Vạn Thục Tuệ có thể nghĩ, Chu thị này tới chỗ bà suy nghĩ là biết cũng
không phải có chuyện tốt gì, nhưng nếu như bà ta đến có dáng vẻ hết sức
khách khí, Vạn Thục Tuệ tự nhiên cũng hoan nghênh, dù sao ban đầu người
có lỗi với bà cũng chỉ có Vân Hoằng mà thôi, cũng không có bao nhiêu
liên quan tới Chu thị, cũng có thể không có bao nhiêu quan hệ với bà ta, bà cũng có thể coi Chu thị như trưởng bối bình thường mà đối đãi, nhưng Chu thị này quá không biết lễ số, giọng nói chuyện ngược lại một chút
cũng không giống như đến nhà người khác, mà giống như vẫn còn ở Vân gia, còn tưởng mình là chủ nhân trong nhà, một chút cũng không có tự giác
của người làm khách.
Vạn Thục Tuệ vốn không có nhiều tôn kính với Chu thị, bị một câu nói vừa rồi của Chu thị bẻ gãy không còn một mảnh,
trong lòng của bà cũng cảm thấy hơi không thoải mái, nghĩ tới ban đầu
khi bà ở Vân gia làm nàng dâu Vân gia bị bà ta kêu tới quát lui còn chưa tính, bây giờ đang ở Liễu gia, dưới tình huống bà là đương gia chủ mẫu, Chu thị này còn không có mấy phần khách khí mà vẫn coi bà như trước đây để đối đãi, đây thật sự có phần không thể nào nói nổi.
Vạn Thục
Tuệ lập tức thu lại nụ cười của mình, “Vân lão phu nhân, cửa Liễu gia
này dĩ nhiên cũng không phải người tầm thường có thể bước lên, nếu người lộn xộn nào cũng tới, vậy Liễu gia còn giống như cái gì, thành chợ bán
thức ăn trong thành Ung đô sao? Nếu người nhớ Liễu gia chúng ta trong
lòng, đây tự nhiên không cần nói, đương nhiên là hoan nghênh, nếu tới để gây sự, vậy không tới cũng coi như là một chuyện tốt.”
Lời này
của Vạn Thục Tuệ hết sức không khách khí, tuy không chỉ rõ ràng ra Chu
thị tới chính là để gây chuyện, nhưng trong vẻ mặt cũng chỉ rõ trong mắt Vạn Thục Tuệ Chu thị hiển nhiên là một trong những người không được
hoan nghênh.
Chu thị vốn còn cảm thấy Vạn
Thục Tuệ là một người rất dễ bắt nạt, nhưng vừa rồi mình chỉ nói đúng
một câu mà thôi, người này đã trong lời nói vô cùng ngậm thương mang
côn, chỉ nghe đã khiến cho bà cảm thấy hết sức chói tai.
Chu thị
nhìn Vạn Thục Tuệ cười lạnh nói: “Quả thật đến nhà Ngự sử rồi liền không giống như trước, tư thế nói chuyện đầy đủ như vậy, vào trước kia sao
không thấy ngươi nói ra lời như vậy.”
Vạn Thục Tuệ thấy Chu thị
càng nói càng quá đáng, trong lòng của bà tức giận lợi hại, cũng không
có ý niệm nói thêm chút gì với bà ta nữa, Chu thị không biết xấu hổ
nhưng bà còn cần thể diện, bà nói: “Chuyện đã qua kính xin Vân lão phu
nhân đừng nhắc lại nữa, trước kia ta còn là con dâu Vân gia tự nhiên
phải cung kính với ngài, nhưng bây giờ ta đã không còn là con dâu Vân
gia, nếu Vân lão phu nhân muốn giảng dạy chỉ sợ đã lầm đối tượng, vả lại nói với tân phu nhân Hầu gia sau này đi, nếu hôm nay Vân lão phu nhân
tới đây chính là định nói lại chuyện xưa, đó chính là từ bỏ đi, chuyện
trước kia ta một chút cũng không muốn nhớ, cho nên kính xin Vân lão phu
nhân nếu không có việc gì thì rời đi!”
