Đường Nhã Đình nằm
trên mặt đất, nhìn Dương Nhược Thi đỡ Diệu Tinh đi ra, trong nháy mắt
nỗi oán niệm trong lòng đã chiến thắng sự đau đớn trên thân thể. Cô ta
bò dậy, xông tới, dùng sức đẩy về phía Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi
và Diệu Tinh không hề phòng bị chút nào, nên cả hai người đều bị ngã
xuống phía sau. Bên cạnh của các cô chính là nơi lửa đang bốc cháy.
Dương Nhược Thi vươn tay cánh tay đẩy Diệu Tinh một cái, tự mình ngã vào nơi đồ vật lẫn lộn đang bốc cháy. Diệu Tinh bị té ngã, cái trán liền
đụng vào trên vách tường.
Đường Nhã Đình nhìn cảnh hai người trước mắt, vừa cười, vừa ho khan kịch liệt.
"Dương Nhược Thi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ vốn dĩ chuyện này không
có quan hệ gì đối với cô, nhưng vì cô đã mình đưa tới cửa, cho nên tôi
sẽ thành toàn cho cô." Đường Nhã Đình vừa nói, vừa cười thành tiếng từng tràng điên cuồng, giống như những gì cô ta muốn làm cũng đã làm được,
thật giống như, chính cô ta mới đúng là người chiến thắng trò chơi
trong trận đấu khá dài này...
********************
Bãi đỗ xe, vẫn an tĩnh một mảnh như cũ. Tiêu Lăng Phong nằm trên mặt
đất, giữa đám xe cộ của nhiều người. Anh bỗng nhúc nhích nhẹ nhàng, toàn thân cũng tê tê, sức lực thân thể cũng rất nhỏ.
Diệu Tinh! Trái tim Tiêu Lăng Phong như muốn nhảy ra ngoài. Anh có thể
khẳng định được rằng, dღđLqღđ người đã mang Diệu Tinh đi chính là
Đường Nhã Đình. Cái người phụ nữ điên này, hiện tại lại dám công khai
lúc ẩn lúc hiện ở chỗ này như vậy.
Cố gắng chống đỡ hồi lâu Tiêu Lăng Phong mới có đủ khí lực để bò dậy.
Tác dụng của dòng điện không mạnh lắm, bằng không, anh thật cũng không
dám tưởng tượng, sẽ con phát sinh ra cái gì. Cánh tay anh chống vào mặt
đất, chống người dậy. Nhìn bãi đậu xe trống rỗng. Tiêu Lăng Phong cũng
hít một hơi. Thời gian ở nơi này cũng ngắn, Đường Nhã Đình cũng sẽ không thể đi xa được. Ở bên ngoài cũng đều là cảnh sát, cô ta cũng sẽ không
ngốc đến mức đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong hút hút lỗ mũi, hình như anh
đang ngửi thấy mùi khói.
Nguy rồi, Tiêu Lăng Phong kêu lên, sau đó lảo đảo nghiêng ngã đi tới.
************************
Trong căn phòng để tạp vật (*), dinendian.lơqid]on, Mộ Sở dùng sức phá mở còng tay, trong lòng của anh mắng thầm, trước kia chỉ có mình khóa
tay người khác, không nghĩ tới sẽ có ngày mình lại bị rơi đến nước này!
Chết tiệt! Chỉ nghĩ đến phải chết tại đây, trong tay một người phụ nữ đã phát rồ kia cũng đã đủ uất ức rồi, không nghĩ tới, đến ngay cả năng lực để chống cự lại anh cũng không có. Tại sao trong tay cô ta lại có thể
có cây gậy điện của cảnh sá như vậy nhỉ? Đến bây giờ khí lực của anh vẫn còn nhỏ bé như vậy.
(*) Tạp vật: Nhiều loại đồ vật dùng được hoặc bỏ đi để cùng một nơi.
Cánh tay và phía sau lưng của Dương Nhược Thi cùng bị bỏng. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