Tiêu Lăng Phong ôm
thật chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình, tránh cho bậc thang dọc theo
đụng vào thân thể Diệu Tinh, rốt cục sau một hồi đất trời xoay tròn, hai người đã lăn đến trên mặt đất bằng, lăn thêm ra một vòng thật là xa...
"Diệu Tinh!" Sau khi thân thể vững vàng, Tiêu Lăng Phong không kịp cảm
nhận sự đau đớn trên người, anh vội nhìn người trong ngực mình: "Diệu
Tinh, tỉnh lại." Anh đau đến mức gần như không thể chống đỡ để đứng lên
được: " Diệu Tinh, tỉnh lại nào!" Anh vỗ vỗ gương mặt Diệu Tinh, cảm
giác thấy trong lòng bàn tay ấm áp, trái tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên
như dừng lại: "Diệu Tinh, tỉnh lại!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu lên:
"Đừng làm anh sợ, Diệu Tinh..."
Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, mơ hồ có thể nhìn thấy
một bóng người, nghe thấy tiếng la của Tiêu
Lăng Phong đầy sự lo lắng, cô muốn mở mắt ra để nhìn anh, nói rằng “em
không sao”. Tuy nhiên cô lại không có một chút khí lực nào. Ở sự việc
mới vừa rồi, trong nháy mắt cô cảm thấy thật là đau. Tuy nhiên bởi vì
được sự ấm áp kia bao chặt vây quanh thân mình nên Diệu Tinh tuyệt không cảm thấy sợ...
"Gọi xe cứu thương!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu. "Diệu Tinh, tỉnh
lại! Cầu xin em không nên có chuyện xảy ra. Anh đã thật vất vả mới tìm
lại được em như vậy… em không nên có chuyện, cầu xin em đấy!" Tiêu Lăng
Phong ôm lấy Diệu Tinh thật chặc ở trong lòng. Vào lúc trước khi Diệu
Tinh mất đi một tia ý thức cuối cùng, cô cảm nhận được có một giọt chất
lỏng lạnh như băng rớt tại trên mặt của mình...
Carlos ôm Tiểu Duệ vội vã chạy xuống, sự kiện xảy ra quá mức đột
ngột, ngay cả cơ hội để phản ứng lại đều chưa từng cho anh. Anh ôm thật
chặc Tiểu Duệ vào trong ngực. Trái tim Carlos nhéo thành một đoàn… cũng bởi vì Diệu Tinh đã cứu Tiểu Duệ cho nên cô mới có thể như vậy...
Bệnh viện.
Trong hành lang, Tiêu Lăng Phong vẫn nắm thật chặt lấy tay Diệu Tinh.
Cho đến Diệu Tinh được đưa vào trong phòng cấp cứu. Nhìn cánh cửa phòng
giải phẩu từ từ đóng lại, nhìn Diệu Tinh biến mất ở trong tầm mắt. Toàn
thân đau đớn khiến cho anh nữa cũng không còn sức lực để chống đở cho
thân thể của mình nữa. Anh phải cấp bách lui về phía sau mấy bước, mới
coi như đứng vững được. Tiêu Lăng Phong thống khổ chống tay lên trán
mình. Anh tự trách mình đã không chịu bảo vệ tốt cho Diệu Tinh.
Khi Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết vội vã chạy tới, bọn họ không nghĩ
tới lại gặp được Tiêu Lăng Phong ở chỗ này. Tiêu
Lăng Phong cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng, sẽ lấy phương thức như thế
này để gặp mặt hai người bọn họ.
"Carlos, tình hình của Diệu Diệu như thế nào rồi?" Khương Ngọc Khiết
lo lắng hỏi. "Con bé như thế nào, vết thương có nghiêm trọng không."
"Dì, xin ngài đừng lo lắng. Diệu Tinh sẽ không có chuyện gì đâu ạ!"
Carlos an ủi, nhưng mà trong lòng anh cũng không được thoải mái, dù sao nơi bị đụng vào lại chính là đầu...
"Tiêu Lăng Phong, tại sao lại là mày!" Khương Ngọc Khiết xông tới rống
to một câu, lúc này cũng không còn thấy đâu vẻ nhã nhặn lịch sự nữa. Bà
giống như đã phát điên lên rồi, cứ níu lấy cổ áo Tiêu Lăng Phong, móng tay cào rách da tay của anh. Một đường từ trên thang
lầu lăn xuống như vậy, Tiêu Lăng Phong có chút không chịu đựng được sự
lay động như vậy: "Vì sao mỗi lần gặp mày, thì Diệu Diệu nhà tao lại
luôn bị thương kia chứ?"
"Dì, ngài đừng như vậy." Thấy Khương Ngọc Khiết đã hoàn toàn bị mất
khống chế, Carlos xông lại, tiến lên để kéo Khương Ngọc Khiết ra: "Ngài bình tĩnh một chút, dì à! Tổng giám đốc Tiêu cũng vì Diệu Tinh mới bị
thương, ngài đừng lo lắng quá. Diệu Tinh sẽ không có việc gì đâu!" Anh
nói xong lại lo lắng thoáng nhìn qua Tiêu Lăng Phong.
Nghe thấy lời Carlos nói..., Khương Ngọc Khiết ngược lại đã tỉnh táo
ra được mấy phần, nhìn những vết thường bị cọ sát ở trên mặt Tiêu Lăng
Phong, bà liền quay mặt qua một bên. Diệu Diệu, ngàn vạn lần con không
nên hù dọa mẹ như vậy, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện.
"Anh đi kiểm tra một chút