Bước chân chậm rãi di chuyển một cách cẩn thận, không gây ra bất kì
tiếng động nào. Khi chỉ còn một khoảng ngắn nữa, Tam Ngưu mới dừng lại.
Trong vài giây tiếp theo, cậu ta cùng đám đàn em bước đến sau bức tường
cũ.
Nhưng chẳng có ai ở đây, con hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người. Tam Ngưu nghi hoặc nhìn một vòng lớn, xung quanh vẫn không có
động tĩnh gì. Cậu ta rít lấy một hơi thật dài, điếu thuốc đã tàn dần.
Ném tàn thuốc xuống đất, Tam Ngưu đã xoay người bỏ đi.
Bất chợt,
dưới ánh sáng ít ỏi đang hắt ra từ ngôi nhà cạnh bên. Tam Ngưu mới nhìn
thấy nơi khoảng đất cát bên dưới chân in lên một vài dấu tích khả nghi.
Cậu ta ngồi xuống, quan sát thật kĩ. Dấu tích này rõ ràng là dấu giày của
ai đó vừa mới để lại. Hơn nữa, đây không chỉ là một người.
Nhìn
vào hình dáng đang được in sâu xuống nền cát, Tam Ngưu dễ dàng nhận ra
một là do đế giày tây để lại, còn dấu kia là của một đôi cao gót đế
nhọn.
Đôi mắt Tam Ngưu nhìn dọc theo phương hướng di chuyển của
dấu tích ấy, cậu ta đứng dậy, liền thấy nó vừa hay mất dạng sau đoạn cua phía trước.
Cậu ta chợt cười, khe khẽ cất giọng: "Xem ra lần này không cần tốn sức quá nhiều cũng một lần tóm gọn cả ba người. Theo
hướng này, chia ra tiếp tục lục soát cho tôi."
"Anh...chân...chân em đau quá!"
Giọng Du Nhĩ Lợi khẽ kêu lên một cách đứt quãng. Cô ta ngã quỵ xuống đất, ôm
chân thở hồng hộc. Liêu Tống nhìn xuống, quả thực tình trạng của Du Nhĩ
Lợi đang rơi vào bất tiện vô cùng.
Hai chân bị gò bó trong đôi
giày cao gót phải vận động liên tục nhiều giờ liền khiến toàn bộ bàn
chân đều đã sưng rộp rướm máu. Hắn cúi xuống, tháo phăng đôi giày chết
tiệt kia sang một bên, xốc lấy thân thể Du Nhĩ Lợi, hắn trấn an: "Cố
gắng một chút, qua hết đoạn đường này là đến nhà rồi..."
Nói
xong, Du Nhĩ Lợi đã bị Liêu Tống đỡ lấy rồi kéo cô tiếp tục chạy thật
nhanh về phía trước. Hai đôi chân mỏi nhừ đang cố sức trốn thoát khỏi
bóng đêm dày đặc. Nhưng nó chẳng khác gì một thứ vô hình hung ác, cứ
không ngừng bám lấy cả hai người bọn họ.
Đến khi tưởng chừng như
sắp bị màn đêm đó nuốt chửng, Liêu Tống mới thở hắc một hơi thật mạnh.
Hắn gục mặt xuống đất, thở hồng hộc.
Phía trước một đoạn, chính là nhà của hai anh em hắn. Bên trong hiện tại đã tắt đèn tối om.
Hắn thở muốn hụt hơi, gấp rút nói: "Ở yên đây..."
"Đừng mà, em không muốn ở đây một mình!" giọng Du Nhĩ Lợi khẽ kêu lên. Cô ta
níu ống tay áo Liêu Tống, dùng chút sức mọn mà kéo kéo.
Liêu Tống nhíu mày, hắn gỡ bàn tay đang cố nắm lấy mình ra mà gằn giọng: "Thấy
bụi cây đó không? Ở yên trong đó, nấp cho kĩ. Anh vào trong, đón mẹ ra
đây. Sẽ nhanh thôi!"
