"Cô nghĩ thế nào nếu như tôi muốn bao cô làm quý cô hoàn hảo...độc nhất của riêng một mình tôi?"
Thanh âm nhẹ tựa như gió lướt qua vành tai Trạch Lam nhưng lại nóng rực với
hơi thở trầm thấp nhả ra từng đợt. Cô căng mắt, vội đưa tay đẩy đại về
phía trước, cô căn bản không thể nhìn rõ được mình đã chạm vào ngực hay
vai của người đàn ông ấy. Chỉ biết rằng, cái cơ thể kia vô cùng tráng
kiện.
"Quý khách xin tự trọng, tôi chỉ phục vụ thức uống!" giọng
Trạch Lam hơi run nhẹ, tuy đã cố sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể
giấu được sự sợ hãi đang được hình thành.
Đôi tay vừa đẩy về
trước, ngay lập tức nơi eo nhỏ của Trạch Lam lại truyền đến một sự mơn
trớn nhẹ nhàng rồi thình lình siết thật chặt. Bao nhiêu sự chống cự của
cô lúc này hoàn toàn bị người đàn ông kia làm cho vô hiệu hoá. Sức lực
áp đảo này thực sự rất giống một người, đúng hơn là chẳng khác gì với
tên cầm thú Giang Triết Hàn.
Trạch Lam cơ hồ giẫy giụa, lại không ngừng thốt lên: "Quý khách...Ngài vui lòng bỏ tôi ra. Nếu không tôi sẽ không khách sáo!"
Giang Cẩn Quỳ thoáng nhướng mắt, anh ngang ngược thu hẹp vòng tay của mình
lại, khiến cả cơ thể nhỏ nhắn thon gọn của Trạch Lam một lúc bị nép sát
vào người anh. Một tay đưa lên nắm lấy khuôn cằm tinh xảo, Giang Cẩn Quỳ nở nụ cười vô lại mà khẽ thì thầm: "Vậy tôi cũng muốn xem bản lĩnh của
cô thực sự là đến đâu!"
Trạch Lam cảm thấy nhột nhạt toàn thân
khi thứ hơi thở như ngậm lửa kia cứ phả nhẹ vào vành tai của cô. Cô liều mạng, với tay cầm lấy ly rượu trên bàn toang muốn đánh thẳng vào đầu
người đàn ông vô sỉ kia.
Nhưng cô lại không nghĩ người đàn ông
này ngoài sức lực hơn người kia, thì lại còn thêm cả thân thủ nhanh nhẹn vô cùng. Nơi cổ tay của cô phút chốc bị một tay Giang Cẩn Quỳ chộp lấy
rồi giữ chặt, chiếc ly trong tay cô cũng bị anh hất văng xuống sàn vỡ
tan tành.
Trạch Lam kinh hãi, cô bất lực vùng vẫy trong vòng tay
người đàn ông giấu mặt. Còn Giang Cẩn Quỳ, cô gái trong tay anh càng cử
động mạnh bao nhiêu thì chỉ càng làm lòng dạ anh bị nổi lên một cơn hứng tình đang bị đánh động.
Cặp mông căng tròn của Trạch Lam được ôm sát sau lớp chân váy kia đang được đặt gọn trên đùi Giang Cẩn Quỳ. Cơ
thể nhỏ nhắn lại phảng phất mùi hương tự nhiên rất mị hoặc của cô làm
tâm trí anh hơi mơ hồ một lúc.
"Bỏ ra, tên khốn này!" Trạch Lam
giận dữ gào lên, chẳng còn nể nang gì hạng người đê tiện này mà bắt đầu
mắng chửi xối xả. Thình lình cô chợt nhận ra, xung quanh cô hiện giờ
vang lên một vài tiếng cười đầy thích thú.
Người đàn ông đang giữ chặt lấy cô lại tái hiện một sự im lặng đến lạnh người. Trạch Lam điên
cuồng giẫy đạp tứ tung, đến cả một chiếc giày cao gót cũng bị văng ra
khỏi chân mà bay vào một góc.
