Tạ Cẩn Họa nhìn dáng vẻ khổ sở nhìn mình hết sức tội nghiệp của Tạ Hoài
Ẩn, nàng cũng cảm thấy có mấy phần buồn cười, trong nhà làm quan còn
xuất hiện tình huống một người yêu thương ai sủng ái ai, trong Hoàng gia dĩ nhiên khó có thể tránh khỏi, nhưng phụ hoàng vẫn luôn xem trọng mỗi
người con cháu, cũng có chút mong đợi hoặc nhiều hoặc ít đối với mỗi
người, nhưng về phần cuối cùng sẽ chọn ai làm Thái tử cuối cùng, Tạ Cẩn
Họa ngược lại có mấy phần đoán không chính xác, nhưng nàng ngược lại
mang theo mấy phần mong đợi với Tạ Hoài Ẩn, hài tử này trên bản chất là
người rất tốt, suy nghĩ vẫn coi như linh hoạt, chỉ có điều một tháng nay chuyện chính vụ cũng không chú ý, nếu như lui về sau có thể đặt ý định
lên đây cũng thật sự là một chuyện tốt, chuyện sửa chữa đường quan này
cũng có thể tính như làm ra một phen thành tích, cho nên Tạ Cẩn Họa định để cho người đệ đệ này của mình tự mình đi nói cho phụ hoàng, cũng tiện cho phụ hoàng có thể nhìn thấy hắn cũng có lúc nghiêm túc.
Có
đôi khi, sau khi cho áp lực nhất định mới có thể biết được hắn rốt cuộc
có thể đi được rất xa hay không? Mà Tạ Cẩn Họa càng cảm thấy thưởng thức Vân Thù, chỉ có điều sau khi cảm thấy thưởng thức ngược lại cảm thấy
đáng tiếc, đáng tiếc đứa nhỏ này hiện giờ mới mười hai tuổi, thật sự quá mức non nớt chút, nếu như hiện giờ tuổi có thể lớn hơn thêm một hai
tuổi, điều này cũng xem như là một lựa chọn tốt rồi.
Tạ Hoài Ẩn
dĩ nhiên không biết tính toán của Hoàng tỷ nhà mình, suy nghĩ duy nhất
trong lòng hắn chính là lát nữa sau khi vào cung phải nói chuyện này như thế nào với phụ hoàng của mình, vả lại có thể thuyết phục được phụ
hoàng. d1en d4nl 3q21y d0n
Thân thể Nguyên Hi Đế rất kém, đó là
do từng ở trên chiến trường bị một mũi tên của kẻ địch, mũi tên kia rất
gần ngực, gần như thiếu chút nữa sẽ lấy mất tính mạng của ông, hơn nữa
sau đó đế quốc bắt đầu thành lập, ông làm Thái tử phụ chính, lao tâm lao lực rơi xuống gốc bệnh như vậy, tuổi ngày một lớn thân thể càng ngày
càng lụn bại, từ năm năm trước sau khi nôn ra máu bất tỉnh ngay trong
triều đình, chứng bệnh bất tình này thường xuyên xuất hiện, tuy có thất
Công chúa giám quốc phụ chính, nhưng cuối cùng Nguyên Hi Đế vẫn không
thể yên ổn nghỉ ngơi, đợi đến khi thân thể nghỉ ngơi thoáng khá hơn một
chút chính là phải xuất hiện trong triều đình, có tác dụng chấn nhiếp
bách quan, cũng đề phòng một số người trong lòng sinh ra ý niệm không
nên có.