Du Nhĩ Lợi nước mắt tuôn ra ướt đẫm, ánh
nhìn sợ hãi đảo quanh một vòng. Mặc dù bất an đến cùng cực nhưng vẫn
phải làm theo. Cô ta nhanh chân chạy vào một bụi cây dại gần đó, ngồi
thụp xuống đất, không ngừng run rẫy.
Khi thấy Du Nhĩ Lợi đã trốn
kĩ, Liêu Tống mới bắt đầu đi về phía căn nhà. Hắn cẩn thận nhìn trước
ngó sau, men theo hàng rào tre mà tiền gần hơn về phía cửa. Đến lúc chỉ
còn vài bước chân nữa hắn sẽ có thể bước vào trong, thì bất chợt từ phía xa, dường như đang có người đi đến.
Liêu Tống lập tức lùi lại,
trốn hẳn sau một góc cây to. Ở khoảng cách này, hắn hoàn toàn thấy rõ
những kẻ đang đi vào bên trong là ai.
"Tam Ngưu!"
Hắn nhỏ
giọng thốt lên khi nhìn thấy kẻ dẫn dầu. Tam Ngưu đá toang cửa chính,
kéo theo đàn em đi thẳng vào trong nhà. Ngay sau đó vài giây, truyền đến tai Liêu Tống hắn là tiếng la hét thất thanh của một người đàn bà.
Mà kinh khiếp hơn, hắn nhận ra đó là tiếng của mẹ hắn.
Trong tích tắc, toàn bộ bên trong căn nhà đã được thắp sáng. Thứ ánh sáng
vàng vọt hắt ra từ những ngọn đèn nhỏ cho ra thứ ánh sáng khá mờ nhạt.
Tam Ngưu đứng ngay cửa sổ, thích thú cười lên vài tiếng.
Người
đàn bà khốn khổ kia bị hai tên thanh niên cao to giữ chặt, miệng cũng bị bịt khăn kín mít. Những âm thanh cầu cứu không rõ cứ thay nhau vang
lên, khiến thần kinh Liêu Tống trong một lúc đã căng đến mức muốn nổ
tung.
Kéo lấy người đàn bà ấy ra trước sân, Tam Ngưu một chân đạp mạnh khiến bà ấy ngã nhào ra đất. Cậu ta châm một điếu thuốc, đưa lên
rít một hơi rồi nói: "Tôi không muốn mang tội ngược đãi người già. Đại
Liêu, nếu anh có ở đây...thì tốt nhất nên ra mặt đi. Sự nhẫn nại của
tôi, sẽ kéo dài không lâu đâu!"
Liêu Tống đứng nép sau góc cây
to, tay siết đến cả người cũng rung lên. Mắt hắn hệt như đỏ ngầu, mang
đầy tức giận. Hắn nuốt hận, mâu thuẫn vô cùng.
Nhưng trong một
lúc, cảm giác hèn nhát kéo đến khiến hắn muốn quay người bỏ chạy. Nhưng
khi hắn chỉ vừa mới xoay người, liền phải khựng lại khi nhìn thấy một
toáng người đang đứng chặn ngang lối đi.
Tam Ngưu nhếch môi, trên gương mặt lộ rõ vẻ hiểm ác. Cậu ta cười lên một cách sảng khoái, đắc
thắng nói: "Sao đi vội vậy Đại Liêu? Anh có biết tôi khó khắn cách mấy
mới tìm được anh không?"
Bước chân Liêu Tống e dè lùi về sau,
nhưng toàn bộ đường lui của hắn đều đã bị bao vây. Hắn căng thẳng nhìn
Tam Ngưu, cậu ta lại cất giọng cười đầy giễu cợt: "Quen biết anh lâu như vậy, đến hôm nay tôi mới thấy được cái bộ mặt hèn nhát đó của anh. Cả
mẹ và em gái bị tóm, cũng chỉ muốn tháo chạy cứu lấy thân?!"
"Nhĩ Lợi!?"
