Diệu Tinh không biết
mình làm thế nào đã rời khỏi được Thiên Tuấn, cả người cô dường như đều
như sắp bị lấy hết sức lực rồi. Lãnh Liệt nói, thắng xe của Tiêu Lăng
Phong bị người ta phá hư, nói anh đã bị người ta thiết kế, còn nói, năm
đó Tiêu Lăng Phong cũng giống như thế này, thiếu chút nữa cũng đã bị
chết rồi...
Chặn tay lên ngực để ngăn lại thật chặt, Diệu Tinh vô lực ngồi xổm xuống, sau đó kêu to lên một tiếng đầy bi thương, đau đớn...
"A!..." Tiếng kêu của Diệu Tinh giống như một còn dã thú bị thương. Cảm giác khó chịu trong lòng đã làm cho cô sắp nổi điên lên rồi. Diệu Tinh
không để ý đến hình tượng ngồi ở ven đường, chôn mặt ở trong khuỷu tay
mà bật khóc lên thành tiếng, bất kể ánh mắt kinh ngạc người đi đường,
nhưng chẳng qua là cũng không có ai để ý tới mà tiến lên để an ủi người
đang khóc. Diệu Tinh khóc cho đến lúc tất
cả những gì không vui ở trong lòng đều đã phát tiết hết ra ngoài.
Tâm tình phiền muộn không phải chỉ có một mình Diệu Tinh, tâm tình của
Carlos cũng không được tốt. Khi đến nơi đó, có lẽ tâm tình của anh lại
càng hỏng bét hơn, trái tim lại càng thấy đau hơn. Ngồi ở trong quán
rượu. anh cứ một chén tiếp một chén uống rượu. Nhưng dù trước mắt anh đã tràn đầy những cái ly rỗng không, anh vẫn như cũ cũng không hề có một
chút men say, ngược lại, càng uống lại càng thấy tỉnh táo hơn. Nhất là
những lời nói của Lương Tịch Mạt, không lúc nào có thể làm cho anh coi
như thật sự giống như chưa từng xảy ra được! Những lời nói của Tịch Mạt
nói gần nói xa đều nói đến chuyện của Diệu Tinh, nhấn mạnh vào ý Tiêu
Lăng Phong và Diệu Tinh mới đúng là người yêu của nhau. Anh cũng đã từng hối hận vì mình đã trở lại đây, cũng hối hận vì đã mang theo Diệu Tinh
trở lại. Thậm chí anh còn cảm thấy chính ra Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh đã là quá khứ rồi. Nhưng mà tại sao anh ta
lại vẫn còn muốn tới làm đảo loạn cuộc sống của anh và Diệu Tinh, tham
gia vào tình cảm của bọn họ. Bây giờ nghĩ lại... thật ra thì người đã
tham gia vào đó, lại chính là bản thân anh đi...
"Tôi có thể ngồi xuống đây được không?" Theo một giọng nói vang lên,
một cô gái trên người bộ váy áo màu đỏ trang điểm nóng bỏng xuất hiện ở
bên người Carlos, không đợi anh gật đầu đồng ý, cô gái đã ngồi xuống.
"Nơi này đã có người!" Carlos chán ghét ngẩng đầu nói.
"Tôi đã quan sát thật lâu, xác định không ai thì tôi mới tới đây." Cô
gái nói xong đưa tay ra trước cầm lên một ly rượu ở trước mặt Carlos,
so với cách trang điểm đậm ở trên mặt, ngón tay ngược lại, nhìn lại
trắng trong và thuần khiết hơn. Carlos ngẩng đầu lên nhìn cô gái không
mời mà tới này.
"Anh yên tâm, không phải là tôi tới tìm anh để làm cái chuyện tình một
đêm đâu. Cô gái nói ra một câu kinh người. "Bất
quá... Carlos tiên sinh thật đúng là quý nhân hay quên chuyện rồi, tôi
nhớ được, chúng ta ra mắt nhau rồi mà!"
Nghe lời này. Carlos mới mơ hồ nhớ lại, người này nhìn rất quen mắt.
Cô gái này không phải là người phụ nữ ở bên cạnh Mộ Sở hay sao, tại sao
lại ở chỗ này.
"Tựa như đang nghĩ tới đâu đâu ấy!" Dương Nhược Thi cười lên khanh
khách: "Thế nào mà anh lại một mình ra ngoài vậy. Diệu Tinh không có
thời gian cùng với anh hay sao?"
Carlos nắm chặt tay lại.
"Anh đừng vội nổi giận, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Dương
Nhược Thi nói xong nhấp một ngụm rượu, động tác nhàn nhã thuần thục đến
mức làm cho Carlos cũng phải than một tiếng vì sợ hãi.
"Nếu tôi nhớ không lầm, cô chính là vợ của Mộ Sở đúng không? Không phải là cô cũng một mình chạy đến đây giống như tôi đó sao?" Carlos nói lại vẻ đầy trào phúng.
"Tại sao anh lại không nói tôi đi tìm kiếm niềm vui?" Dương Nhược Thi
cười không chút tâm cơ nào, giống như những lời nói
này không phải là một câu nói giễu cợt vậy..., Người ở xa nhìn lại thấy
bộ dạng bọn họ giống như đang nói chuyện phiếm, đang cùng nhau nói xấu
việc nhà hay bạn bè vậy.
Carlos cũng không lên tiếng. Mặc dù thời gian anh tới thành phố T này không lâu, nhưng mà đối với tình trạng hôn nhân của tiểu thư nhà Dương
thì anh vẫn còn có chút nghe thấy.
"Cảm giác của anh đúng là làm cho tôi phải cảm động lây đó!" Dương
Nhược Thi cười khẽ một tiếng: "Chúng ta cũng là người giống nhau!"
"Tôi và cô không hề giống nhau. Lúc đầu, không sẽ vì tư lợi của bản
thân mà không chừa thủ đoạn nào!" Carlos tịnh không hề che dấu sự chán
ghét của