Vạn Thục Tuệ cười một tiếng, bà cũng không nghĩ tới có một ngày mình có
thể làm đến như vậy với Chu thị, có lẽ là bởi vì Vân Thù, bà người làm
mẹ dưới không nhận thức được không khỏi học chính là tính cách đó của
con bé.
Nhưng sau khi Vạn Thục Tuệ nở nụ cười, nụ cười này cũng
không khỏi khổ sở, trong lòng bà cũng có mấy phần lo lắng mơ hồ: “Tại
sao bọn họ lại đột nhiên sinh ra ý niệm như vậy?”
Vạn Thục Tuệ
một câu cũng không tin tưởng lời Chu thị nói, nếu như nói Chu thị thật
lòng thương yêu Vân Thù, vậy sẽ không có chuyện lúc trước khi con bé bị
Vân Hoằng ép đến không cách nào, ba cái đập tay trước từ đường và đoạn
tuyệt quan hệ với Vân gia, lại nói ra lời bà không có đứa cháu gái như
vậy, nếu như bà thật sự lo lắng cho danh tiếng của Vân Thù như vậy, lui
về sau không tìm được mối hôn nhân tốt, bà cũng sẽ không quản không hỏi
khi người Dương gia làm ra chuyện như vậy, danh tiếng Vân Thù không dễ
nghe, đây là do bọn họ cái gọi là người Vân gia bức bách đến hoàn toàn
không có cách nào tạo thành.
“Ở đây có gì hay mà hiểu lầm, không
phải nhìn trúng mấy cửa tiệm kiếm tiền mà tiểu thư mở ra sao, có thể có
suy nghĩ quật khởi như vậy, trên thực tế chính là hy vọng lui về sau
nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nghĩ tới muốn Thù nhi tiểu thư
giúp đỡ Vân gia kiếm đủ bạc lớn!” Chương ma ma xì nói, vào thời điểm
trước kia không tới cửa, nhưng bây giờ lại lon ton đến cửa, trong này
nhất định có mưu đồ, mà bây giờ thứ đáng giá duy nhất của Thù nhi tiểu
thư để cho người ta mưu đồ cũng chỉ có mấy sinh kế kiếm tiền trong tay
kia rồi.
Trong lòng Vạn Thục
Tuệ cũng đã suy đoán được mấy phần, nhưng luôn không muốn nghĩ đến sự
tình ác liệt như vậy, nhưng trên thực tế chuyện người Vân gia làm ra
luôn càng thêm đê hèn hơn tưởng tượng của bà nhiều, chắc muốn làm như
thế.
Vạn Thục Tuệ và Liễu Bác Ích đều hoàn toàn không can thiệp
vào chuyện Vân Thù làm bên ngoài, mặc kệ Vân Thù tự đi xông xáo, dĩ
nhiên bạc kiếm được tất cả đều do Vân Thù tự mình chi phối không đưa về
trong khố phòng Liễu gia.
Tuy rằng bà không tới cửa tiệm đi dạo
qua, nhưng nghe Chương ma ma nhắc tới, mấy cẳ tiệm kia đều cực kỳ kiếm
được tiền, mỗi ngày đều có không ít khách, mà mỗi ngày Vân Thù đều đi
dạo một vòng trong mấy cửa tiệm kia, sau đó chính là hoàn toàn không
thấy bóng dáng, ngược lại lúc trở về trên người thường mang theo mùi
thơm, thỉnh thoảng hỏi thăm một chút cũng không thấy Vân Thù trả lời.
Bà để Vân Thù mở cửa tiệm cũng căn cứ vào toàn bộ tâm ý của con bé, cũng
không trông cậy vào con bé có thể kiếm được bao nhiêu tiền, con bé vui
vẻ cho dù lỗ vốn cũng tùy, kiếm tiền này cũng chính là thành một phần
bên trong đồ cưới sau này của con bé, nhưng Vạn Thục Tuệ tuyệt đối không thể tha thứ cho người của Vân gia coi Vân Thù thành công cụ kiếm tiền,
bây giờ nhìn thấy con bé kiếm được tiền liền muốn tới đón về nhận con
bé, nhưng nếu như một ngày con bé không kiếm được tiền, vậy có phải nói
lên con bé sẽ bị đuổi ra khỏi cửa không?!
