Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Q.6 - Chương 46: Ngoại Truyện 7: Anh Hùng Không Ra Cửa Thì Sẽ Xuống Dốc Đến Mức Phải Làm Sủi Cảo.


trướctiếp

Ai cũng nói nếu qua năm mới cùng làm sủi cảo tròn thì cả năm sẽ được đoàn viên bên nhau.

Tuy mọi người cho rằng không có cái này họ vẫn có thể bên nhau. Nhưng hình như cô nương nào đấy lại rất phấn khích.

Năm mới đến, Mai Vũ mặc một cái áo lông xù màu trắng, nằm sấp trước cửa sổ cảm thán: “Mùa đông đến rồi.”

Bách Bất Duy phụ họa: “Đúng vậy, mùa đông đến rồi.”

“Hay chúng ta làm một số việc chỉ mùa đông mới làm được đi.” Mai Vũ cắn môi đề nghị.

Bách Bất Duy run rẩy toàn thân, thận trọng khuyên nhủ: “Mai Vũ à, cơ thể của nàng sang xuân là khỏe rồi, ráng nhịn chút nữa đi.”

Bọn hắn không chịu nổi hành hạ nữa.

Trong thời gian nàng dưỡng bệnh này, cả đám người cái gì cũng làm hết rồi.

Xuống nước mò cá, lên trời bắt chim, làm ruộng, trồng hoa, thả diều, làm hoa đăng, đan châu chấu.

Tất cả những chuyện mà người bình thường có thể làm họ đều làm cả.

Những trò nào vui cũng chơi chung với nàng cả rồi.

Đáng thương hơn nữa là có lúc nàng thích chơi mạt chược, đám người này bị nàng gạt một vô số bạc còn phải vui tươi hớn hở gọi nàng một tiếng: “Nữ sát thủ mạt chược.”

(Ai đặt tên vậy…)

Nếu việc này truyền ra ngoài, còn đâu là hình tượng của bọn họ?

Thời gian này bởi vì trời lạnh nên nàng mới yên tĩnh một chút, bây giờ sao lại có dấu hiệu khôi phục rồi?

Mai Vũ quét mắt nhìn Bách Bất Duy đang rụt về phía sau, mất hứng dẫu môi: “Huynh chê ta phiền rồi có đúng không?”

Bách Bất Duy nhìn đôi mắt lóng lánh lệ quang kia trong lòng cũng âm thầm rơi lệ.

Ôi trời đất ơi! Làm ơn thương xót con đi, lại là cái chiêu này!

Mấy ngày nay Mai Vũ chẳng học được cái gì. Nhưng làm nũng, giả vờ oan ức, ra vẻ đáng thương thì đã học đến mức tinh thông.

Hắn đã hiểu được ý của câu nói: Nữ nhân sẽ không ngừng trưởng thành trong những cuộc tranh đấu với nam nhân.

Không sai, vốn là tiểu miêu, giờ nàng đã thành lão hổ rồi.

Đúng là lớn hơn không ít.

Hít sâu, nhắm mắt rồi lại mở ra, Bách Bất Duy cố gắng giữ nụ cười trên môi, nắm tay Mai Vũ, thâm tình nói: “Sao ta có thể chê nàng phiền được chứ, thân ái? Nàng là ánh mặt trời của ta, là ánh trăng của ta, là ánh sao vĩnh viễn lấp lánh trong lòng ta. Nàng nói gì ta cũng nghe hết, nàng muốn ta làm gì ta cũng làm, nàng là kim chỉ nam duy nhất của ta. Nữ thần à, nói đi, nàng muốn làm gì? Bách Bất Duy sẵn sàng cống hiến sức lực vì nàng.”

Mai Vũ bị một đống lý do lý trấu vùi dập cho ngơ ngác.

Tò mò thật, những lời này sao giống như mấy câu Liễu Hành Vân hay nói thế?

Bách Bất Duy


trướctiếp