên quan dẫn tới
chiến tranh và trận tai họa tuyết lở kia lên trên đầu thất Công chúa. Có thể xem như trong triều đình có một loại người vô cùng ngoan cố không
đổi, mà trong triều đình nhân vật như vậy cũng không phải số ít, đa số
đều là cựu thần hai triều, tương đối có vài phần uy vọng, cho nên mặc
dù trong lòng Tạ Cẩn Họa có suy nghĩ định ra tay với người đó, nhưng đến cùng vẫn không thể động thủ, chỉ có thể đành nhẫn nhịn xuống một hơi
như vậy.
Vương Hằng vốn chính là không nhìn trúng Tạ Cẩn Họa lấy dáng vẻ giám quốc phủ trên đầu ông, chỉ cảm thấy
trước đây trong triều nếu có chuyện như vậy cũng nên cho tam công tới
tiến hành chủ trì triều chính, ở đâu ra có thể để cho một nữ nhân chỉ
chỉ chỏ chỏ, Vương Hằng vốn không đến mức độ chán ghét Liễu Bác Ích,
nhưng sau khi biết được cái gọi là nữ nhi kia của ông ta và thất công
chúa cùng mở ra những cửa tiệm đó liền coi Liễu Bác Ích thuộc đảng phái
của thất Công chúa, cảm thấy Liễu Bác Ích đang ôm bắp đùi thất Công
chúa.
Liễu Bác Ích hoàn toàn không để trong lòng phản ứng kiểu
như vậy của Tả Thừa tướng Vương Hằng, ông làm người trước sau như một
coi trọng chính là không thẹn với trời đất lương tâm, tự nhiên cũng
chính là sẽ không làm ra nhiều phản ứng với dáng vẻ như vậy của Vương
Hằng, mà ông cũng tin tửng Vân Thù quy quy củ củ làm việc làm ăn của
mình, ông cũng tin tưởng Vân Thù không có bao nhiêu hăng hái với chuyện
triều chính, sao lại đi hỏi loại chuyện như vậy, cho dù con bé có hỏi,
thất Công chúa nhân vật như vậy sao có thể sẽ bởi vì có người hỏi mà
đáp.
Đợi đến khi bách quan trở lại điện Cần Chính, ngoài cửa vào
điện Cần Chính, các bách quan chính là nhìn thấy bóng dáng một màu vàng
sáng ngồi ngay ngắn phía sau, các chúng thần hơi ngây ngốc, lập tức
chính là phản ứng kịp, vội vã vào trong đại điện cúi đầu vén lễ phục quỳ xuống với người này, trong miệng hô vạn tuế.
Khi Vương Hằng thấy Nguyên Hi Đế, trong vẻ mặt cũng có mấy phần kích động, ông nhìn ra,
hiện giờ mặc dù Nguyên Hi Đế nhìn thể cốt có mấy phần nhu nhược, sắc mặt cũng không tính là hết sức dễ nhìn, nhưng hiện giờ đã có thể đứng dậy
vả lại xuất hiện trước mặt mọi người, điều này cũng đại biểu bệ hạ hiện
giờ đã dần hồi phục như cũ, chính là nếu tiếp tục như vậy, chỗ ngồi giám quốc của Tạ Cẩn Họa này sẽ nhường lại, không biết một lần này Nguyên Hi Đế có thể chấp chính bao lâu.
Nguyên Hi Đế liếc nhìn những triều thần quỳ trong điện, ông bình tĩnh nói một tiếng: “Các ái khanh đứng
lên đi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Nguyên Hi Đế nhìn ánh mắt của
những triều thần này, ông cũng biết một số triều thần trong lòng không
đồng ý với cách nghĩ của ông, mà đi trước làm gương trong đó có thể coi
như là Tả Thừa tướng Vương Hằng.
Nguyên Hi Đế quét nhìn những
triều thần này một cái rồi lại ho khan mấy tiếng, mới yếu ớt mở miệng
nói: “Trẫm bệnh lâu ngày mà nay mới có mấy phần khởi sắc, chính là nghe
nói Bạch Tướng quân chiến thắng trở về, nên lúc này mới đến nhìn một
chút. Bạch Tướng quân, triều Đại Khánh ta có được Bạch gia ngươi cũng
xem như là may mắn của Tạ gia ta.”
Bạch Trạch Tuyên nghe được
Nguyên Hi Đế nói như vậy, trong lòng dù ít dù nhiều vẫn có mấy phần kích động, nhớ tới cả nhà Bạch gia hắn trung liệt, hiện giờ một cửa Bạch gia hắn chỉ còn lại một mình hắn, còn đều táng mệnh trên chiến trường, hôm
nay được Nguyên Hi Đế nói một phen như vậy, cũng có thể coi như là
chuyện may mắn của Bạch gia bọn họ, người thần tử khó có được nhất cũng
chính là gặp được một Đế Vương trong sạch, sợ nhất chính là vì Vương
triều này chảy khô máu nhưng vẫn gặp phải bị nghi kỵ.
“Trẫm có một chỉ, Bạch Tướng quân nghe.” Nguyên Hi Đế nói, “Toàn Phúc, tuyên chỉ!”
Bạch Trạch Tuyên lập tức quỳ xuống, cẩn thận lắng nghe ý chỉ của Nguyên Hi
Đế, Toàn Phúc mở một quyển trục thánh chỉ bằng tơ lụa màu vàng ra, giọng nói có phần hơi chói tai vang lên khắp điện Cần Chính.
“Phụng
thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, phong Uy vũ Tướng quân Bạch Khởi
làm Trung nghĩa bá, Kiêu dũng Tướng quân Bạch Bác Nam làm Định viễn hầu, thứ tử Bạch Trạch Tuyên dũng mãnh thiện chiến, làm hộ quốc đại Tướng
quân chấp chưởng ba mươi vạn binh mã, thưởng hoàng kim ngàn lượng, gấm
vóc trăm cuộn, khâm thử.”
Sau khi tuyên cáo một đạo thánh chỉ
này ra, trong triều đình có không ít người đều khiếp sợ, thánh chỉ này
chẳng những định danh cho Bạch Trạch Tuyên, thậm chí còn để cho hắn lĩnh ba mươi vạn binh mã, thậm chí còn ban thưởng cho những người Bạch gia
đã chết, ở trong Vương triều Đại Khánh này thật đúng là chuyện chưa từng xảy ra, cũng chính là chỉ có Hoàng gia truy phong cho người Hoàng tộc,
thật sự vẫn còn chưa có chuyện truy phong cho thần tử trong nhà.