Diệu Tinh thu thập
xong hết thảy, rốt cục ngồi xuống, sau đó nhìn Tiêu Lăng Phong. Hôm nay
Tiêu Lăng Phong thật kỳ quái, nhất là ánh mắt khi nhìn cô lại càng thêm
quái dị, đáng sợ.
"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh lo lắng hỏi. "Này!"
"Hả?" Tiêu Lăng Phong sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái. "Anh
không sao!" Anh nói xong, cầm lấy tay của Diệu Tinh: "Diệu Tinh. Em có
nhớ, thời điểm Tịch Mạt kết hôn em đã nói câu gì hay không?"
Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Cô đã nói nhiều như vậy,
làm thế nào có thể nhớ đến một câu nói kia! "Tiêu Lăng Phong, có phải là trong người anh không thoải mái hay
không?"
"Không có!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực,
chạm đến vết thương ởtrên bả vai thương rất đau, tuy nhiên anh vẫn vui
vẻ quên cả cau mày: "Diệu Tinh, anh rất tốt! Anh chưa từng bao giờ cảm
thấy trong người tốt như vậy." Anh nói xong liền vui vẻ hôn lên gò má
của Diệu Tinh. Anh vui vẻ đến mức hình như có lẽ đã quên mất, bọn họ bây giờ không còn hòa hảo như lúc ban đầu, cũng quên mất Diệu Tinh vẫn còn
chưa tha thứ cho anh..."Diệu Tinh, thật ra thì chúng ta..."
"Két..." Theo tiếng đẩy cửa, một âm thanh lúng túng vang lên, nghe thấy tiếng động, Diệu Tinh vội vàng đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Nhìn thấy Hạ Cẩm Trình cùng Tiểu Triết cô thoáng sửng sốt một chút.
"Cẩm Trình, mời đi vào ngồi!" Diệu Tinh mỉm
cười. Tiêu Lăng Phong vẫn tính trẻ con liền bĩu môi. Thật sự Diệu Tinh
đối xử với bất cứ người nào cũng đều rất tốt. Nhất là với Hạ Cẩm Trình.
Anh biết trong lòng Diệu Tinh thật lòng vẫn coi Hạ Cẩm Trình là bạn bè.
Mặc dù biết giữa hai người chỉ là bạn bè, nhưng mà.. trong lòng anh vẫn
không thể nén nhịn được mà bốc lên phừng phừng sự chua xót.
"Tiểu Na đã khá hơn chút nào chưa?" Diệu Tinh hỏi.
"Coi như cũng được! Ít nhất sẽ không khóc nhè cả ngày lẫn đêm vì đau đớn nữa!" Hạ Cẩm Trình thở dài thật sâu.
"Sorry, (Xin lỗi – tiếng Anh trong nguyên bản) nếu không phải là em đã gọi điện thoại cho anh..."
"Em đó, cô nhóc này, làm sao lại là lỗi của em được!"
"Này... Anh đã bao giờ nhìn thấy một cô nhóc đã sắp ba mươi tuổi hay
chưa?" Diệu Tinh giận dỗi trách móc. Sau đó cô
khom lưng xuống nhìn Tiểu Triết một chút. Tiểu Triết theo bản năng liền
trốn vào sau lưng ba ba của mình. Hạ Cẩm Trình đau lòng ôm lấy con trai.
"Thằng bé vẫn còn có chút sợ người lạ. Hiện tại anh đang cho làm hỗ trợ giúp tâm lý."
"Không sao đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái, sau đó cô hướng về phía
Tiểu Triết nở nụ cười dịu dàng: "Một lát nữa Alice cùng Evan sẽ cùng tới đây! Có lẽ thằng bé sẽ khá hơn một chút!"
"Thật không nghĩ tới em lại sẽ không hề đối đãi ngăn cách đối với hai
đứa bé như vậy! Đường Nhã Đình..." Hạ Cẩm Trình chợt ngừng lại một chút, nhìn đứa nhỏ trong ngực một chút. "Cô ta đã hại em thảm như vậy..."
"Đây cũng là con của anh mà. Huống chi, đứa nhỏ là vô tội." Diệu Tinh cười khẽ một tiếng.