Trong đầu Liêu Tống vang lên sự hoang mang tột độ, hắn nhìn sang, liền căng
mắt hoảng sợ khi thấy Du Nhĩ Lợi đang bị trói chặt bằng dây thừng. Miệng còn bị giăng ngang bằng một đoạn vải đen.
Giữa bầu không khí
căng đến ngạt thở, bất chợt vang lên vài tiếng vỗ tay đầy tàn ác. Tam
Ngưu bật cười khanh khách, tỏ ra phấn khích không ngừng:
"Hay lắm hay lắm! Cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ rồi!"
"Đến lúc...chơi một màn thật hay rồi Đại Liêu!"
Vừa dứt lời, ngay lập tức Liêu Tống đã bị Tam Ngưu đưa chân đá một cú rất
mạnh vào lồng ngực. Cú đá mạnh đến mức khiến hắn hộc cả máu, ngã nhào
xuống bên dưới mà ôm ngực đau đớn.
Tam Ngưu đứng ngay bên cạnh,
cố ý dùng một chân dẫm mạnh lên ngực Liêu Tống. Sức lực dồn xuống đế
giày tây cứng cáp, ác ý chà đạp.
"Tất cả là do anh làm, đúng không?"
Sau câu hỏi đó, sức lực ở chân của Tam Ngưu liền nặng hơn. Liêu Tống bị dẫm đến đau tức, cảm tưởng như cả lồng ngực đang từ từ nứt ra. Hắn khổ sở
ho lên khù khụ từng cơn.
Hắn vốn dĩ đủ khả năng để đánh trả, bản
lĩnh của hắn không phải nghiễm nhiên mà được Giang Triết Hàn công nhận
là một trong những thuộc hạ thân cận. Nhưng giây phút chẳng khác gì
nghìn cân treo sợi tóc này, hắn tuyệt đối không thể hành động bừa bãi.
Tính mạng của mẹ hắn, sự an toàn của Du Nhĩ Lợi đều đang nằm trong tay Tam
Ngưu. Bên hắn kẻ mạnh người đông, dù hắn hạ được Tam Ngưu, thì cũng
chẳng một mình giải cứu hai mẹ con Du Nhĩ Lợi.
Tam Ngưu dùng sức dẫm xuống, lập tức Liêu Tống đã ho lên đầy khổ sở. Hắn nắm lấy cổ chân Tam Ngưu, siết chặt.
Du Nhĩ Lợi gào khóc như mất trí, nhưng miệng đã bị chặn, không thể nói rõ bất cứ lời nào.
Liêu Tống mơ mơ màng màng, trong cơn đau như đang muốn bức tử mình, hắn cố gắng nói bằng giọng thều thào:
"Dy..lan..."
Thứ âm thanh ngắt quãng ấy truyền đến tai, Tam Ngưu liền nhíu mày suy nghĩ. Cậu ta nhìn lấy kẻ đang nằm chịu trận dưới chân, nghi hoặc hỏi: "Giang
Cẩn Quỳ?!"
Lúc này, Du Nhĩ Lợi mới phát điên mà vùng vẫy. Cô ta
cố sức lắc đầu thật mạnh, tìm mọi cách để mảnh vải đáng ghét kia rơi
khỏi miệng mình. Ngay khi làm được điều đó, cô ta đã hét lớn:
"Là Ngô Quân Nhu! Chính là cô ta. Chỉ vì cứu tôi cho nên Đại Liêu mới làm vậy! Tôi xin các người....đừng giết anh ấy!!!"
Đôi mắt Tam Ngưu hệt như tối đi vài lần, bỏ chân ra khỏi người Liêu Tống, cậu ta chậm rãi ra lệnh:
"Mang cả ba người bọn họ lên tàu. Mọi việc... còn phải đợi Tứ thiếu quyết định!"
[...]
"Tiểu thư, chúng tôi thật sự không thể để cô vào trong. Tứ thiếu đã căn dặn bất kì ai cũng không được tiếp cận phu nhân!"
