"Hoàng thượng chậm đã!" Thị vệ vừa định áp giải Nạp Lan Mật Nhi đi
xuống, Nạp Lan Tĩnh liền lên tiếng ngăn lại, "Cô mẫu ở Từ thành xa lắm,
ngay cả lúc phụ thân rời đi cũng không gặp được bà lần cuối, hôm nay cư
nhiên bà có thể trà trộn vào Hoàng Thành, có lẽ bà có chuyện quan trọng
muốn bẩm báo với Hoàng thượng, thần thiếp cả gan, muốn cầu tình xin
Hoàng thượng, để cô nói rõ ràng cái gọi là chuyện quan trọng, tránh để
lại tiếc nuối!" Nạp Lan Tĩnh cười nói với Kiếm Thiếu Niệm một tiếng,
giống như hoàn toàn không để ý!
Nếu như Nạp Lan Tĩnh đã lên
tiếng, tự nhiên Kiếm Thiếu Niệm không nói thêm gì nữa, khoát tay áo, để
nhóm thị vệ tạm thời lui xuống!
Nạp Lan Mật Nhi được tự do, vội
vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng dân phụ có chuyện quan trọng bẩm báo, cho
dù có rơi đầu, vì giang sơn Đại Dung, dân phụ cũng phải nói sự thật ra,
đoán rằng các vị đại nhân cũng đều biết, thân mẫu của Hoàng hậu nương
nương ở Nạp Lan gia cũng không được sủng ái, có lẽ các đại nhân đều nói
ca ca của dân phụ là bạc tình vô nghĩa, nhưng chân tướng lại là Cung thị nàng sinh ra một nữ nhi không lành, Hoàng hậu nương nương vừa sinh ra,
liền bị người tính ra nàng khắc phụ khắc phu, khắc tỷ muội! Đáng thương
cho Nạp Lan gia chỉ có nhi nữ (con trai con gái) của Cung thị còn sống!" Nạp Lan Mật Nhi giống như nói đến xúc động, không nhịn được nức nở!
"Làm càn!" Kiếm Thiếu Niệm vỗ mạnh cái bàn một cái, cho dù hắn biết được Nạp Lan Mật Nhi không có tốt bụng, nhưng không nghĩ bà ta thế nhưng chụp
cho Nạp Lan Tĩnh một cái mũ lớn như vậy!
Trên đại điện văn võ bá
quan thấy sắc mặt của Kiếm Thiếu Niệm đều không dám nói gì, nhưng trong
lòng cũng âm thầm phỏng đoán, tuy nói cái chết của Nạp Lan Diệp Hoa
không có liên quan trực tiếp đến Nạp Lan Tĩnh, nhưng nếu không phải có
khắc tinh, đường đường một Tả Tương Phủ, làm sao có thể xuống dốc nhanh
như vậy!
"Hoàng thượng dân phụ không dám nói sai, Hoàng hậu nương nương là cháu gái ruột của dân phụ, dân phụ vốn không nên nói , nhưng
vì giang sơn của Đại Dung, vì long thể của Hoàng thượng, dân phụ mới
liều chết yết kiến!" Nạp Lan Mật Nhi nhìn dáng vẻ nổi giận của Kiếm
Thiếu Niệm thân thể không khỏi run lên, nhưng vừa nghĩ tới điều kiện
người kia cho mình, lá gan lại lớn lên!
Lời Nạp Lan Mật Nhi nói
giống như đập vào trong lòng mọi người một chuông báo động, bọn họ nhớ
tới sau khi Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm thành thân không bao lâu,
thân thể Kiếm Thiếu Niệm liền không tốt, tuy nói hiện tại tinh thần
không tệ, nhưng ai biết khắc tinh này lúc nào sẽ cho Kiếm Thiếu Niệm một kích nặng nề!
