Vân Thù suy nghĩ một chút, thật lòng nói, cho dù là ba bảy nàng cũng cảm thấy nàng hơi lỗ vốn, nhưng chuyện hợp tác mà, chính là như vậy, nàng
ra giá cũng cho phép người trả giá, nàng nói, “Sáu bốn, đây là ranh giới cuối cùng của thần nữ, nếu Công chúa thật lòng muốn hợp tác với thần
nữ, sáu bốn này coi như hết sức công đạo, dù sao đến lúc đó còn chuyện
nộp thuế. Nếu Công chúa thấy không được, vậy việc kế tiếp cũng không cần nói, dù sao cũng không bàn ra được cái gì.” Tuy nói là sáu bốn, nhưng
từ xưa tới nay luôn trọng nông khinh thương, thu thuế từ thương nhân
đích xác không nhỏ, tính toán cẩn thận như vậy, sau khi sáu bốn này
thông suốt, có thể đến trên tay nàng đại khái cũng chỉ còn năm thành
lời. Vân Thù cảm thấy đây là ranh giới cuối cùng của nàng rồi, nếu đến
như vậy còn muốn kêu nàng lui về phía sau, nàng cũng không thể một mực
lui tới dưới vách đá đi.
Tạ Cẩn Họa suy nghĩ một chút, chia sáu
bốn này cũng coi như hợp lý, dù sao còn có thu thuế. Nàng gật đầu đồng
ý, “Thành. Phần lời nhận được ba thành đưa về quốc khố, còn dư lại một
thành ghi dưới danh nghĩa Tấn Vương đi.”
Lời này của Tạ Cẩn Họa
vừa ra khỏi miệng, Tạ Hoài Ẩn có mấy phần ngoài ý muốn, hắn như thế nào
cũng không nghĩ đến một thành lời ở đây lại dưới tên của mình, trong này thật sự khiến cho hắn có mấy phần ngoài ý muốn, mà Tạ Cẩn Họa làm ra
hành động như vậy chính là muốn lưu lại một đường lui cho đệ đệ mình vẫn luôn xem như hết sức thương yêu, những Hoàng đệ khác đều có sản nghiệp
của mình, cũng chỉ có hắn sau khi xếp vào hộ bộ đều làm một chút chuyện
phí sức mà chẳng có kết quả tốt, còn gián tiếp đắc tội không ít người,
nếu không tìm cho hắn một đường lui, chỉ sợ có một ngày sẽ đến lúc nàng
cũng không che chở được cho hắn.
Vân Thù cũng coi như hiểu được dụng ý của Tạ Cẩn Họa, ngược lại cảm thấy Công chúa
là một người hết sức để ý đệ đệ mình, nên làm được đến trình độ như vậy, nàng gật đầu một cái.
“Trừ đồ sứ, ngọc lưu ly, cảnh thái lam
trên tay ngươi ra, bổn cung còn muốn gương soi rõ bóng người trên tay
ngươi, cũng đối chiếu theo lời ngươi vừa nói.” Tạ Cẩn Họa nói, nàng cảm
thấy hết sức hứng thú với đồ trên tay Vân Thù, nhất là gương trên tay
nàng, lúc nghe nói đã cảm thấy đây sẽ là một khoản làm ăn tốt, đừng nói
Ung đô, cho dù cả Đại Khánh, sử dụng chính là gương đồng, tuy rằng có
thể soi người, nhưng lại không đến được dáng vẻ như Vân Thù chế tạo, rõ
ràng ngay cả một chút xíu nốt ruồi nhỏ trên mặt cũng có thể nhìn thấy
rõ, đồ vật như vậy đại khái ít nhất là có phụ nhân có chút tiền đều
thích dùng.