Giang Triết Mỹ cố sức lấn tới trước, bướng bĩnh kêu lên: "Bất kì ai cái gì
chứ? Mấy người cũng biết gọi tôi là tiểu thư, tại sao không cho tôi
vào?"
Một tên thuộc hạ đẩy vào người cô, khó xử nói: "Tiểu thư,
thành thật xin lỗi! Cô có thể ở đây đợi Tứ thiếu trở về để nói chuyện
với ngài ấy."
"Nói chuyện!? Còn nói cái gì nữa? Thật là tức chết anh hai mà..."
Giọng Giang Triết Mỹ bực tức cất lên, cô bất lực tránh sang một bên. Đến lúc
này, cô thực sự hết cách. Chỉ còn biết thông qua ô cửa kính mà nhìn vào.
Bên trong, Trạch Lam nằm yên trên giường bệnh. Mắt nhìn thẳng lên trần nhà, khuôn mặt vừa như vô hồn lại vừa như đau thương tột cùng.
Ở
khoảng cách khá xa thế này, Giang Triết Mỹ hoàn toàn nhìn thấy rõ. Hai
mắt Trạch Lam đã sưng húp, hàng mi cong nặng nề dường như cũng đã quá
mệt mỏi.
Cô cảm nhận được nỗi đau mà Trạch Lam đang chịu đựng. Cô biết rõ ràng Trạch Lam đang bị dày vò đến vỡ nát cả tâm can. Nhưng lại
vô phương giúp đỡ khi kẻ thì bên trong, người thì cam chịu đứng nhìn từ
bên ngoài.
"Trạch Lam...chị phải cố lên!" Giang Triết Mỹ run run
nói nhỏ, ngón tay chạm lên hình ảnh sau tấm kính. Mí mắt cô hơi rát, có
lẽ là sắp khóc.
Cô nhìn xuống chiếc bụng đã to hơn rất nhiều của
Trạch Lam, càng lo sợ hơn cho đứa bé trong bụng cô ấy. Với tâm trạng tồi tệ như thế này, liệu đứa bé có ổn không?
Nghĩ đến đây, Giang
Triết Mỹ liền gạt nhanh khoé mi vừa thoáng ướt. Cô nhanh chóng đi thẳng
về phía dãy A, tìm đến trước cửa phòng làm việc của Đàm Chiêu. Gõ cửa
hai cái, bên trong đã truyền đến thanh âm trầm ấm.
"Vào đi!"
Mở cửa, Giang Triết Mỹ liền bước vào. Vừa nhìn thấy anh, cô đã khẩn trương hỏi: "Tình hình của Trạch Lam thế nào?"
Đàm Chiêu bỏ số tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn, anh đứng dậy, đi đến
rót một ly nước. Đưa về phía Giang Triết Mỹ, anh nói: "Uống chút nước
đi."
"Tôi đến gặp anh không phải để uống nước. Tôi đến để..."
Giang Triết Mỹ đẩy lấy tay Đàm Chiêu, thẳng thắn nói. Nhưng đột ngột, anh lại xen ngang lời cô.
"Tôi thấy tiểu thư nên bình tĩnh lại một chút. Tôi...vốn dĩ chưa bao giờ
muốn nói chuyện với một người mang tâm trạng không ổn định!" Đàm Chiêu
cười nhẹ, thản nhiên nói.
Cơ mặt Giang Triết Mỹ hơi giãn ra vài
phần, trong ánh mắt vơi đi chút ít sự nôn nóng. Cô cầm lấy ly nước từ
tay Đàm Chiêu, đưa lên nhấp một ngụm.
Thấy vậy, Đàm Chiêu mới mỉm cười vừa ý. Anh thong thả ngồi xuống ghế sofa, lưng ngã ra sau. Tháo
cặp kính xuống, anh mới xoa xoa tâm trán mà thở ra đầy mệt mỏi.