"Ngươi đừng vội nói xằng nói bậy, Nạp Lan Diệp Hoa là bị người hại chết, cùng Tĩnh nhi không liên quan, ngươi đừng có ở
đây lẫn lộn trắng đen, nói là ai đang xúi giục ngươi làm chuyện này?"
Nạp Lan Hiên ở một bên thật sự không chịu nổi, mặc dù biết rõ hiện tại
mở miệng không đúng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn
Nạp Lan Mật Nhi hủy hoại thanh danh của Tĩnh nhi!
"Hiên ca nhi,
cô mẫu sẽ không nói lung tung, sự thật chính là như thế, cô mẫu biết
ngươi yêu thương Hoàng hậu nương nương, nhưng vì giang sơn Đại Dung,
chúng ta chỉ có thể đại nghĩa diệt thân thôi!" Nạp Lan Mật Nhi tận tình
khuyên bảo Nạp Lan Hiên, ý lời này của bà ta, giống như Nạp Lan Hiên
cũng biết Nạp Lan Tĩnh tương khắc với Nạp Lan Diệp Hoa!
"Quả thực là nói bậy nói bạ, người đâu đem điêu phụ này ra ngoài chém đầu răn
chúng!" Kiếm Thiếu Niệm không muốn nghe tiếp nữa, cái khác hắn không rõ
ràng lắm, nhưng thân thể của hắn cùng Nạp Lan Tĩnh không có nửa phần
quan hệ, nhưng hắn lại không có cách nào chứng minh cho Nạp Lan Tĩnh!
"Hoàng thượng chậm đã, nếu cô của ta đã nói như vậy chắc là có căn cứ, thế
nhưng thần thiếp rất tò mò, tiên sinh tướng số kia thật sự lợi hại như
vậy, nếu có thể tính ra đứa bé mới sinh ra là khắc tinh, sao không tính
ra trong phủ ẩn giấu một quý nhân, sao không tính ra Tam muội muội cùng
Tứ muội muội cũng cũng không phải là máu mủ của phụ thân, hơn nữa cô mẫu sau khi xuất giá chính là người ngoài, trong ngày thường ít qua lại,
chuyện quan trọng như vậy sao cô mẫu biết được thế" Nạp Lan Tĩnh nhíu
mày, cũng hỏi khiến Nạp Lan Mật Nhi không biết nên nói như thế nào cho
phải!
Bà ta ấp a ấp úng không biết trả lời như thế nào, ánh mắt
không khỏi liếc về phía Phạm Âm, "Chuyện này, là một vài câu chuyện
riêng tư giữa mẫu thân cùng nữ nhi, tự nhiên không phải chuyện lớn lắm!"
"Cô mẫu nói cũng phải!" Nạp Lan Tĩnh như tin tưởng gật đầu một cái, thật ra khiến Nạp Lan Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, "Thế nhưng, phụ thân ta từng
nói sau khi cô mẫu xuất giá liền không thăm hỏi tổ mẫu nữa, chuyện này
lại như thế nào biết được, chẳng lẽ là tổ mẫu sai người đưa tin báo cho
cô mẫu hay sao? Nhưng điều này cũng kỳ, cô mẫu biết chữ không nhiều lắm, thư này là ai xem giúp cô mẫu, hơn nữa tổ mẫu biết được cô mẫu không
đọc được thư, sao còn phải viết thư chẳng lẽ muỗn rêu rao chuyện xấu
trong nhà ra ngoài?"
"Chuyện này, này!" Nạp Lan Mật Nhi nhất thời rối loạn trận cước, bà ta vốn là người thương nhân phụ (vợ của thương
nhân – theo Yêu hiểu là vậy), trước nay đều không có tâm cơ, bị mấy tiểu thiếp đè ở trên đầu, vốn muốn dựa vào đại tang của lão thái thái leo
lên cây đại thụ Tướng gia này, giúp nhi tử của mình mưu cầu một nửa quan chức, thật không nghĩ đến lại bị đuổi ra khỏi Nạp Lan phủ, trong lòng
bà ta vẫn không cam lòng, cho đến hôm đó có người tới tìm bà ta, nói chỉ cần theo phân phó của người đó mà làm, con trai của bà ta có thể tận
hưởng vô tận vinh hoa phú quý!