“Có thể. Chỉ cần là trong tiệm, cho dù là tiệm chuyên bán đồ sứ, cảnh thái lam, gương hay trong tiệm khác, chỉ cần liên quan
đến bốn món đồ tốt này, sẽ tham gia phân chia.” Vân Thù gật đầu đồng ý,
nàng nói tiếp, “Nếu như thế, chuyện thợ thủ công phải phiền Công chúa và Tấn Vương, mỗi một thợ thủ công tuyển nhận đến đều phải ký một phần
hiệp nghị bảo mật, dùng để bảo đảm kỹ thuật của thần nữ tuyệt đối sẽ
không truyền ra ngoài, nếu không hợp tác giữa chúng ta lập tức bỏ dở, mà còn phải bồi thường tiền tổn thất cho dân nữ, thần nữ muốn xác định đồ
chỗ chúng ta hợp tác chỉ có chỗ chúng ta mới có thể chế tạo thành. Về
phần đối tượng quản lý, chưởng quỹ cửa tiệm tiến hành mua bán thì có thể do bên chỗ Công chúa và Tấn Vương đề cử, do thần nữ tiến hành khảo
hạch, nếu có thể được tất nhiên có thể đảm nhiệm, nếu không được đến lúc đó thần nữ cũng sẽ không nể tình cảm và thể diện giữ lại trong cửa
tiệm, thần nữ không hy vọng trong cửa tiệm có người nằm vùng chỗ khác
đến. Về phần quyền quyết định quản lý này, đều nằm trên tay thần nữ, cho dù kẻ nào cũng không được tham dự, nếu có quyết sách trọng đại gì, thần nữ sẽ báo cho Công chúa và Tấn Vương, về phần tiền lời ba tháng chốt
một lần, không biết Công chúa và Tấn Vương có ý kiến gì khác với đề nghị như vậy của thần nữ không?”
Vân Thù cũng không định sau khi mình giao toàn bộ đồ ra, kết quả lại thành người quyền lực treo trên không,
mà trong cửa tiệm của mình lại bị đông chen một chân tây chen một chân
tất cả đều giống như không đâu vào đâu, nàng muốn nắm những quyền này
trên tay mình, đến lúc đó mình làm những gì cũng không thành bó tay bó
chân lại còn phải nhìn sắc mặt của người khác, bị người hạn chế phát
triển của mình, dáng vẻ như vậy nàng hết sức không thích.
Khi Tạ Cẩn Họa nghe được Vân Thù nói như vậy,
lúc này nàng mới cảm thấy mới vừa rồi mình còn coi thường nha đầu này,
khi nàng còn đang định muốn vật trên tay nàng ấy, nàng ấy đã chuyển suy
nghĩ tới chuyện thợ thủ công và quản lý cửa tiệm, tâm tư này xoay chuyển nhanh như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được, tuổi như thế đã có
tâm tư như vậy, nếu hiện giờ tuổi lớn hơn một chút, tâm tư này chỉ sợ
còn lớn hơn, người như thế, sao người như Tĩnh Viễn Hầu có thể sinh ra
được.
Tạ Cẩn Họa gật đầu, nàng ấy đã nghĩ cẩn thận như vậy nàng cũng cảm thấy không có gì có thể nói.
“Nếu Công chúa và Tấn Vương đã không có ý kiến gì, vậy dựa vào bàn luận của
chúng ta ký kết một loạt hiệp ước, thần nữ muốn có con dấu ngọc tỷ
truyền quốc tới bảo đảm quyền lực của thần nữ sẽ không có bất cứ thay
đổi nào!” Vân Thù lại bổ sung một câu, nàng cũng không thể tin tưởng nói mà không có bằng chứng, dưới gầm trời này cũng chỉ có ngọc tỷ mới là
thật, giấy trắng mực đen có bằng chứng có căn cứ mới là an toàn nhất,
tuy nói hiện giờ Công chúa Điện hạ là giám quốc, nhưng lỡ như ngày nào
đó không phải, như vậy nàng coi như xui xẻo, cho nên nàng yêu cầu có
thêm ngọc tỷ ấn vào, nói cách khác, chuyện này ít nhất phải thông qua đế vương. Ít nhất trước khi triều Đại Khánh không bị ai lật đổ, nàng vẫn
an toàn có bảo đảm.
Miệng Tạ Cẩn Họa khẽ co rút, nha đầu này quả
nhiên còn có tâm tư hơn trong tưởng tượng của nàng, mới vừa nói xong
chuyện hợp tác, nàng ấy đã nói tới chuyện hiệp ước, thậm chí ngay cả
biện pháp bảo đảm cho mình cũng đã nghĩ thỏa đáng, hợp tác với người
khôn khép như vậy, có lẽ thật sự vẫn có thể mang đến chuyện mà nàng
không nghĩ tới cũng chưa biết chừng.