Giang Triết Mỹ ngồi xuống đối diện, cô nhìn dáng vẻ đó của anh, liền thấy hơi lo lắng. Liền hỏi: "Mọi chuyện...tệ lắm sao?"
Có vẻ trong giây phút, đầu óc đơn giản của cô không thể nghĩ được câu hỏi
nào ra hồn. Cho nên mơi hỏi một câu mang tính ngớ ngẫn như vậy.
Tình trạng bây giờ là thế nào!?
Tôn Nghị vẫn còn hôn mê, Tố Dĩ Dĩ thì có thể sống thực vật cả đời. Còn Phù Dung cũng chẳng rõ sống chết.
Mọi chuyện như vậy còn không đủ thấy đã tồi tệ đến mức nào rồi sao, mà
Giang Triết Mỹ cô còn tự đi hỏi người khác một câu ngu xuẩn đến vậy.
Đàm Chiêu lúc này mới ngồi thẳng người, đeo kính trở lại. Anh hỏi: "Theo tiểu thư, như thế nào mới đủ gọi là tồi tệ?"
Giang Triết Mỹ nhất thời không hiểu, nên chẳng biết phải đáp lại ra sao. Đàm
Chiêu chợt cười, trong âm giọng như chất đầy sự bức xúc.
Anh nói: "Tôi thực sự không hiểu, vốn dĩ là người một nhà, tại sao lại đi đến nước này?"
Câu nói mơ hồ khó hiểu của Đàm Chiêu thoáng khiến Giang Triết Mỹ rối trí.
Cô nhíu mày, trong lòng bắt đầu dâng lên sự hoang mang.
"Ý anh là sao?"
Đàm Chiêu đưa mắt nhìn cô, đôi nhãn khí hẹp lại rất nhiều. Anh buộc miệng
buông một tiếng thở dài, đứng dậy đi sang bàn làm việc.
Vu vơ
nói: "Chuyện của Giang gia thì người trong Giang gia phải biết rõ hơn ai chứ. Tôi chỉ là một nhà dược học, theo giao phó chỉ làm đúng trách
nhiệm. Những việc khác tôi không tiện nhúng tay vào! Tiểu thư, nếu cô
muốn rõ thì tại sao lại không tự mình đi tìm hiểu."
Đôi chân
Giang Triết Mỹ hơi xê dịch một chút, dường như cô cảm nhận được sự ám
chỉ ai đó trong từng câu chữ của Đàm Chiêu vừa nói. Trong đầu bất chợt
vang lên ba từ Giang Cẩn Quỳ một cách vô thức. Cô thực sự hoảng sợ,
miệng lẩm bẩm thật nhỏ: "Anh cả!"
"Không thể nào! Chuyện này
không thể liên quan đến anh ấy!" hàng loạt sự mâu thuẫn cứ không ngừng
hiện lên trong đầu. Mọi suy nghĩ của Giang Triết Mỹ hệt như bị cuộn lại
thành một mớ hỗn độn.
Quả thực nghĩ đến đây, cô mới chợt phát hiện ra vô số điều bất thường kể từ lúc Giang Cẩn Quỳ trở về Bắc Kinh.
Hết chuyện này đến chuyện khác liên tục xảy ra với Giang Triết Hàn và Trạch Lam. Trên đời này căn bản cũng có khái niệm về sự trùng hợp. Nhưng
không thể lúc nào cũng trùng hợp như vậy.
Trùng hợp Giang Cẩn Quỳ quay về, trùng hợp Giang Triết Hàn gặp nạn. Trùng hợp bố cô chuyển hết
cổ phần, cũng trùng hợp cho sự việc tồi tệ đang diễn ra ngày hôm nay.
Tất cả mọi chuyện đã đến lúc phải một lời nói rõ. Giang Triết Mỹ cô không
thể nhìn mọi việc bằng đôi mắt tầm thường cùng cái suy nghĩ đơn giản đó
nữa. Cô nhất định phải hỏi cho ra chuyện!