"Hơn nữa những năm này thậm chí
Hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại, chuyện nói khắc phu này dĩ
nhiên là không thành, tiếp theo Nhị muội muội bị xử tử là bởi vì mưu hại Thái hoàng Thái hậu, nếu nói Nạp Lan phủ thật có cái gì tương khắc mà
nói, sợ rằng cũng chỉ có Nhị muội muội đi!" Nạp Lan Tĩnh liếc mắt nhìn
Kiếm Thiếu Niệm, cũng ở trước mặt của mọi người nói toạc lời nói dối của hắn!
"Hôm nay chuyện này đến đây sáng tỏ, người đâu lôi bà ta
xuống!" Kiếm Thiếu Niệm cho thị vệ bên cạnh nháy mắt, Nạp Lan Mật Nhi
còn muốn nói điều gì, nhưng bị người lấy tay bụm miệng, chỉ có thể vang
lên tiếng ong ong, thế nhưng ánh mắt của bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào
Phạm Âm!
Nạp Lan Tĩnh cũng tạm thời im lặng, kẻ chủ mưu của cuộc
nháo loạn này chắc rằng trong lòng Kiếm Thiếu Niệm cũng nắm chắc, hắn
vội vã sai người kéo Nạp Lan Mật Nhi ra ngoài như vậy, cũng chỉ vì bảo
vệ nàng mà thôi!
"Về phần Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm hung hăng
trợn mắt nhìn nàng một cái, suy cho cùng cũng là sư muội của mình cũng
không thể nhìn nàng tìm chết, "Vô luận như thế nào, người này đều do
ngươi mang vào, Trẫm niệm tình ngươi vi phạm lần đầu tha ngươi một mạng, nếu như còn có lần sau nữa, nhất định chém không tha!"
"Dạ, sư
huynh!" Phạm Âm khẽ phúc thân, vừa vặn suýt nữa đứng không vững, tuy nói hiện tại Kiếm Thiếu Niệm bỏ qua cho nàng, tuy nhiên đã hao hết cảm tình còn sót lại của hắn, Phạm Âm không cam lòng nhìn chằm chằm Nạp Lan
Tĩnh, vẫn luôn không hiểu, nàng có tài cán gì mà khiến Kiếm Thiếu Niệm
làm đến như vậy, cho dù một chút uất ức cũng không muốn để cho nàng ta
phải chịu!
"Hoàng thượng, Phạm Âm là sư muội của Hoàng thượng vốn thần thiếp cũng không muốn nói gì, nhưng Phạm Âm cô nương nhiều lần dĩ hạ phạm thượng (nhiều lần phạm tội), lần này cũng chỉ là dẫn theo một
người nghĩ muốn hãm hại thần thiếp, nếu như có lần sau chẳng phải có thể mang cả thích khách vào cung hay sao, lại nói Phạm Âm cô nương đối với
cung quy cũng không biết gì cả, nàng vốn là người của Khâm Thiên Giám
người, chắc rằng cũng biết, dẫn người vào cung là phải bẩm báo thần
thiếp đầu tiên, nếu dễ dàng tha cho Phạm Âm cô nương như vậy, đặt cung
quy ở đâu? Nói lớn hơn một chút, chẳng phải để cho những hoàng thân quốc thích nhìn một chút, bọn họ ở nơi này của Hoàng thượng chính là có đặc
quyền!" Phạm Âm không có bao nhiêu tâm cơ, Nạp Lan Tĩnh vốn không muốn
ra tay đối với nàng, nhưng lại cứ lại náo động lên chuyện như vậy, nếu
không dạy dỗ nàng một chút, nói không chừng ngày sau sẽ làm hỏng chuyện
lớn của mình!