“Tiểu thư cứ yên tâm
đi, Thù nhi tiểu thư trước sau như một vẫn là một người thông minh, nàng ấy biết Vân gia đánh chính là chủ ý gì, quả quyết chắc chắn sẽ không
đồng ý!” Chương ma ma vô cùng tự tin nói, bà biết trên đời này ai cũng
sẽ có khả năng bị một vài lời ngon ngọt lập tức làm cho hôn mê, nhưng
chính là chỉ có Thù nhi tiểu thư sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy,
trong lòng của bà đều có thể rõ ràng, nếu không ban đầu sao lại làm ra
được chuyện như vậy, lại còn có thể mượn chuyện này hung hăng kiếm lời
một khoản.
Vạn Thục Tuệ gật đầu một cái, bà biết Vân Thù trước
sau như một đều tỉnh táo hơn bà vả lại còn là người hiểu biết hơn bà,
cho nên bà cũng không nói chuyện này, nếu Vân Thù thật sự lựa chọn trở
lại Vân gia, đại khái là do con bé không có lý do để không trở lại Vân
gia, bà người làm mẹ, cho dù con bé ra quyết định như thế nào cũng có
thể tiếp nhận.
Chu thị
ăn một cái đinh chỗ Vạn Thục Tuệ, bà vốn định chọn trái hồng mềm để bóp, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến dưới trái hồng mềm này còn ẩn
chứa một cây đinh cứng rắn, một ngụm này nuốt xuống chỉ thiếu không
khiến cho bà cắn gãy một cây răng, trong lòng bà phiền chán đến cực
điểm, vốn còn định lộ ra lời Vạn Thục Tuệ nói cho Vân Thù nghe để trong
lòng con bé dù ít dù nhiều cũng có mấy phần ngọn nguồn, cứ như vậy, khi
bà đi đối diện với Vân Thù cũng không cần hạ thể diện bao nhiêu, đáng
tiếc chuyện này không như mong muốn, bà cũng chỉ có thể xuống tay chỗ
Vân Thù.
Chu thị và mấy nha hoàn kia nhanh nhẹn đã đi đến mấy
gian cửa tiệm kia, trong cửa tiệm này không thiếu người, mỗi một món
hàng trong cửa tiệm đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tinh xảo
tuyệt đẹp, hễ là người lượn một vòng trong cửa tiệm, ít nhiều gì cũng sẽ mua một chút đồ, nhất là trong cửa tiệm gương, đó là có không ít nữ tử
cầm gương xinh đẹp chiếu rõ ràng người trong tay quan sát, gần như mỗi
nữ tử ra cửa đều muốn mua một hai mặt gương.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trong cửa tiệm gần như khiến Chu thị nhìn mà rỉ máu, chẳng qua chỉ trong chốc lát, doanh thu trong tiệm này coi như
không ít rồi.
Chu thị nhìn mà thèm, mấy nha hoàn bên người bà
cũng nhìn mà thèm theo, có người mắt tinh nhìn thấy Vân Thù dẫn nha hoàn từ trong tiệm ngọc lưu ly đi ra, vội vàng nhắc nhở Chu thị: “Lão phu
nhân, đó chẳng phải là Thù tiểu thư sao?”
Chu thị định thần nhìn
lại, cũng chính là nhìn về phía nữ tử mặc áo quần màu hồng đào, vừa nhìn kỹ, đó chẳng phải là Vân Thù sao!
Bên người Vân Thù mang theo
hai nha hoàn, Chu thị cũng nhận ra hai nha hoàn này, một vốn là nha hoàn hầu hạ bên người Vân Thù gọi là Cẩm Sắt nha đầu, còn có một nha hoàn
vốn hầu hạ bên cạnh Vạn Thục Tuệ gọi là Y Lan nha đầu.