Bỗng dưng sự kinh sợ trong lòng
Trạch Lam bị đẩy cao đến đỉnh điểm khi cô cảm nhận được bàn tay nào đó
đã bắt đầu di chuyển. Những ngón tay mang theo thứ xúc cảm ấm nóng, hạ
tiện trượt trên đôi chân thon gọn trắng ngần của cô.
Lại từng
chút từng chút di chuyển lên cao hơn, bạo gan luồn vào trong chân váy
của cô mà mơn trớn cặp đùi mềm mại. Giang Cẩn Quỳ thực sự đang rất thú
tình, anh như thể vớt được một bảo vật quý hiếm và giờ thì đang chậm rãi hưởng thụ.
Từng tấc da thịt trơn nhẵn, láng mịn của Trạch Lam
mang đến cảm giác rất tốt. Thân thể nữ nhân trong tay anh vẫn đang cố
sức kháng cự đến cùng.
"Đừng! Đồ hạ tiện, lưu manh...khốn nạn!"
Trạch Lam há to miệng mà kêu gào không ngừng, nhưng Giang Cẩn Quỳ vẫn
mặc nhiên làm chuyện mà anh muốn làm. Bàn tay tự tiện sờ soạng lên da
thịt non mềm của cô dưới lớp váy đồng phục.
Cô hoảng loạn tột độ, thứ cảm giác kinh khủng này lại lần nữa tìm đến cuộc đời của cô. Trạch
Lam ứa nước mắt, cô liều mạng nhào người về trước, áp mặt ngay nơi cổ
của Giang Cẩn Quỳ mà dùng răng cắn thật mạnh.
Lập tức một mùi máu tanh mặn khiếp đảm lấp đầy trong khoan miệng của Trạch Lam. Cô điên
tiết cắn chặt không buông, đến khi bàn tay chết tiệt kia không còn dấu
hiệu càn quấy, cô mới chịu nhả ra.
Nhưng Trạch Lam cũng thoáng sợ hãi khi rõ ràng cô cắn rất mạnh, máu cũng tuôn ra không ít vậy mà người đàn ông này vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào là đau dù chỉ một chút.
Giang Cẩn Quỳ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Trạch Lam, dưới thứ ánh sáng mờ
nhạt không rõ, cô vẫn cảm nhận được một cơn nộ khí bỗng chốc được hình
thành. Tâm mi cô thoáng dao động, cảm tưởng như cơn thịnh nộ của người
kia còn u tối hơn cả cái màn đêm mờ nhạt đang vụng về bao lấy không gian hiện tại.
"Là do ngài bất lịch sự, đừng trách tôi. Tôi lặp lại
lần nữa, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngài ra khỏi người tôi!" Trạch Lam phẫn uất gằn giọng, nhưng người đàn ông kia lại chợt buông ra một tiếng cười lạnh lẽo lại càn rỡ vô cùng.
Giang Cẩn Quỳ vẫn không có ý định
nhả miếng thịt ngon thượng hạng ra khỏi miệng, đôi tay rắn chắc của anh
vẫn còn giữ chặt thân người của Trạch Lam. Cười nhẹ một cái, anh lại
nói: "Một ngàn đô...tôi bao cô làm quý cô hoàn hảo cho buổi tối đêm
nay!"
"Chát" một tiếng thật giòn, thứ âm thanh bất chợt phát ra
một cách rất dứt khoát phút chốc khiến cả tập thể người đang ngồi trong
phòng phải nhấc mông khỏi ghế, đồng loạt đứng dậy như thể muốn mang
Trạch Lam đi phanh thây vì dám cả gan tát vào mặt người đàn ông này.
"Có hứng quá thì tìm quý cô hoàn hảo mà chơi, tôi đây chỉ là nhân viên chạy bàn, không phải quý cô hoàn hảo...và càng không cùng quý khách đây chơi mấy cái trò hạ tiện này!" Trạch Lam giận đến mặt mũi cũng nóng gay khó
chịu, bàn tay vừa tát mạnh vào ai đó cũng thoáng đỏ tấy và run rẫy.