"Vậy ý Hoàng hậu thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm không
khỏi cau mày, hôm nay trên bữa tiệc Nạp Lan Tĩnh nhiều lần khiêu khích
quyền uy của hắn, hắn biết trong lòng Nạp Lan Tĩnh có oán, thật không
nghĩ đến sẽ bức người như vậy, suy cho cùng thì Phạm Âm là sư muội của
mình, vì Nạp Lan Tĩnh hắn đối với Phạm Âm đã cực kỳ nghiêm khắc, nhưng
vì sao Nạp Lan Tĩnh lại không hiểu mình chút nào, chẳng lẽ trong lòng
của nàng đối với mình cũng đã không có chút tình ý nào sao, nhưng cho dù như thế, Kiếm Thiếu Niệm vẫn nghe theo Nạp Lan Tĩnh!
"Bất quá
nói đi cũng phải nói lại, suy cho cùng Phạm Âm vi phạm lần đầu, nghĩ đến cũng có lòng sửa đổi, hơn nữa Phạm Âm cô nương lại yêu tiếng sáo, không bằng để cho Phạm Âm cô nương liền ở lại nhạc phủ trong cung, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nhưng nó như
một cái gai đâm ở trong lòng Phạm Âm, không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh lại vũ nhục nàng như vậy, thật sự bắt nàng đi làm ca cơ vũ cơ!
"Sư
huynh, Phạm Âm biết sai rồi, cầu xin sư huynh niệm tình cảm trước kia mà tha cho Phạm Âm lần này đi!" Cho dù Phạm Âm kiêu ngạo, nhưng lúc này
lại không thể không cúi đầu, ở trong cung ca cơ vũ cơ là hạ tiện nhất,
mỗi lần tiệc tùng ca múa, ở trong lòng Phạm Âm thì những thứ này không
khác gì những cô gái lầu xanh bên ngoài, nàng như vậy, sao còn có thể
xứng với Kiếm Thiếu Niệm cao quý!
"Phạm sai lầm nên chịu phạt,
Hoàng hậu đã phá lệ khai ân, còn không biết cảm ơn, liền như Hoàng hậu
nói, lôi nàng đi xuống đi!" Kiếm Thiếu Niệm bất đắc dĩ khoát tay áo, nói hắn vô tình cũng tốt, tuyệt tình cũng được, Phạm Âm dù sao cũng vì mình hy sinh nhiều năm thanh xuân như vậy, nhưng nếu bởi vì nàng khiến Nạp
Lan Tĩnh không vui, Kiếm Thiếu Niệm vẫn sẽ lựa chọn hy sinh Phạm Âm!
Những người nên xử trí đều đã xử trí, sênh ca lại vang lên, giống như chuyện
náo loạn vừa rồi chưa hề xảy ra, mọi người chuyện trò vui vẻ, nhìn không ra một chút dấu vết nào!
Nạp Lan Tĩnh ngồi một lát, liền đứng
dậy cáo lui trở về Khôn Ninh cung trước, trong lòng có chút phiền não,
Kiếm Thiếu Niệm cố ý lấy lòng nàng cũng không phải nàng nhìn không ra,
chỉ là nàng luôn sợ có phải Kiếm Thiếu Niệm còn có ý định khác hay
không, có phải còn muốn lợi dụng mình làm cái gì hay không, đều nói
gương vỡ lại lành, nhưng nàng không tin, trong lòng đã có vết nứt, sợ
rằng ngay cả thợ thủ công giỏi nhất cũng khó mà chữa lành!
Trăng
càng lúc càng lên cao, Nạp Lan Tĩnh nằm ở trên giường một chút cũng
không buồn ngủ, thế nhưng nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, cửa Khôn
Ninh cung bây giờ đã đóng lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
"Tĩnh nhi!" Nạp Lan Tĩnh vừa muốn ngồi dậy đi ra ngoài nhìn một chút, Kiếm
Thiếu Niệm liền đẩy cửa vào, một trận gió thổi qua, cả người đày mùi
rượu, khiến Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhíu mày một cái!