Lần trước khi Nguyên Hi Đế bất tỉnh chính là lúc ở phương bắc xuất hiện thảm họa tuyết, mà biên quan lại báo nguy, lần bất tỉnh
này gần như có hơn nửa tháng đều không tỉnh táo lại, trong Vương cung
nóng nảy nhất không phải những Hoàng tử và Công chúa, cũng không phải
những Vương công đại thần, mà là mấy vị Ngự y trong cung, gần như mỗi
người đều chuẩn bị xong dải lụa trắng, chỉ sợ có một sơ suất chính là
khiến nhóm Ngự y bọn họ chôn theo, dù sao Thái y này nghe thanh danh
không sai, địa vị này cũng vô cùng không sai, cũng chính là công việc
nhét đầu trên dây lưng quần, cho đến nửa tháng sau khi Nguyên Hi Đế tỉnh táo lại, lúc này bọn họ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, từng bước từng
bước một lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình muốn điều dưỡng thể cốt Nguyên Hi Đế, chỉ biết hết tròn và khuyết thật lâu, cho dù làm cái gì cũng có
cảm giác giống như một chút muối bỏ biển, đây gần như sắp qua nửa năm,
mới khiến người nghỉ ngơi dù ít dù nhiều có vài phần khởi sắc.
Khi Tạ Hoài Ẩn theo Tạ Cẩn Họa đến điện Tường Long, trong lòng hắn vẫn có
mấy phần bỡ ngỡ, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Hi Đế dựa vào đầu giường đọc sách, lòng của hắn ngược lại có mấy phần yên ổn xuống, nghĩ dù thế nào
chẳng qua chính là như thế mà thôi, xấu nữa cũng không xấu đi đâu, nghĩ
như vậy, hắn cũng không còn khẩn trương như trong suy nghĩ lúc trước
nữa.
“Phụ hoàng.” Tạ Cẩn Họa đoan đoan chính chính hành một cung
lễ với Nguyên Hi Đế, nàng không chờ Nguyên Hi Đế mở miệng đã tiến lên
máy bước, lấy quyển sách trên tay Nguyên Hi Đế đặt sang bên cạnh, “Sao
phụ hoàng lại đọc sách ở đây, nếu phụ hoàng có lòng liền xem sổ con một
chút, ngược lại làm khó con đây xử lý chính vụ này đến sức cùng lực
kiệt.”
Sách trên tay Nguyên Hi Đế bị lấy đi như vậy, ông ngược
lại cũng không cảm thấy có gì phiền lòng, cười cười nói: “Hiện giờ trẫm
cũng chính là chỉ có thể đọc một chút sách như vậy, thời gian đọc sách
cũng không thể quá lâu, lão nô tài Toàn Phúc này mỗi ngày chỉ đồng ý cho trẫm đọc sách nửa canh giờ, lão già này cũng không nghĩ tới nếu ngày
nào đó con mắt này của trẫm nhắm lại, nửa canh giờ mỗi ngày đọc sách này lui về sau còn có thể nhìn lại không.” dinendian.lơqid]on
Trong
lời nói của Nguyên Hi Đế tuy mang theo mấy phần ý tứ khiển trách, nhưng
cũng thật sự không định trách phạt thật, “Lão nô tài” “Lão già kia” Toàn Phúc từ trong miệng ông cũng chính là công công vẫn ở bên cạnh hầu hạ
ông từ khi còn là Thái tử, Toàn Phúc bị khiển trách đang bưng hai tách
trà vào đến cửa, trên mặt mang ý cười lấy lòng nói: “Bệ hạ lại nói lão
nô không tốt ở trước mặt Công chúa và Vương gia, đây chính là do bọn
Thái y căn dặn, đừng để bệ hạ mệt nhọc quá, lão nô làm như vậy cũng hoàn toàn vì tốt cho bệ hạ!”
Nguyên Hi Đế cũng không trả lời, ngược
lại nhìn về phía Tạ Hoài Ẩn đứng bên cạnh nói: “Thập tam hôm nay đi theo tiểu thất, vẻ mặt nặng nề này, sợ rằng có chuyện gì tới tìm trẫm hả?”