Giang Triết Mỹ xoay
lưng muốn rời khỏi, nhưng cô chợt nhớ ra mình còn bỏ sót điều gì đó. Cô
mới quay trở lại mà hỏi: "Còn Trạch Lam, chị ấy ổn chứ?"
Đàm Chiêu vẫn ngồi đó, anh đáp: "Sức khoẻ vẫn tốt nhưng tinh thần không ổn định. Thứ cô ấy cần chỉ còn là thời gian!"
Giang Triết Mỹ nghe vậy, trong lòng cũng có chút yên tâm. Trước khi rời đi,
cô vẫn không quên nói như căn dặn: "Vậy nhờ anh, chăm sóc cho mẹ con họ. Còn cả Tôn Nghị và Tố Dĩ Dĩ...tất cả bọn họ, trông cậy ở anh!"
[...]
Trong dinh thự của Giang Triết Hàn, bên dưới tầng hầm, liên tục truyền ra
những âm thanh kêu khóc đầy ghê sợ. Trong bốn bức tường bê tông màu xám
đậm, Giang Triết Hàn đứng ở giữa. Dưới chân hắn, là Liêu Tống đang quỳ
gục mặt.
Gương mặt Liêu Tống sưng tấy, miệng đầy máu tươi. Toàn
thân cũng không khá hơn là bao, bị đánh đến mức người không ra người, ma không ra ma.
"Mày hiểu rõ cái giá phải trả cho sự phản bội là ra sao mà đúng không Đại Liêu?"
Giọng Giang Triết Hàn lạnh lẽo cất lên. Hai bàn tay lúc này hơi siết lại, cả
các đốt xương ở mu bàn tay cũng đã đỏ ửng. Rõ ràng, hắn đã dùng rất
nhiều sức lực ở tay để ra đòn. Nhìn vào độ thương tích trên người Liêu
Tống cũng đủ biết hắn đã ra tay mạnh đến mức nào.
Liêu Tống thực
sự gần như đã bị kiệt sức, hắn không thể trụ được nữa, cả thân người một lúc ngã quỵ. Đôi mắt hắn đờ đẫn, tầm nhìn cũng mù mịt tồi tệ. Hình ảnh
trước mặt hắn không thể nhìn rõ, chỉ biết đưa tay ra trước mơ hồ tìm
kiếm.
Hắn nắm lấy ống quần của Giang Triết Hàn, năm ngón tay đầy
máu cố sức níu chặt. Hắn khó khăn nói: "Tứ thiếu...là tôi sai! Van xin
ngài...thả...bọn họ đi..."
"Thả!?"
Giang Triết Hàn ngắn
gọn hỏi. Trong ánh mắt hiện giơ đã kéo đến hàng vạn lần phẫn nộ. Hắn cầm khẩu súng quay sang kề ngay vào trán Du Nhĩ Lợi đang bị ép quỳ dưới
sàn.
Tức giận gầm lên: "Được! Tao sẽ thả...nhưng là sau khi tao bắn vỡ sọ cô ta!"
"Đừng..." giọng Liêu Tống đau đớn kêu rên. Hắn cố dùng chút sức lực còn lại,
gượng người ngồi dậy rồi quỳ dưới chân Giang Triết Hàn.
"Tôi xin ngài...để bọn họ sống! Ngài...giết tôi...là đủ rồi..."
Giang Triết Hàn chợt cười, âm thanh nhỏ nhặt vang lên thật ngắn rồi vụn vặt
vỡ ra. Để lại trong bầu không khí một sự tàn khốc rùng mình.
Hắn di chuyển nòng súng sang đầu Liêu Tống, hắn nói: "Mày nghĩ tao sẽ không nỡ giết mày?"
"Cạch" một tiếng.
Thứ âm thanh phát ra từ khẩu súng thực sự khiến Liêu Tống không tránh khỏi
sợ hãi. Ai mà không nhận ra, đó là tiếng mà Giang Triết Hàn vừa lên đạn
cho khẩu súng ngắn trong tay hắn.