Diệu Tinh mang theo
Alice đến sân bay. Tính ra, bởi vì công việc quá bận rộn, nên cũng đến
gần một năm rồi cô vẫn chưa gặp lại cha mẹ của mình. Bàn tay Diệu Tinh
có chút run lên, chưa từng bao giờ cô khẩn trương như thế. Giống như từ
khi ra đời tới nay, người chưa từng gặp mặt không phải là Alice mà
chính là cô vậy.
"Cậu khẩn trương cái gì chứ?" Tịch Mạt vỗ vỗ lên bả vai Diệu Tinh: "Buông lỏng một chút đi!"
Ừ. Diệu Tinh gật đầu một cái. Giữa đám người, bóng dáng của ba mẹ cô đã xuất hiện. Thoáng một cái bọn họ đã nhìn thấy con gái của mình đã đứng
chờ ở nơi đó. Ở bên cạnh con gái của mình, bọn họ nhìn thấy một cô gái
nhỏ phấn điêu ngọc mài (*).
(*) Phấn điêu ngọc mài (Phấn điêu ngọc trác): Thành ngữ. Cụm từ miêu tả
dung mạo của các cô gái trẻ thời cổ. Miêu tả cô gái có gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa
"Diệu Tinh!" Khương Ngọc Khiết gọi từ đằng
xa, bước nhanh đi về phía con gái: "Thế nào mà bộ dáng của con lại gầy
thành như vậy?" Bà đau lòng ôm lấy gương mặt của con gái.
"Mẹ, con không sao." Diệu Tinh lắc đầu một cái.
"Sao không thấy Carlos cùng tới vậy?" Khương Ngọc Khiết hỏi.
Diệu Tinh hơi sửng sốt một chút. "Ách... Vì anh ấy quá bận rộn." Diệu
Tinh cười khan một tiếng. “Mẹ hãy nhìn một chút, đây là Alice!" Diệu
Tinh nói xong liên tục không ngừng kéo con gái mình đến trước mặt:
"Alice, con chào bà ngoại đi!"
"Cháu chào bà ngoại!" Alice ngọt ngào mở miệng nói.
Quả nhiên đứa nhỏ đã dời được sự chú ý của Khương Ngọc Khiết. Khương
Ngọc Khiết nhìn sang Trình Ngự một chút, sau đó bà xổm xuống, đưa bàn tay hơi run rẩy ra từ từ ôm lấy gương mặt của cô
bé. Cô bé này chính là cháu gái ngoại của hai người bọn họ đây. Khương
Ngọc Khiết không thể khống chế được nước mắt của mình, bà ôm cô bé vào
trong ngực.
"Bà ngoại, bà làm sao vậy?" Cô bé để mặc cho bà ngoại ôm, bàn tay nhỏ
bé khe khẽ vỗ về vuốt ve sau lưng bà ngoại: "Bà ngoại không khóc. Alice rất yêu bà ngoại!" Cô bé nói xong liền hôn nhẹ lên gương mặt của Khương Ngọc Khiết.
Trình Ngự cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhẹ nhàng ôm lấy đứa
nhỏ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một
sự vui mừng ngoài ý muốn. Cho tới nay bọn họ cũng vẫn tin rằng đứa nhỏ
chết. Nhưng mà có ai ngờ được, đứa nhỏ lại không bị chết, không những
thế còn sống đáng yêu, hoạt bát như thế...
"Ông ngoại." Alice kêu lên giòn giả.
"Ai!" Trình Ngự mừng rỡ đáp lại, sau đó ôm lấy Alice một cái, hôn cháu gái liên tục
Diệu Tinh nhìn Tịch Mạt một chút. Dường như cô lặng lẽ thở phào nhẹ
nhõm. Nếu như ba ba cũng hỏi cô chuyện về Carlos, cô thật sự không biết nên ứng phó thế nào…
"Chú, dì. Hai người đi đường thật cực khổ rồi, chúng ta cũng không nên
đứng mãi ở chỗ này!" Tịch Mạt đỡ Khương Ngọc Khiết, trong lòng không
nhịn được than thở, vừa mới xuống máy bay hai người đã liền hỏi ngay
Carlos. Có thể thấy được trong lòng hai ông bà lão này đã nhận định
Carlos chính là con rể rồi! Như vậy Tiêu Lăng Phong, anh ấy phải làm
sao...
Trong căn hộ. Diệu Tinh đã dỗ cho Alice ngủ, sau đó cô đi tới trong
phòng khách. Sắc mặt của ba mẹ cô cũng không được thoải mái. Như vậy mọi chuyện xảy ra ở nơi này không phải là bọn họ hoàn toàn không hề hay biết gì.
"Ba ba, mẹ hai người cũng đi nghỉ ngơi thôi!" Giọng nói của Diệu Tinh
rất nhẹ nhàng, rất có hương vị của người làm việc trái với lương tâm.
"Chuyện của con và Carlos như thế nào rồi?" Khương Ngọc Khiết hỏi. Dĩ
vãng cho dù là anh có bận rộn như thế nào đi nữa, cũng chưa từng bao giờ xuất hiện tình huống giống như ngày hôm nay.
Hô hấp của Diệu Tinh hơi ngừng một chút, cô cũng biết mình “chạy trời
không khỏi nắng” (nguyên văn “chạy trốn không được”) rồi: "Không có
chuyện gì đâu mẹ! Mẹ, người đã nghĩ nhiều rồi, anh ấy chỉ là có chút bận rộn thôi!" Diệu Tinh cười, sau đó lặng lẽ đút tay vào trong túi áo. Cô chỉ sợ ba mẹ sẽ nhìn thấy rồi hỏi chuyện về chiếc
nhẫn trên tay kia.
"Diệu Diệu! Ta là mẹ của con, con có chuyện gì lại có thể giấu giếm được mẹ hay sao?" Khương Ngọc Khiết hỏi.
Diệu Tinh cắn cắn đôi môi. Lặng lẽ thoáng nhìn sang ba ba.
"Thôi được rồi! Diệu Diệu con nó cũng đã mệt mỏi rồi, bà cũng không cần càm ràm thêm chuyện gì nữa, đi nghỉ ngơi đi!" Trình Ngự vỗ vỗ bả vai vợ của mình, sau đó tự mình đứng dậy trước, đi trở lại phòng ngủ.
Khương Ngọc Khiết nhìn sang con gái: "Con cũng đã là người lớn rồi, có rất nhiều