Tạ Cẩn Họa gật đầu, coi như
đáp lời Vân Thù nói, “Ngươi viết hiệp ước này lại, đợi ngày mai ta xem
xong sẽ tự thông báo cho phụ hoàng.”
Tạ Hoài Ẩn đã sớm bị dáng vẻ tiến hành hợp tác buôn bán mạnh mẽ vang dội của Hoàng tỷ mình và Vân
Thù làm cho hoảng hốt rồi, lần đầu tiên hắn thấy thì ra vẫn còn có người có thể ở đó quyết đoán và chống đỡ được Hoàng tỷ của mình, hơn nữa còn
một chút ư thê cũng không cho chiếm, thêm vào đó đa số đều do Hoàng tỷ
thỏa hiệp, nếu mình nói với nàng, chỉ sợ sẽ bị nàng dắt lỗ mũi mà đi
đúng không, Tạ Hoài Ẩn thật sự muốn mở đầu Vân Thù ra xem chỗ của nàng
rốt cuộc chứa là gì, vì sao lại có thể có một loạt ý tưởng như vậy.
Hôm nay Vân Thù tới chủ yếu chính là muốn
thương lượng chuyện hợp tác với thất Công chúa, hiện giờ đã thương lượng thỏa đáng, nàng thấy trên thư án còn chất đống không ít công vụ, Vân
Thù lại hàn huyên đôi câu, chính là đứng dậy cáo từ, Tạ Cẩn Họa thấy Vân Thù định cáo từ, nàng cũng không lưu lại. Lúc này nàng cũng coi như đã
nhìn thấy Vân Thù rồi, biết tiểu nha đầu này là một nhân vật lợi hại,
bàn luận phải làm này cũng đã bàn luận thỏa đáng, còn nữa, nàng thật sự
có không ít chuyện phải bận rộn, sổ con hôm nay còn chưa xem xong, tất
nhiên không có bao nhiêu thời gian thương lượng những chuyện kia với Vân Thù.
Tạ Hoài Ẩn thấy Vân Thù lui ra ngoài, hắn cũng vội vàng
chắp tay nói với Tạ Cẩn Họa: “Hoàng tỷ, đệ còn có việc trong người, đi
trước một bước.”
Tạ Cẩn Họa nào không biết mục tiêu của Tạ Hoài
Ẩn chính là Vân Thù mới vừa đi ra khỏi thư phòng, nàng gật đầu, đồng ý
cho Tạ Hoài Ẩn rời đi, nhưng lại giống như nghĩ đến điều gì lại gọi
người lại, “Hoài Ẩn, đứa bé kia mới mười hai tuổi.”
Bước chân Tạ
Hoài Ẩn lảo đảo một cái, ngược lại không dám tin quay đầu lại liếc mắt
nhìn Tạ Cẩn Họa, một hồi lâu sau mới khô khan nặn ra một câu: “Hoàng tỷ, đệ biết rõ nàng ấy mới mười hai tuổi, tỷ cho rằng đệ sẽ làm gì nàng
ấy?”
Hắn, cho dù hắn muốn tìm người làm gì đó cũng không thể tìm
một đứa bé không lớn không nhỏ như vậy đi, nhưng hiện giờ sau khi cẩn
thận suy nghĩ một chút, Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy tuổi Vân Thù thật nhỏ,
thật sự quá nhỏ một chút, nếu như có thể lớn hơn hai tuổi thì tốt rồi,
trong lòng Tạ Hoài Ẩn cũng không nhịn được có mấy phần tiếc hận.
Tạ Cẩn Họa nhìn Tạ Hoài Ẩn đuổi theo bóng dáng Vân Thù, khóe miệng nàng
vẫn mang theo vài phần cười như cũ, nàng cũng hết sức coi trọng Vân Thù
đứa bé này, tuổi nhỏ, nhưng làm việc hết sức chắc chắn, có lẽ thật sự có thể để cho nàng ấy làm ra một mảnh thiên địa cũng chưa biết chừng, có
thể vào độ tuổi như vậy một mình nói chuyện điều kiện với mình, can đảm
như vậy, dáng vẻ kiên nghị mặt đối mặt thẳng thắn mà nói một chút cũng
không nhượng bộ như vậy, người như vậy sớm muộn gì cũng là một nhân vật.