Nguyên Hi Đế cũng có mấy phần ấn tượng tốt với Tạ Hoài Ẩn đứa con trai thứ
mười ba này của mình, trong số con trai của ông cũng không thiếu, chừng
có mười sáu đứa, năm xưa cũng chết yểu mấy đứa, hiện giờ nhi tử còn sống thật ra chỉ đúng có mười người mà thôi. Trong mười người này, trừ đứa
nhỏ nhất hiện giờ chỉ mới năm tuổi ra, lớn nhất ngược lại đã có ba mươi
rồi, nhưng trong mấy nhi tử này phát triển nhất ông ngược lại không phát hiện ra, tâm tư lập trữ vừa để xuống lại để xuống, hiện giờ sau khi
xương cốt của ông ngày sau không tốt bằng ngày trước, ông cũng đã lại
bắt đầu nổi lên tâm tư lập trữ, thật ra thì Nguyên Hi Đế yêu thương nhất thật sự là thất Công chúa, thứ nhất tuy nữ nhi này thân là nữ nhi,
nhưng tính tình ngược lại có mười phần tính tình của tiên đế, cương nghị vả lại quả quyết, về sau nữa nữ nhi này của ông lại còn trẻ tuổi liền
thủ tiết, ông vốn định để cho con bé gả đi lần nữa, nhưng cố tình con bé là một đứa tính tình ương bướng, nói đã đến Bạch gia là con dâu của
Bạch gia tuyệt đối sẽ không gả lại nữa, cho nên Nguyên Hi Đế càng thêm
thương tiếc nữ nhi này của mình, vì vậy thương yêu nàng liền nhiều thêm
mấy phần. Từ khi con bé giám quốc đến nay, tuy có chút chuyện lớn thật
sự còn cần thương lượng mấy phần với mình, nhưng trên thực tế chuyện
trải qua tay con bé xử lý cũng rất thỏa đáng không có một chút vấn đề,
thỉnh thoảng khi Nguyên Hi Đế ở không thậm chí còn nghĩ, nếu nữ nhi này
là nhi tử, vị trí Thái tử cũng không cần suy tính tiếp.
“Trạch
Tuyên thắng trận, tộc Khương ở biên cương đã dâng thư hàng, nguyện ý
xưng thần, hàng năm tiến cống. Mấy ngày trước Trạch Tuyên đã khải hoàn
hồi triều, ước chừng nhiều nhất chừng thời gian mười ngày có thể trở về
Ung đô.” Tạ Cẩn Họa mở miệng nói, “Phụ hoàng, đến lúc đó làm khánh công
yến, còn phiền ngài xuất hiện tưởng thưởng các binh sĩ.” diee ndda
fnleeq uysd doon
Nguyên Hi Đế gật đầu liên tục, nói thẳng: “Đó là đương nhiên, trẫm cũng đã lâu không gặp đứa nhỏ Trạch Tuyên này rồi,
Bạch gia cả nhà trung liệt, hiện giờ cũng chính là chỉ có một đứa con
cháu Trạch Tuyên này, hắn lại là đứa có khả năng, trẫm cũng muốn xem xem Tướng quân thiếu niên này có phong thái như thế nào, nhớ ngày đó khi
trẫm và tiên hoàng tranh đấu giành thiên hạ, cũng chính bằng tuổi Trạch
Tuyên bây giờ, bây giờ nghĩ lại giống như chuyện của đời trước…”
Nguyên Hi Đế nói chuyện gấp gáp một chút, chợt dẫn tới một trận ho khan, Tạ
Cẩn Họa đỡ ông, nhẹ nhàng vỗ lưng, một hồi lâu sau mới áp chế ho khan
xuống cho Nguyên Hi Đế.
Tạ Cẩn Họa lại bưng nước trà để Nguyên Hi Đế uống một ngụm, đợi đến khi sắc mặt Nguyên Hi Đế khôi phục một chút
mới lại nói: “Phụ hoàng, Hoài Ẩn hôm nay ngược lại thật sự có chuyện
muốn nói với ngài. Hoài Ẩn đệ còn không mau nói chuyện của đệ cho phụ
hoàng?”
Tạ Hoài Ẩn hạ quyết tâm, tiến lên làm một cung lễ với Nguyên Hi đế, nói:
“Phụ hoàng, nhi thần muốn tu sửa đường quan, muốn tu sửa đường quan
thành đường xi măng, kính xin phụ hoàng đồng ý.”
Nguyên Hi Đế hơi ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn Tạ Hoài Ẩn nói: “Con mới vừa nói cái gì?
Định tu sửa đường quan thành cái gì? Đường xi măng? Đó là cái gì?”