Vạn Thục Tuệ tuyệt đối
không muốn nhớ tới chuyện trước kia, chuyện Vân gia này bà chỉ muốn coi
như một giấc mộng quên sạch sẽ là được rồi, lui về phía sau yên ổn sống
cuộc sống của bà.
Khi Chu thị nghe Vạn Thục Tuệ nói như vậy,
trong lòng của bà cũng có mấy phần không thoải mái, nhưng sau khi cẩn
thận suy nghĩ lại cũng cảm thấy giải thích này của Vạn Thục Tuệ không
phải không có mấy phần đạo lý, bây giờ Vạn Thục Tuệ thật sự đã là nàng
dâu Liễu gia, bà là người Vân gia nói những lời này với Vạn Thục Tuệ
đúng là thật sự không thích hợp. Hơn nữa Chu thị cũng nghĩ đến chuyện
hôm nay mình tới Liễu gia cũng không phải ôn lại những chuyện xưa với
Vạn Thục Tuệ, mà là nói về chuyện Vân Thù.
Sau khi bà nghĩ tới
chuyện quan trọng này, liền đè ép khó chịu mới vừa rồi trong lòng xuống, bà nhìn Vạn Thục Tuệ nói: “Hôm nay ta ngược lại đúng là có chuyện quan
trọng muốn nói với ngươi, Vân gia chúng ta quyết định một lần nữa đón
Thù nha đầu trở lại Vân gia, lui về phía sau con bé vẫn là dòng chính nữ Vân gia như cũ, ta sẽ không bạc đãi con bé, ngươi dọn dẹp chút đồ cho
con bé, tìm ngày tốt ta liền dẫn con bé trở về Vân gia.”
Vạn Thục Tuệ bị những lời này của Chu thị làm cho hoảng hốt rồi, ngay cả Chương
ma ma hầu bên cạnh bà cũng lộ ra vẻ mặt không ngờ, hai người nhìn Chu
thị giống như đang nhìn người xa lạ.
Một
hồi lâu Vạn Thục Tuệ mới tìm được giọng nói của mình, bà hơi khó có thể
tin nói: “Ban đầu Thù nhi đã đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia, đây chính
là theo lời Vân Hầu gia mở miệng nói, lúc trước cũng đã lập lời thề
trước từ đường, cũng ba cái đập tay rồi, mấy vị trưởng lão và tộc nhân
Vân gia đều tận mắt chứng kiến, hơn nữa lúc đó chứng kiến cũng không
thiếu dân chúng trong Ung đô. Vân Hầu gia chính miệng nói từ nay về sau
Vân Thù sẽ không hề có một chút quan hệ với Vân gia, bây giờ con bé chỉ là nữ nhi của một mình ta mà thôi, các ngươi…”
Vạn Thục Tuệ vừa
nghĩ tới cảnh tượng Vân Thù sẽ rời khỏi mình, trong lòng của bà liền co
quắp không dứt, bà đã thành thói quen Vân Thù ở bên cạnh mình rồi, cũng
đã nghĩ một chút tới lui về sau Vân Thù sẽ gả cho nam tử như thế nào,
đây cũng là chuyện bà không có cách nào, tuy nói muốn giữ nữ nhi mình cả đời, nhưng dù sao cũng không thể giữ con bé cả đời, như thế nào cũng
phải đến nhà người ta trở thành con dâu của người khác.
Nhưng
nghĩ đến hiện giờ Vân Thù mới chỉ mười hai tuổi, cách cập kê còn hai, ba năm, trong lòng Vạn Thục Tuệ cũng không khó tiếp nhận như vậy, nhưng
bây giờ ý tứ của Chu thị là… Bọn họ đây là muốn đoạt nữ nhi với bà sao?
Chu thị cũng đã sớm nghĩ đến Vạn Thục Tuệ sẽ nói lời kiểu như vậy, vẻ mặt
của bà hết sức trấn tĩnh, bà nói với Vạn Thục Tuệ: “Ban đầu Hoằng nhi
làm ra quyết định này thật sự hơi lỗ mãng, nhưng nghiêm túc nói cho cùng thì do tính tình của bản thân Thù nha đầu không tốt, con bé vậy mà
không vâng lời cha mình, Hoằng nhi chính là muốn cho con bé mấy phần dạy dỗ mà thôi. Giữa cha con làm gì có thù cách đêm, cho dù nói như thế
nào, trong xương của Thù nha đầu chảy đều là huyết mạch của Vân gia
chúng ta, bây giờ ngươi đã đến Liễu gia, cũng không thể để cho huyết
mạch của Vân gia chúng ta đi theo ngươi cùng ở Liễu gia chứ?”