Dù cô cố tỏ ra quật cường, cố phản kháng lại mọi lời nói và hành động của
người đàn ông lưu manh kia. Nhưng cô căn bản không thể ngăn mình không
sợ hãi lẫn kinh sợ. Người đàn ông này dù chỉ là im lặng...nhưng cũng đủ
tản ra một mảng sát khí áp đảo đối phương đến cùng cực.
Giang Cẩn Quỳ nhếch môi cười nhạt, nơi đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ bên phía môi vừa bị
Trạch Lam tát đến đỏ rát. Ngay khi đám thủ hạ có động cơ nhúc nhích, anh lập tức lên giọng ngăn cản: "Chuyện của tôi, không cần bất cứ ai nhúng
tay vào! Lui hết ra ngoài!"
"Lui...lui hết ra ngoài?!" Trạch Lam
vô thức lặp lại câu nói đó của Giang Cẩn Quỳ. Trong đầu cô như có hàng
vạn con ong đang bay vo ve, những âm thanh vang lên lúc to lúc nhỏ khiến cô phải cau mày nhăn mặt.
Cô nhìn theo từng bóng lưng đang từng
người từng người bước ra khỏi phòng VIP mà tim cô cũng theo đó muốn chết lặng. Trạch Lam vùng vẫy, điên cuồng gào lên: "Bỏ tôi ra, đồ khốn...."
Bàn tay nhỏ gầy gầy của Trạch Lam vung lên đánh vào người Giang Cẩn Quỳ
"thùm thụp" tùng tiếng. Thực sự thần kinh của cô bây giờ như bị người
đàn ông này kéo ra sắp đứt. Ám ảnh kinh hoàng đối với Giang Triết Hàn
còn chưa kịp nguôi thì lại sắp phải chịu thêm một tấn bi kịch khác đang
sắp được tạo ra.
Giang Cẩn Quỳ thích thú nhìn nữ nhân kia đang
hoảng loạn như một con mèo nhỏ lạc đường. Dường như sự phản kháng nơi
Trạch Lam càng làm cho tâm trạng anh thêm phần hưng phấn. Cái tát kia
của cô, thực sự chẳng khác nào một hồi chuông chính thức khởi động một
cơn dục tính khao khát đang cuộn trào trong người Giang Cẩn Quỳ.
Càng khó chinh phục bao nhiêu, anh lại càng thấy kịch tính bấy nhiêu.
Khuôn miệng đang ra sức gào thét một cách bất lực của Trạch Lam phút chốc bị
bàn tay to lớn nắm chặt. Những âm thanh cô tận dụng sức lực gào đến muốn khàn cả cổ cũng trở nên vô dụng khi phần lớn đều bị tiếng nhạc át lấy.
Giang Cẩn Quỳ chợt cười, ngón tay cái thoáng trượt qua cánh môi mềm mại như
hoa của Trạch Lam mà thì thầm đầy ẩn dụ: "Miệng của cô, còn dính máu của tôi đấy. Tốt nhất nên biết điều một chút, ít ra tôi sẽ nhẹ nhàng!"
"Cái...cái gì!" Trạch Lam lấp bấp, một giọt rồi hai ba giọt mồ hôi mặc nhiên lăn
dài trên trán cô trượt xuống nơi cổ. Cô tức giận, hất mặt ra khỏi bán
tay vô lại kia mà đanh đá lên giọng: "Nếu ngài không nhắc...tôi cũng
quên mất, phải nhổ bỏ thứ máu dơ bẩn này ra khỏi miệng càng sớm càng
tốt!"
"Phụt" một cái, Trạch Lam nói xong liền hành động không
chần chừ, một lần phun lấy một ngụm nước bọt vẫn còn đọng lại thứ mùi vị tanh tưởi kinh khủng ra khỏi miệng mình.