Hai nha
đầu này ăn mặc cũng hết sức xinh đẹp, khi đi thậm chí còn thấp giọng nói chuyện với Vân Thù, dáng vẻ kia không hề có một chút sợ hãi rụt rè,
không giống như dáng vẻ của tỳ nữ.
Mà mấy nha hoàn của Chu thị
thì nhìn chằm chằm vào quần áo mà mấy món trang sức của Cẩm Sắt và Y
Lan, trong ánh mắt kia cũng mang theo vài phần đỏ mắt.
Vốn còn
tưởng rằng mấy nha đầu này đi theo phu nhân và tiểu thư ra cửa, lui về
sau cuộc sống phải chịu khổ, nhưng bây giờ nhìn cách ăn mặc quần áo của
hai người này, nào giống như có dáng vẻ chịu khổ vất vả chút nào, chất
vải áo còn tốt hơn đồ mặc trên người các nàng, mà trên đầu thậm chí còn
cài trâm bạc.
Chu thị vội vàng lên trước kêu một tiếng: “Thù nha đầu!”
Sau khi Vân Thù dùng đồ ăn sáng xong đến cửa tiệm thị sát, tuy nói rằng
kinh doanh của cửa tiệm ít nhiều cũng đã lên quỹ đạo, nhưng lúc này
thỉnh thoảng đến nhìn một chút gõ một chuông báo động cũng cần thiết.
Sáng sớm Vân Thù đi tới cửa tiệm đầu tiên chính là cửa tiệm búp bê, cửa tiệm búp bê này buôn bán còn tốt hơn
trong tưởng tượng của nàng nhiều, mấy con búp bê lúc trước chế tạo gấp
gáp trong cửa tiệm cũng đã bán không sai biệt lắm, bây giờ sau khi có
cửa tiệm, lượng nhu cầu dĩ nhiên không thể để cho mấy nha hoàn trong phủ mình tới chế tạo gấp gáp, cho nên sau khi Vân Thù từ trong cửa tiệm
ngọc lưu ly ra liền định đến phường thêu lúc trước nàng mời đến cắt may
hỉ phục cho Vạn Thục Tuệ bàn một vụ làm ăn.
Lúc trước vì cắt may
đồ cưới cho Vạn Thục Tuệ, Vân Thù đã từng khảo sát phường thêu trong
thành Ung đô này, ngày hôm đó nàng nói sau này không chừng vẫn sẽ có lúc khác có chỗ cần đến phường thêu, đương nhiên muốn chính là hợp tác với
phường thêu có thể tận tâm tận lực sẽ không ăn bớt ăn xén một chút
nguyên vật liệu vả lại có uy tín tốt đẹp, sau khi khảo sát xong mới định ra phường thêu Cẩm Tú lúc trước chế tạo giá y cho Vạn Thục Tuệ.
Tú nương trong phường thêu này tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng làm việc
cũng có thể coi như trầm ổn, chủ phường thêu cũng xem như là người giữ
chữ tín, bà ấy là một quả phụ, trượng phu cũng là người chết trên chiến
trường nhiều năm trước khi bình định phiên vương loạn, tiền tuất chính
là dùng để đặt mua một phường thêu nho nhỏ, thu nhận chính là một số
người đồng bệnh tương liên.
(*) Tú nương: Thợ thêu thùa, thợ may vá.
Khi nhận được đơn hàng của Vân Thù, phường thêu Cẩm Tú này đã có phần không mở nổi nữa, trước Vân Thù cấp cho một đơn hàng lại cấp cho một khoản
đầu tư, cho nên hiện giờ Vân Thù cũng có thể coi như một nửa chủ nhân
của phường thêu này, chỉ có điều mỗi tháng lấy một ít hoa hồng chứ không tham dự người đầu tư quản lý trong đó mà thôi, nàng cũng cảm thấy vụ
làm ăn này giao cho người khác làm còn không bằng giao cho chỗ mình có
đầu tư để làm còn tốt hơn, ít nhất với một số người này, Vân Thù cũng
không sợ sau này bọn họ sẽ tính kế lên mình.