“Còn nữa, lão bà tử ta trước sau như một ưu ái Thù nha đầu, con bé trở lại
Vân gia về danh tiếng cho con bé cũng có thể dễ nghe hơn một chút, ngươi cứ nghe xem những lời đồn đại ở bên ngoài, một bé gái có danh tiếng như vậy nào có thể tìm được một nhà chồng tốt, hơn nữa chuyện lặt vặt kia
còn không phải do ngươi người làm mẹ mà làm ra tới. Lại nói chuyện đoạn
tuyệt quan hệ này, nếu không phải do ngươi, Thù nha đầu nào có thể làm
như vậy! Lại nói chuyện Dương Kiệt Minh, ban đầu Hoằng nhi đã nói muốn
cắt đứt quan hệ thông gia này, ngươi nhất định không đồng ý, giờ thì hay rồi, lại đổi lấy tai họa như vậy! Ngươi một người làm mẹ không giúp đỡ
nữ nhi của mình còn chưa tính, còn cố tính náo động ra nhiều chuyện như
vậy, ngươi người làm mẹ này không cảm thấy có mấy phần xấu hổ sao?”
Chu thị nói xong, nhìn Vạn Thục Tuệ, trong sắc mặt cũng chính là có mấy phần bất mãn, bà không nói ra còn không cảm
thấy được, sau khi nói ra cũng cảm thấy thật sự chính là sai lầm của Vạn Thục Tuệ, ban đầu con trai mình giận Vân Thù muốn đoạn tuyệt quan hệ
tất cả đều do nữ nhân kia làm ra, nếu không phải Vạn Thục Tuệ là mẫu
thân của Vân Thù, hiện giờ chỉ sợ nha đầu kia còn ngoan ngoãn ở lại Vân
gia, nào có nhiều chuyện như vậy, mấy cửa tiệm con bé mở ra tất cả đều ở dưới tên Vân gia, mấy chuyện lặt vặt kia sao có thể tới lượt Liễu gia,
hiện giờ thì hay rồi, cũng không biết Liễu gia có thể giữ lại không trả
về cho người hay không còn là vấn đề.
Vạn Thục Tuệ bị một loạt
lời già mồm át lẽ phải của Chu thị làm cho bức bách hoàn toàn không nói
ra lời, bà nào nghĩ đến Chu thị đổ hết tất cả chuyện như vậy lên đầu bà, bà chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng uất ức.
“Vân lão phu
nhân, ngài nói phu nhân nhà ta như vậy dường như hơi quá đi?” Chương ma
ma nhìn dáng vẻ đỏ tròng mắt lại không nói được gì của Vạn Thục Tuệ cảm
thấy có mấy phần uất ức thay tiểu thư nhà mình, toàn bộ những chuyện này đều đổ lên đầu tiểu thư nhà mình, điều này thật sự quá gượng gạo, “Ban
đầu định ra hôn sự này là Vân lão Hầu gia, mà khi Vân lão Hầu gia qua
đời, Vân lão phu nhân ngài cũng ở đó, đay chính là do lão Hầu gia buộc
Vân Hầu gia không thể bởi vì ngại nghèo yêu giàu mà bỏ qua chuyện hôn sự này. Nếu không phải do Vân lão Hầu gia quyết định như vậy, phu nhân nào có thể vì Thù nhi tiểu thư mà nuôi mấy người Dương gia nhiều năm như
thế! Lại nói chuyện phu nhân, ban đầu nếu không phải do bản thân Vân Hầu gia muốn đình thê tái thú, Thù nhi tiểu thư nào sẽ bất bình vì phu
nhân, mấy chuyện này đều do Vân gia các ngươi làm sai, còn định đổ lên
đầu phu nhân nhà ta, dưới gầm trời này nào có đạo lý như vậy!”