Cô thình lình đứng dậy, nhưng cũng chợt thấy mừng thầm khi người đàn ông kia lại thôi không giữ chặt lấy cơ thể cô. Trạch Lam lập tức lùi ra xa, cô lập tức không thể
đợi thêm mà xoay người nhân cơ hội này để rời khỏi phòng.
Nhưng
Giang Cẩn Quỳ bây giờ mới đến lúc hành động, anh đứng dậy khỏi ghế,
nhanh chóng nắm lấy cánh tay Trạch Lam mà kéo ngược trở lại. Một lần
nữa, thân thể nhỏ bé của cô bị gói gọn trong lồng ngực của anh.
Trạch Lam giẫy giụa hệt như một con cá bị mắc vào lưới, bất chợt Giang Cẩn
Quỳ lại ghé vào tai cô mà vô sỉ khẽ nói: "Thời gian kiên nhẫn của
tôi...đã hết!"
Hai mắt Trạch Lam căng ra kinh hãi, cô sợ đến hai
khoé mi cũng bắt đầu nặng nề ướt đẫm. Cô cố sức đẩy lấy thân người to
lớn kia ra khỏi mình nhưng bất lực. Bàn tay Giang Cẩn Quỳ đưa lên giựt
phăng dàn khuy áo gile của cô, tiếp đến lại tìm đến áo sơmi mà từng
chút, từng chút bứt bung từng cái khuy một. Như thể Giang Cẩn Quỳ đang
nổi hứng xem cô như một thứ tiêu khiển đầy thú vị.
"Đừng....đừng
làm vậy! Ai đó...ai đó giúp tôi với. Miu tỷ...chị đâu rồi! Không...buông ra!" Trạch Lam gào khóc thảm hại, ba chiếc khuy áo sơmi của cô đã bị
người đàn ông kia giựt đến bung ra văng xuống sàn.
Thứ nhạc ồn ào chết tiệt ngoài kia hoàn toàn áp đảo mọi hiện cảnh đang diễn ra bên
trong căn phòng này. Trạch Lam sợ hãi đến mức còn không dám nhìn vào kẻ
biến thái đang giở trò đồi bại kia mặt mũi ra sao, ánh đèn mờ nhạt phủ
lên thân người đàn ông đó một mảng mù mịt mơ hồ khó chịu.
Cô điên cuồng vùng vẫy trong tay Giang Cẩn Quỳ, đôi môi lạnh như thứ chất lỏng
xa xỉ hàng triệu đô kia đột ngột áp lên nơi cổ của Trạch Lam, nhẹ nhàng
liếm mút như đang thưởng thức từng hương vị trên da thịt mềm mại, trắng
mịn.
Cả dung mạo thanh thuần của cô bấy giờ ướt đẫm, mọi lời kêu
gào của cô hiện tại đều trở nên vô dụng. Âm thanh chát chúa, ánh đèn
huyền ảo, hơi thở dã thú càn rỡ tàn bạo nhả nhẹ bên tai. Tất cả hợp lại
với nhau tạo nên một khung cảnh kinh khủng đối với Trạch Lam, cơn ác
mộng của cô...lại lần nữa được thêu lên rõ rệt gấp trăm lần ngay trước
mắt.
Lúc này, Phùng Ái Ninh vừa mới tiếp chuyện với một vị khách
quý xong, cô đi ngược hướng trở lên tầng hai muốn tìm gặp Trạch Lam, thì bất chợt thấy một đám nhân viên chạy bàn đứng tụm lại ở một góc, đang
to nhỏ xì xầm với nhau điều gì đó.
Cô nhíu mày bước đến, nghiêm giọng nói lớn: "Từ lúc nào mà ở đây lại có cái quy tắc làm việc không ra gì thế kia?"
