Bỏ qua phía Liễu gia cảm thấy vui mừng vì Vân Thù, trong thành Ung đô
này có thể nghĩ không có tư vị gì nhất cũng chính là Tĩnh Viễn Hầu Vân
gia, vào giờ phút này Vân gia cũng đã có thể xem như thay đổi cả bầu
trời, suy nghĩ tới mấy cửa tiệm mới mở ra, nhất là mấy cửa tiệm tiến vào gần như sôi động, Vân Hoằng chỉ cảm thấy những bạc trắng bóng này bay
qua dưới mí mắt mình, nhưng không bay vào trong túi áo của mình mà ngược lại bay vào trong khố phòng Liễu gia.
Vân Hoằng nào ngờ tới bây
giờ sẽ biến thành như vậy, ông vốn cho rằng nữ nhi đó của mình chẳng qua chính là một đứa không có chủ ý gì, trừ chống đối mình và tranh cãi ầm ĩ bên ngoài với mình ra thì thật sự không có một chút chỗ tốt nào mang
đến cho mình, ông cảm giác dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử mà thôi, nếu sinh không tệ vẫn có thể mượn một phần nhân duyên tốt giúp đỡ bản
thân mình một phen, nếu sinh không ra hình dáng gì, cho dù mang danh
tiếng dòng chính nữ cũng không có một chút chỗ tốt nào với mình.
Mà Vân Hoằng cảm thấy đứa bé Vân Thù này từ nhỏ đã là một đứa cố chấp,
nhất là ban đầu khi tranh chấp với ông huyên náo cả Vân gia đến gà chó
không yên, Vân Hoằng cảm thấy buông tha một đứa con gái như vậy cũng
không phải là chuyện tổn thất lớn gì, dù sao trừ đứa con gái này ra ông
vẫn còn có con gái và con trai khác, thậm chí ban đầu ba cái đập tay
trước từ đường, Vân Hoằng còn cảm thấy không sớm thì muộn sẽ có một ngày đứa con gái hiện giờ không để ông vào trong mắt sẽ muốn cầu tới trước
mặt mình.
Nhưng mà ––
Vân Hoằng thật sự không nghĩ tới,
Vạn Thục Tuệ này sau khi hòa ly với mình, quay đầu chính là gả cho Ngự
sử Liễu gia, mà đứa con gái cho tới bây giờ ông vẫn không để vào trong
mắt, nó thế mà lại được bệ hạ tự tay viết biển hiệu ngự tứ, mỗi lần nhìn ba biển hiệu “Thủy lưu ly”, “Cảnh thái lam”, “Ngọc sứ” này, trong ánh
mắt của Vân Hoằng rất phức tạp, hơn nữa mấy đồng liêu trong triều đình
kia cũng từng vô tình hay cố ý nhắc tới trước mặt mình về đồ trong ba
cửa tiệm này tinh xảo đẹp đẽ cao quý nhường nào, thậm chí còn có người ở trước mặt mình bày đồ dùng trong thư phòng bằng ngọc lưu ly trong tiệm
kia, Vân Hoằng chỉ có cảm giác trong lòng mình giống như đổ bình dấm
chua, chua xót đến lợi hại.
Lúc này ở Hầu phủ, Van Hoằng cũng
không chú ý tới mấy di nương của mình ở đâu nghe được gương trong cửa
tiệm này cho dù dùng gỗ làm khung cũng cần hơn ba mươi lượng, trong lòng Vân Hoằng càng cảm thấy khó chịu thêm, những thứ này vốn là đồ mình nên có!
Trong lòng Chu thị cũng đủ ngũ vị,
ban đầu khi con trai của mình làm thành như vậy, mình cũng không hề
khuyên can gì, lúc trước khi Vân Hoằng và Vân Thù đoạn tuyệt quan hệ, bà cũng không khuyên can, chỉ cảm thấy ban đầu tính tình của cháu gái mình thật sự quá mức quật cường, cũng chính là phải cho con bé một dạy dỗ,
về sau nữa lại náo loạn sự tình lên trên công đường, Chu thị càng cảm
thấy cắt đứt quan hệ cũng xem như là một chuyện tốt, tính tình của nó
như vậy ở trong phủ thật sự có phần không chịu nổi, mình thậm chí cũng
đã buông lời sẽ không bao giờ coi nó như cháu nội của mình mà nhìn rồi,
nhưng bây giờ, Chu thị cũng đã hơi hối hận, trong khoảng thời gian này,
mấy lão phu nhân lúc trước vẫn coi như có mấy phần quan hệ tốt với bà,
tất cả đều thỉnh thoảng tới trong phủ của bà hoặc mời bà đến trong phủ
của bọn họ, trong lời nói không năm thì bà câu luôn muốn nhắc tới Vân
Thù nha đầu kia, nói với bà mấy lời giống như chua chát nhìn xem những
cửa tiệm kia hiện giờ kiếm tiền như thế này như thế kia, định xem xem
phản ứng của bà.
Chu thị thật sự xem như có khổ mà không nói
được, lại không thể lật mặt với những người kia, không thể làm gì khác
hơn là về sau không bao giờ đi tham gia những tụ hội như vậy nữa, nghĩ
tới chỉ cần mình không nghe lời những người này nói cũng chính là không
hề nghĩ thêm điều gì nữa, nhưng cũng không thể không đi thám thính những chuyện kia, nhất là gần đây khi thấy Chu Bích Cầm thỉnh an, Chu thị
nhìn Chu Bích Cầm đó là càng thêm mũi không phải mũi ánh mắt không phải
ánh mắt, nhìn như thế nào cũng cảm thấy nữ nhân này hết sức chướng mắt,
cũng chính vì nữ nhân như vậy làm hại mình mất đi một đứa cháu gái thông minh, đây chính là cháu gái ruột ruột thịt thịt, thân phận của thứ nữ
từ trong bụng Chu Bích Cầm Chu di nương này sinh ra so ra còn kém một
mảng lớn.