Hạ Cẩm Trình than nhẹ, "Làm sao bây giờ, anh bắt đầu có chút hối hận!"
Anh nhìn Tiêu Lăng Phong cố ý nói đến. Nhìn bộ dáng
tức giận của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình liền không nhịn được muốn bật cười ra thành tiếng: "Nhớ lại năm đó, nếu như không phải là bị cái chết của mẹ anh kích thích đến mức trong lòng chỉ muốn báo thù, thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"
"Này, ở trước mặt đứa nhỏ nên chú ý một chút!" Không đợi Diệu Tinh mở
miệng, Tiêu Lăng Phong đã nổi giận. Người này, từ khi biết anh đến giờ,
cậu ta liền đặc biệt thích đối nghịch cùng anh!
Ha ha... Hạ Cẩm Trình không nhịn được bật lên cười. Quả nhiên Tiêu Lăng Phong vẫn giống như cũ. Nguyên Hạ Cẩm Trình còn muốn tiếp tục trêu chọc Tiêu Lăng Phong, nhưng mà suy tính đến vết thương thế của Tiêu Lăng
Phong, anh vẫn bỏ qua ý nghĩ trong lòng mình.
"Tình hình khôi phục như thế nào rồi?"
"Vốn là rất tốt!" Tiêu Lăng Phong nói vẻ xem
thường. Ý ở ngoài lời, nhìn thấy cậu thì tôi sẽ không tốt. Hạ Cẩm Trình
nín cười, ngồi xuống cùng Tiêu Lăng Phong nói chuyện phiếm. Thế nhưng
người nào đó vẫn cảm thấy không yên lòng. Mãi cho đến lúc hai đứa bé
chạy tới, trên mặt Tiêu Lăng Phong mới lộ ra nụ cười.
"Cậu ơi." Nghe tiếng cô gái nhỏ kêu gọi, trên mặt Tiêu Lăng Phong cười như hoa nở.
"Con có nhớ cậu hay không vậy?" Tiêu Lăng Phong một tay ôm lấy Alice kéo lên giường: "Con có nhớ cậu hay không?"
"Cậu, người thiên vị! Cậu đều không để ý con!" Evan đã từng sống chung
một chỗ cùng với cậu suốt năm năm, cảm thấy rất bất mãn vì bị lạnh nhạt
bỏ rơi như vậy.
"Này Evan, con có nhớ cậu hay không?" Anh tự tay xoa xoa lên đầu Evan:
"Ừ, đã cao hơn chút rồi! Nhưng người có chút bị gầy, có phải cha con đã
ngược đãi con hay không?"
"Ba có ngược đãi con!" Alice đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp ra bưng lấy
gương mặt của Tiêu Lăng Phong: "Ba con không cho con ăn bánh ngọt, cũng
không cho con được đi ngủ cùng với mẹ!" Cô nhóc tố khổ.
"Em thấy người nào trước khi đi ngủ mà còn phải ăn bánh ngọt hay không hả?" Evan bĩu môi.
"Anh trai, anh thật hư! Anh đã nói là anh sẽ giúp đỡ em!" Nhìn hai đứa
bé anh một câu em một câu như vậy, Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật là vui
vẻ. Đến ngay cả Hạ Cẩm Trình cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
Nhưng mà nghĩ đến Tiểu Triết và tiểu Na, Hạ Cẩm Trình liền không nhịn
được chua xót trong lòng. Hai đứa nhỏ của anh vốn dĩ là cũng phải hoạt
bát như vậy.
"Alice. Dì ôm con có được hay không?" Diệu Tinh hỏi. Nhìn hai đứa nhỏ
kia cọ tới cọ lui ở bên người Tiêu Lăng Phong như vậy, cô thật sự có
chút bận tâm.
"Được ạ!" Alice đưa đôi cánh tay nhỏ bé ra ôm thật chặc lấy cổ Diệu
Tinh, sau đó hít một hơi thật sâu: "Dì Diệu Tinh, tối hôm qua con có mơ
thấy người đấy!"
Tiêu Lăng Phong xoay mặt lại nhìn