Một cô nhân viên chợt cúi đầu, gương mặt thoáng nét lo lắng rõ rệt. Phùng
Ái Ninh là một người trải chuyện giang hồ, nhất cử nhất động của kẻ khác cô đều có thể nắm bắt rất kĩ. Nhướng mày nghi vấn, cô hỏi: "Có chuyện
gì?"
Cô nhân viên đứng trước mặt Phùng Ái Ninh bây giờ mới dám
lên tiếng, giọng hơi run sợ: "Miu...Miu tỷ... có chuyện không hay rồi.
Trạch Lam cô ấy...cô ấy bị..."
Nghe nhắc đến tên của Trạch Lam, lập tức khí sắc của Phùng Ái Ninh biến đổi: "Nói mau..."
"Lúc nãy Trạch Lam bị gọi vào phòng VIP số 1...đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa trở ra!"
"Phòng VIP số 1...đó không phải là phòng của Dylan sao chứ? Chết tiệt mà..."
Phùng Ái Ninh lầm bầm, trên trán lộ ra vài vạch căng thẳng tột độ. Cô
nhanh chân quay ngược trở lên tầng hai, tiến về phía phòng VIP số 1,
trong lòng thực sự không khỏi bất an khi cô cũng biết...kẻ tên Dylan kia là người thế nào.
Chợt đôi chân Phùng Ái Ninh khựng lại khi
trông thấy bên ngoài phòng VIP ấy là một đám người rất đông trong bộ âu
phục màu đen. Họ tập trung đứng lại với nhau thành hai hàng ngang, hệt
như đang canh giữ rất nghiêm ngặt.
"Mở cửa cho tôi!" Phùng Ái
Ninh đanh giọng lên tiếng. Tá Đằng đang tì người vào lan can, dáng vẻ
rất thư thả mà thờ ơ cười cợt đáp lại: "Miu tỷ, hôm nay chị cũng có hứng muốn chơi cùng ông chủ của tôi sao chứ?"
Phùng Ái Ninh nghiến
răng, tuy cô cũng là người có chỗ đứng trong hắc đạo, nhưng căn bản thế
lực của kẻ bên trong quá lớn so với sức của cô. Đối với sát thần của Bắc Kinh là Giang Triết Hàn, thì Dylan cũng là một kẻ đáng gờm khi thâu tóm thế lực bên phía nam của Los Angeles.
Hiện giờ, Phùng Ái Ninh
càng thêm căng thẳng và lo sợ hơn khi tự dưng cả hai ông trùm thế lực
của hắc đạo một lúc dồn về cái hộp đêm này của cô. Vừa rồi, cô đã vừa
tiếp chuyện với Giang Triết Hàn. Cô càng không hiểu...vì sao đến cả hắn
cũng nổi hứng muốn tìm Trạch Lam để hầu rượu.
Bây giờ, Trạch Lam
lại đang rơi vào tay Dylan, tình cảnh éo le này quả thực đẩy bà chủ hộp
đêm như Phùng Ái Ninh cô đây bước sát mép bờ vực nguy hiểm. Phật ý kẻ
này không được mà trái lời kẻ khác cũng jhoong xong!
Cô thở mạnh
một cái, nghiêm giọng nhưng lại cố vẽ ra trên diện dung một thái độ dịu
dàng, đón khách mà nói: "Vừa hay ở đây có một vị khách quý cũng muốn
được Trạch Lam hầu rượu. Cho nên...ông chủ của các người chơi đến đây
cũng đủ rồi chứ! Nhân viên chạy bàn của tôi không phải để phục vụ cho
những nhu cầu đó...Ông chủ của các người có lẽ tìm nhầm đối tượng rồi!"
Nghe đến đây, nơi tâm trán của Tá Đằng thoáng nhăn lại đôi chút. Hắn chợt
cười như hiểu ra "vị khách quý" kia là ai. Lập tức, hắn đứng ngay ngắn
trở lại mà nhếch môi cười ngạo mạn: "Miu tỷ nói phải...ông chủ của tôi
chơi đến đây có lẽ cũng đã đủ rồi. Tôi đoán chắc ngài ấy bây giờ lại
muốn ngồi gác chân uống rượu...để thưởng thức một cuộc chơi khác thú vị
hơn rất nhiều!"
