Trong phòng thế lửa
đã lan ra tràn ngập. Từ cửa xông ra luồng khói dầy đặc, rốt cục đã làm
kích động đến hệ thống báo động của bãi đỗ xe. Theo tiếng chuông báo
động vang lên, Tiêu Lăng Phong lựa theo làn khói bốc lên chạy vào.
"Mộ Sở, anh như thế nào rồi?"
Tiêu Lăng Phong đi ra ngoài rồi lại quay trở vào như vậy, ngược lại thật sự là đã nằm ngoài dự liệu của Mộ Sở.
"Tiêu Lăng Phong! Anh hãy cứu… cứu anh ấy, hãy cứu lấy anh ấy!" Dương
Nhược Thi giống như là người cuối cùng đã bắt được cây cỏ cứu mạng vậy,
cô và khóc vừa nói.
"Hãy bình tĩnh một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi. Nhìn thấy chiếc còng
đang khóa lấy tay của Mộ Sở thật chặt, Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật
chặt. Không có chìa khóa còng, phải làm thế nào mới có thể mở còng ra
được. Anh bèn đưa tay nhặt hòn đá bên cạnh lên, dùng sức đập vào liên
tiếp vào trên ổ khóa của chiếc còng. Góc cạnh của hòn đã đâm rách lòng
bàn tay của anh, lửa ngày càng cháy lớn, hơi nóng thiêu đốt thân thể của bọn họ. Tiêu Lăng Phong gần như không ngửi thấy mùi vị thiêu đốt của
ngọn lửa...
Thế lửa càng lúc càng lớn. Ở trong tiếng còi báo động rền vang, Đường
Nhã Đình từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy trong màn khói mù mịt có hai cái
bóng đang bận rộn, khóe miệng của cô ta lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm. Các người cho là làm như vậy thật sự sẽ được không? Những chuyện mà
Đường Nhã Đình tôi cần làm, cho tới bây giờ luôn luôn nếu không đạt mục
đích thì sẽ không bỏ qua.
"Được rồi, sẽ nhanh thôi!" Tiêu Lăng Phong ngẩng
đầu lên nhìn vào cái đầu đầy mồ hôi của Mộ Sở: "Cô hãy đi ra ngoài trước đi. Hiện tại cô có thể yên tâm!" Tiêu Lăng Phong nói xong quay đầu lại
liếc mắt nhìn Dương Nhược Thi đang trơ mắt ra nhìn bọn họ.
"Tôi muốn chờ ở này, tôi muốn được thấy A Sở không bị sao, như vậy tôi
mới yên tâm." Dương Nhược Thi nói xong liền từ từ quay đầu lại liếc mắt
nhìn, trong làn khói mù mịt như ánh trăng mờ, cô thế nhưng nhìn thấy có
một họng súng nhắm ngay vào bọn họ bên này.
"Được ròi!" Ở cú đập cuối cùng, chiếc còng tay đã bị gãy ra. Tiêu Lăng
Phong thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa kịp đỡ Mộ Sở dậy, liền bị một sức
mạnh đẩy ra.
"Không được!" Dương Nhược Thi quát to một tiếng. Cô dùng sức đẩy mạnh
Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong ngã trên mặt đất. Dương Nhược Thi nhào qua ôm lấy Mộ Sở,
"Pằng!" Ở trong không trung của căn phòng, tiếng súng kia vang lên phá lệ chói tai...
Tiêu Lăng Phong ngây người. Mộ Sở càng thêm quên mất phản ứng, anh
hoảng hốt cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt quần áo của mình.
"... Này, Dương Nhược Thi..." Giọng nói của Mộ Sở phát ra run rẩy. Anh ôm lấy Dương Nhược Thi, bàn tay chạm vào dấu đạn ở