"Tĩnh nhi,
ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng!" Kiếm Thiếu Niệm lảo đảo một cái té ở
bên giường Nạp Lan Tĩnh, tay cũng nắm thật chặt tay của Nạp Lan Tĩnh,
sau đó thỏa mãn cười cười, "Tay của Tĩnh nhi vẫn còn ở trên tay ta, cũng không có đi xa, không hề rời đi!" Kiếm Thiếu Niệm cười ngây ngô một
tiếng, cũng đặt tay Nạp Lan Tĩnh lên trên hai má của mình, không ngừng
xoa nắn!
"Hoàng thượng người say!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nói, nhưng tay lại thủy chung không rút ra được!
"Không, ta không có say, Tĩnh nhi ta nhớ nàng, ta nhớ nàng!" Kiếm Thiếu Niệm
nói xong, theo mép giường bò dậy, cũng đặt tay của Nạp Lan Tĩnh bên
người ôm thật chặt thân thể Nạp Lan Tĩnh, nhưng bởi vì thân thể không có đứng vững, cùng Nạp Lan Tĩnh cùng nhau ngã xuống trên giường!
"Tĩnh nhi nàng biết không, ta mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nàng, nhưng ta
không thể, ta muốn làm Hoàng đế, chỉ khi ta làm Hoàng đế ta mới có thể
bảo vệ người ta muốn bảo vệ, Tĩnh nhi nàng biết không, khi còn bé ta hèn mọn nhường nào, ngay cả cung nhân hạ đẳng nhất cũng có thể bắt nạt ta,
chỉ có lúc ở trước mặt Phụ hoàng, những nhân tài này đối với ta mới một mực cung kính, từ lúc đó trở đi ta liền thề nhất định phải làm Hoàng
đế, chỉ có làm Hoàng đế mới sẽ không bị người bắt nạt!" Kiếm Thiếu Niệm
nói xong, không khỏi nấc cục một cái, mùi rượu theo đó tràn ra ngoài,
khiến trên mặt Nạp Lan Tĩnh hồng hồng!
"Cuối cùng ta cũng trưởng
thành, cũng có thế lực của mình, nhưng nàng biết không, thế lực đó là ta lần lượt dùng tính mạng mình đổi lấy, Tĩnh nhi nàng nhất định cảm thấy
ta lợi dụng nàng, đúng vậy, ta cũng muốn lợi dụng nàng, nhưng Tĩnh nhi
ta không quản được tim của mình, sau khi cùng nàng tách ra không có một
ngày ta không nhớ nàng, thậm chí ta lấy ngôi vị Hoàng đế này cũng là vì
nàng, như vậy liền không người nào có thể chia rẽ chúng ta, không người
nào có thể chia rẽ chúng ta!" Giọng Kiếm Thiếu Niệm càng ngày càng nhỏ,
cuối cùng nặng nề ngủ rồi!
Nạp Lan Tĩnh cẩn thận đẩy Kiếm Thiếu
Niệm sang một bên, ngẩng đầu nhìn mặt Kiếm Thiếu Niệm, thấy khóe mắt
giống như còn có chút nước mắt, Nạp Lan Tĩnh dính một chút đặt trên môi, cảm giác mặn mặn, không ngờ hắn cũng sẽ rơi lệ, biết Kiếm Thiếu Niệm
lâu như vậy chưa từng nhìn thấy hắn thật sự uống say, vậy mà giờ khắc
này, lòng của Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhói lên đau đớn!
Nạp Lan
Tĩnh nằm thẳng ở trên giường, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý
nghĩ đáng sợ, bất kể Kiếm Thiếu Niệm vì lý do gì, hắn ngồi lên Đế vị
rồi, hơn nữa rất để ý vị trí này, sự tồn tại của Nghi nhi sẽ uôn là uy
hiếp, hơn nữa mình đã cho người đưa tin cho Phụ vương, để cho ông bảo vệ thế lực của mình, hiện tại có lẽ Kiếm Thiếu Niệm đối với mình có tình,
nhưng ba năm, hoặc năm năm sau đó thì sao, ai có thể bảo đảm lòng hắn sẽ không thay đổi!