Nói xong, Tá Đằng đã ra hiệu cho một tên thủ hạ
đi đến gõ cửa phòng. Bên trong, dưới sàn là chiếc áo gile màu đỏ của
Trạch Lam cùng chiếc nơ cài ở cổ áo bị vứt bừa bãi. Cánh môi lạnh lẽo
mang theo hơi thở cuồng dục nóng rực kia của Giang Cẩn Quỳ chợt dừng lại ngay nơi gò ngực căng đầy của Trạch Lam.
Đôi nhãn khí ánh lên tia cụt hứng, anh vẫn ôm cứng lấy cô gái đang giẫy đạp trong tay mà lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Lúc này, Trạch Lam đã khóc đến nghẹn cả cổ họng, cô vội mở miệng kêu lên
một tiếng, liền bị bàn tay của Giang Cẩn Quỳ ngang tàn chặn lại.
Bên ngoài, tiếng của Tá Đằng to giọng truyền vào: "Ông chủ, cô gái trong đó có lẽ phải đến lúc đi phục vụ cho một người khách khác...Ngài có thể
tạm dừng được không?"
Đầu lông mày của Giang Cẩn Quỳ cau lại, anh cơ hồ nghĩ ngợi một chút. Đưa đôi mắt lãnh khốc nhìn xuống gương mặt
đang tái nhợt đi vì sợ hãi của Trạch Lam mà nhạt môi cười rất hiểm ác.
Ngay khi giây phút cánh cửa được mở ra, Trạch Lam cũng được buông tha. Cô
vội vàng nắm lấy nơi áo sơmi đã bị bứt đứt gần hết khuy cài mà chạy bán
sống ra phía cửa.
Phùng Ái Ninh bước vào, đưa tay đón ngay cô gái đang trong trạng thái hoảng loạn tột cùng va vào người mình. Toàn thân
Trạch Lam run rẫy đến không thể tự chủ, nhìn cô quần áo xộc xệch, tóc
tai rối bời thì bà chủ như cô cũng đủ hiểu mọi chuyện đã đi hơi xa.
Trong căn phòng không gian tối tăm với thứ ánh sáng mờ nhạt, bóng hình uy
phong của Giang Cẩn Quỳ nhẹ nhàng ngồi trở lại xuống ghế, ngạo nghễ chéo chân mà thưởng thức ly rượu trong tay. Anh thản nhiên đến mức như chưa
tùng có chuyện gì xảy ra...Thản nhiên đến mức, làm Trạch Lam uất hận chỉ muốn một nhát đâm chết tên đàn ông vô sỉ.
Phùng Ái Ninh vỗ nhẹ
lên tấm lưng nhỏ nhắn của Trạch Lam, ngữ giọng lẫn chút nộ khí mà nói:
"Ngài hôm nay có vẻ đùa quá trớn rồi! Trạch Lam là nhân viên chạy bàn,
vốn không phải phục vụ cho nhu cầu riêng của ngài. Tuy ngài là khách quý ở Nóng bỏng của tôi, nhưng nếu khách quý không biết điều thì tôi cũng
chẳng cần tiếp!"
"Được rồi Miu tỷ!" Giang Cẩn Quỳ phun ra một
trận cười ma mị, ly rượu trong tay bị anh uống cạn một lúc rồi đặt xuống bàn. Anh lại trầm giọng mà nói: "Có lẽ rượu này làm đầu óc tôi thiếu
tỉnh táo...Coi như lần này là tôi nhầm lẫn! Nhưng cũng trách cô tại sao
lại tuyển một nhân viên chạy bàn đẹp đến mức khó cưỡng như vậy. Dù không là tôi, tôi nghĩ những kẻ khác cũng sẽ thèm muốn cô ta đến vậy thôi."