Có lúc Chu thị thậm chí nghĩ đến nếu hiện giờ Vân Thù
còn là cháu gái của mình, như vậy hiện giờ đối tượng người người ca tụng và hâm mộ nên biến thành bà, chứ không phải vài người hoàn toàn không
có chút liên quan kia.
Chu thị càng nghĩ càng cảm thấy thua thiẹt không thôi, một ngày kia sau khi Vân Hoằng xuống triều, bà liền để cho
ma ma bên cạnh mình kêu Vân Hoằng tới Vãn Phong Uyển của mình.
“Thù nhi nha đầu kia, hiện giờ xem như một người hết sức có bản lĩnh, ban
đầu hai mẹ con chúng ta đều có thể nhìn lầm!” Chu thị vỗ cái bàn nhỏ bên cạnh, hết sức tiếc rẻ nói với Vân Hoằng, “Nếu tiểu nha đầu này ở bên
cạnh con, phong quang bây giờ khiến cho người ta hâm mộ không thôi cũng ở trên người con rồi!”
Vân Hoằng nghe lời Chu thị nói, trong khuôn mặt của ông cũng có vài phần khổ sở, ông chậm rãi nói: “Nhi tử cũng
không nghĩ đến, chuyện này –– nhưng hiện giờ chuyện này cũng ván đã đóng thuyền rồi, mẫu thân chúng ta cũng không thể làm như thế nào đúng
không?”
Chu thị nghe lời này của Vân Hoằng,
bà lập tức cảm thấy có phần cực kỳ giận dữ, bà nhìn dáng vẻ khổ sở của
Vân hoằng, cũng cảm thấy có mấy phần tức giận, “Ban đầu khi con làm
những chuyện khốn kiếp kia, ta chính là đã nói với con tuy rằng Vạn Thục Tuệ là người không có tài lớn, nhưng mười mấy năm qua cũng có thể coi
như tận tâm tận lực, con cố tình chính là nhìn trúng con hồ ly tinh kia, cho nàng ta vào cửa làm di nương cũng một chút không chịu, con nhất
định cầm vị trí chính thê đi đổi! Lúc đầu ta đã nói với con rồi, vị trí
chính thê không dễ dàng thay đổi được, kết quả…”
Hiện giờ Vân
Hoằng cũng hết sức hối hận, “Ban đầu nhi tử cũng bị mỡ heo che tim rồi,
vốn nghĩ tới Chu gia này có một tỷ tỷ làm phi tử trong hậu cung, có thể
gần mặt rồng hơn một chút, con đây cưới nàng ta cũng có thể giúp đỡ một
phen, mẫu thân người cũng không phải không biết, tuy rằng nhi tử có danh tiếng Hầu gia, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một hư danh, lúc này mới
sinh ra tâm tư như thế, chỉ có điều nhi tử sao có thể nghĩ tới sẽ biến
thành như bây giờ…”
Sau khi trải qua chuyện Vân Thù, mấy lão già
Chu gia kia thật sự xem như nói được là làm được, cắt đứt quan hệ với
Chu Bích Cầm, một khoảng thời gian như vậy cho tới nay vẫn không có
người của Chu gia tới thăm hỏi, mà ông định để Chu Bích Cầm vào trong
cung đi gặp tỷ tỷ mình, đồ tặng không ít, nhưng nào nghĩ đến chuyện này
một chút cũng làm không xong, thân thể Nguyên Hi đế yếu ớt vẫn một thân
một mình ở điện Tường Long tĩnh dưỡng, phi tần hậu cung không được tuyên triệu không được đi vào, hơn nữa Chu Bích Liên tỷ tỷ của Chu Bích Cầm
vẫn là một tần phi trẻ tuổi không có con nối dòng, vốn không có chỗ trợ
lực dùng được.
Vân Hoằng vốn không hối hận như vậy, nhưng bây giờ thấy Vân Thù làm thuận buồm xuôi gió, vả lại còn tự do ra vào phủ Công
chúa, trong lòng Vân Hoằng thật sự có phần hối hận, nếu bây giờ Vân Thù
còn là nữ nhi của mình, như vậy mượn con bé làm sợi dây dính dáng đến
giám quốc Công chúa cũng không phải là việc khó gì, cho dù không chiếm
được một chút thực quyền nhưng hiện giờ dựa vào những cửa tiệm trên tay
cũng không thiếu bạc có thể dùng.
“Chuyện này không ngờ tới nếu
như con có thể nghĩ đến, bây giờ cũng sẽ không có cục diện như vậy!” Chu thị vỗ ngực liên tục, bà nói, “Cũng oán trách ta ngày đó không liều
mạng ngăn cản con mới có thể diễn biến thành thế cục như bây giờ.”
Tuy ngoài miệng Chu thị nói như vậy, nhưng trong lòng bà lại cho rằng những chuyện ban đầu kia một chút đều không liên quan đến bà, ban đầu bà nói
hơn nói kém hết rồi nhưng nhi tử của bà chính là đã hạ quyết tâm làm rồi thì không thay đổi, một chút không thay đổi chủ ý thậm chí còn uy hiếp
bà.