Ánh mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi lạnh đi, nàng
không thể mạo hiểm, trên đời này chỉ có thân tình là đáng dựa vào nhất,
mình nhất định phải toàn lực phụ tá Nghi nhi lên ngôi, chỉ có hắn làm
Hoàng đế, Cung gia cùng Nạp Lan phủ mới có thể kéo dài không suy, Nạp
Lan Tĩnh đẩy Kiếm Thiếu Niệm một cái thấy hắn không có phản ứng, mới
đứng dậy từ bên cạnh gương đồng lấy một chút bột màu trắng, thoa lên
trên môi!
Nàng nằm ở trên người Kiếm Thiếu Niệm, đặt môi mình lên trên môi Kiếm Thiếu Niệm, cẩn thận đưa ít bột màu trắng vào trong miệng Kiếm Thiếu Niệm, đây là độc dược Nạp Lan Tĩnh tự mình nghiên cứu chế
ra, chỉ có Nạp Lan Tĩnh có thuốc giải, cách một đoạn thời gian, nếu như
Kiếm Thiếu Niệm không có ý định khác, nàng sẽ giúp Kiếm Thiếu Niệm kéo
dài tuổi thọ, nếu như hắn gây bất lợi cho chính mình, như vậy độc này sẽ phát tác!
Hình như Kiếm Thiếu Niệm đang ngủ say không có phát
giác nguy hiểm tới gần, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, môi mềm mại kia
giống như thứ đồ tuyệt vời nhất trên đời, hắn không khỏi lật người đè
Nạp Lan Tĩnh xuống, thế nhưng trận này đến cuối cùng là đêm xuân trướng
ấm, hay là đồng sàng dị mông, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết được!
Từ sau đêm đó, Kiếm Thiếu Niệm giống như mỗi ngày tinh thần đều không tệ,
trừ lúc xử lý chính sự, còn đâu đều ở Khôn Ninh cung cả ngày, mặc dù Nạp Lan Tĩnh không có nói tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có đuổi hắn đi
ra ngoài, điều này khiến cho Kiếm Thiếu Niệm vô cùng phấn chấn, càng
thêm cố gắng lấy lòng Nạp Lan Tĩnh, nhóm người trong cung càng thêm lời
đồn đãi, nói Nạp Lan Tĩnh được Hoàng đế vô cùng sủng ái, hàng đêm Hoàng
đế đều ngủ lại Khôn Ninh cung!
Về phần Thượng Quan Tầm bên kia,
cũng cực kỳ thuận lợi giống vậy, dưới sự giúp đỡ của quan phủ, hiện nay
hắn đã là long thủ thương giới của Đại Dung, mỗi tháng mồng một mười
lăm Thu Nguyệt cũng sẽ đi lấy sổ sách từ bên ngoài để Nạp Lan Tĩnh nhìn, ngày hôm đó, Nạp Lan Tĩnh đang xem đến nhập thần, Kiếm Thiếu Niệm liền
đi lặng lẽ vào!
Hắn khoát tay khiến cung nhân đều lui xuống, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nạp Lan Tĩnh, không đành lòng quấy rầy, nhưng
vừa nghĩ tới sổ sách Nạp Lan Tĩnh xem là từ một người nam nhân khác đưa
tới, thế nhưng trong lòng rất không thoải mái!
"Tĩnh nhi, nàng
xem bây giờ đã là cuối thu, côn trùng có cánh trong cung cũng nhiều, mặc dù đốt Huân Thảo không có khói nhưng rốt cuộc cũng có mùi, đây là từ
Tây Vực tìm thấy, nghe nói đặt nó ở bên trong cung điện, những côn trùng này đều không dám tiến vào!" Kiếm Thiếu Niệm ngồi ở trước mặt Nạp Lan
Tĩnh, giống như một đứa bé, giống như hiến vật quý lấy ra một hạt châu
tròn từ trong lòng ngực!