Trạch Lam nghe thấy những lời lẽ nhục mạ, hèn hạ đó liền không kiềm đuoc cơn
giận. Cô quay phắt lại mà chửi thật to: "Tôi không cần biết ngài là
người như thế nào, nhưng với cái sự cư xử thô lỗ kia chứng tỏ ngài chỉ
là một tên vô lại, hạ tiện không hơn không kém!"
"Trạch Lam,
đừng...!" giọng Phùng Ái Ninh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, như thể
đang cố ra sức ngăn cản cô đừng vì tức giận mà làm mọi chuyện trở nên
thêm tồi tệ.Tâm trạng của Phùng Ái Ninh cô hiện tại đang hỗn loạn không
ngừng khi cô thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuột Trạch Lam liên quan gì đến tứ thiếu của Giang thị mà khiến hắn lần đầu đặt chân vào Nóng bỏng, liền đã chỉ định cái tên Trạch Lam phục vụ riêng cho mình.
Như
thể hắn đã sớm biết ở đây có cô nhân viên này, cứ như tất cả những việc
này đều nằm trong sự sắp xếp đã được vạch ra sẵn. Chỉ đợi thời cơ đến
lúc rồi ra tay...
Trạch Lam quay mặt nhìn bà chủ của mình, dưới
ánh đèn vàng ngay trên bức tường, cô đủ nhận ra biểu diện có phần biến
sắc khó hiểu của Phùng Ái Ninh. Cô hiểu ra, kẻ vừa giở trò với cô đang
ngồi thong thả ở phía bên kia, ẩn mặt trong bóng tối chậm rãi thưởng
rượu là một kẻ mà đến cả Miu tỷ cũng phải nể sợ vài phần.
Trong
lòng Trạch Lam mặc dù tức giận, dù là phẫn uất chỉ muốn mắng chửi thật
nhiều, nhưng cô không thể vì bản thân mà gây ảnh hưởng đến Phùng Ái Ninh - người đã giúp chị em cô trong lúc khó khăn nhất.
"Nhịn....nhất định nhịn! Vì Phù Dung, vì mục đích kiếm đủ tiền rời khỏi cái thành phố chết tiệt này...mình phải nhịn! Nhục nhã một chút cũng chẳng chết được
ai!" Trạch Lam nhắm chặt mắt nghĩ bụng, hai bàn tay cô siết đến run lên
từng cơn.
Cô mở mắt, thở dài một hơi đầy chán nản mà thẫn thờ
bước khỏi phòng. Phùng Ái Ninh đưa mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng của
Trạch Lam, cô quay lại nhìn người đang ngồi chễm chệ đắc ý trên ghế
sofa. Trong thứ ánh sáng chẳng rõ kia, vậy mà sự ngông cuồng, ngang tàn
nơi Giang Cẩn Quỳ vẫn toả ra mạnh mẽ vô cùng.
"Dylan! Lần này là
lần đầu cũng như lần cuối, tôi không muốn ngài tái lặp tình trạng này ở
hộp đêm của tôi thêm lần nào nữa! Xin phép, tôi còn có việc. Ngài cứ
thong thả!"
Nói xong, bóng lưng kiều mị của Phùng Ái Ninh cũng
khuất hẳn sau cánh cửa phòng đã được khép lại. Lúc này, Tá Đằng mới lên
tiếng: "Ông chủ, có cần tôi làm cho cái hộp đêm này thêm phần náo nhiệt
hay không?"
"Không cần thiết!" giọng Giang Cẩn Quỳ từ tốn trầm
mặc, anh đưa tay chỉnh trang lại chiếc caravat bị Trạch Lam vùng vẫy đến xô lệch, méo mó mà nói: "Chẳng phải hắn cũng đang nổi hứng giống tôi
hay sao...Chút chuyện cỏn con này sao tôi có thể làm hỏng cuộc chơi của
em trai mình được kia chứ! Cứ thoải mái đi, kịch hay, rượu ngon. Chúng
ta cứ từ từ mà tận hưởng!"