Nạp Lan yên lặng nghe thấy tiếng nói
không khỏi quay đầu, nhìn hạt châu kia như trứng ngỗng, toàn thân sáng
ngời, ngồi ở chỗ này còn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, cực kỳ dễ ngửi, đoán rằng đây cũng là một món đồ tốt, "Như thế, ngược lại đa tạ
Hoàng thượng!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, đôi tay nhận lấy hạt châu,
đặt ở trước bàn, rồi lại cúi đầu nhìn sổ sách, qua một đoạn thời gian
nữa thời tiết sẽ trở nên lạnh, là thời điểm quân đội nên đặt mua bộ đồ
mới, cái này gần như là cơ hội vơ vét hết quốc khố!
"Tĩnh nhi,
chờ mấy ngày nữa, lá phong đỏ rực, chúng ta cùng đi xem một chút có được hay không!" Kiếm Thiếu Niệm thấy dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh không thèm để ý
chút nào, trong lòng rất không vui, nhưng đè xuống lửa giận như cũ, tâm
bình khí hòa cùng Nạp Lan Tĩnh thương lượng!
"Được!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, cũng đang suy tư, làm sao để thu được nhiều lợ nhuận
nhất, cũng không biết Thượng Quan Tầm có thể biện pháp tốt nào không?
"Tĩnh nhi!" Cuối cùng Kiếm Thiếu Niệm không nhịn được nữa, khẽ nâng cao
giọng, "Tĩnh nhi, trong triều những lão già kia vẫn bắt ta nạp phi, nàng thấy thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm trầm mặt, cũng nhìn chằm chằm Nạp Lan
Tĩnh, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nàng một chút nào!
"Nếu như
Hoàng thượng thích, nạp vài người cũng tốt!" Nạp Lan Tĩnh cũng không
ngẩng đầu lên, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã nói ra ngoài!
"Nạp Lan Tĩnh!" Rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm không nhịn được rồi, chợt đứng thẳng người lên!
"Hoàng thượng làm cái gì vậy?" Nạp Lan Tĩnh không hiểu nhìn Kiếm Thiếu Niệm,
"Đại Thần trong triều thật sự lo lắng về tình có thể tha thứ, nếu như
Hoàng thượng thích, thần thiếp cũng có thể giúp Hoàng thượng thu xếp!"
Nhìn dáng vẻ không thèm để ý chút nào của Nạp Lan Tĩnh, Kiếm Thiếu Niệm hận
vô cùng, "Nạp Lan Tĩnh, Trẫm từng hứa hẹn với nàng, nhất sinh nhất thế
nhất song nhân (một đời một đôi), chẳng lẽ nàng muốn Trẫm làm người phụ
lòng phụ bạc sao?" Dường như Kiếm Thiếu Niệm đang đánh một trận, muốn
dùng tình cảm trước kia để đả động lòng Nạp Lan Tĩnh!
"Hứa hẹn?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, thậm chí còn cười ra nước mắt!
"Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc nàng muốn như thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm bị dáng vẻ
của Nạp Lan Tĩnh chọc giận hoàn toàn, liền đưa tay ném toàn bộ sổ sách
trước mặt Nạp Lan Tĩnh xuống đất, "Nạp Lan Tĩnh nàng phải nhớ, nàng là
Hoàng hậu của Trẫm, nàng nên làm tròn trách nhiệm của Hoàng hậu, mà
không phải mỗi ngày đều giống như tiện thương (thương nhân ti tiện,
người xưa quan niệm sĩ nông công thương), nhìn một ít vật phàm tục, nếu
như nàng thích tiền bạc, Trẫm có thể mang tất cả bảo bối trong quốc khố
cho nàng!"