Khí trời nóng bức làm cho người ta không sao có thể thở nổi. Diệu Tinh đã mở máy điều hòa
không khí rất thấp. Trước khi vào cửa, theo bản năng Ann liền nuốt nước
miếng một cái. Nói vậy mối quan hệ giữa người đàn ông ở trong bệnh viện
kia cùng với Laura cũng không hề tầm thường, cho nên một lát nữa nếu
nghĩ muốn nói gì, ôi chao, ai, ôi cô cần phải lưu ý thêm mới được!
Diệu Tinh ngồi ở trong phòng làm việc nghe Ann nói lại tình hình của Tiêu
Lăng Phong. Cây bút đang chuyển động nhanh chóng trong nháy mắt hơi dừng lại một chút, ngay sau đó nhịp tim của cô tựa như cũng bị chậm mất một
nhịp! Vết thương nhiễm trùng!
"Vậy tình hình của anh anh ấy
bây giờ như thế nào rồi?" Trong đầu Diệu Tinh không hiểu. Một người đàn
ông trưởng thành, thế nào mà phát sốt một cái liền hôn mê bất tỉnh như
vậy. Trong lòng của Diệu Tinh cảm thấy có chút hơi lạ lùng, sức sống có
một chút biến đổi khác thường nho nhỏ. Chẳng qua là... chút cảm giác này không tầm thường, hơi nhỏ quá mức, hơi nhỏ
đến mức chính cô cũng không phát hiện được.
"Cơn sốt đã hạ
xuống, chẳng qua là... Bây giờ tiết trời nóng bức, rất bất lợi đối với
việc miệng vết thương khép lại, vẫn còn phải ở bệnh viện thêm vài ngày
nữa, để tránh vết thương tái phát viêm nhiễm!" Ann trả lời.
Hô hấp của Diệu Tinh trở nên có chút trầm thấp. Cô nắm thật chặc cây bút
trong tay. Tiêu Lăng Phong thật sự đến mức nghiêm trọng như thế sao?
"Tiểu thư Laura!" Ann cẩn thận từng li từng tí kêu lên. "Ngài không tự mình
đi xem một chút được sao?" Cô thử hỏi thăm dò. Có thể khiến cho tiểu thư Laura, một người luôn lạnh lùng tỉnh táo trở nên như vậy, nhất định là người kia đối với cô phải rất quan trọng.
"Không phải là cô đã đại diện cho tôi đi thăm rồi hay sao. Qua vài ngày nữa, còn phải
phiền toái cô lại đi đến đó thăm một lần nữa!" Diệu Tinh nói một câu
giống như đang dặn dò công việc vậy. Hiển nhiên,
mặc dù biết tình huống của Tiêu Lăng Phong cũng không được tốt, nhưng mà cô vẫn không có ý định đi đến bệnh viện để thăm viếng. "Thông báo cho
tổ thiết kế , mười phút sau đi họp!" Diệu Tinh liếc mắt nhìn thời gian
nói. Hiện tại những chuyện làm cô phiền lòng có quá nhiều, cô chỉ có thể làm cho công việc của mình phải lu bù lên.
Cốc cốc cốc ——
"Vào đi!" Diệu Tinh còn đang mải chăm chú ở giữa bản thảo thiết kế liền
ngẩng đầu lên. "Ann! Rót ly cà phê cho tôi! Cho đậm một chút."
"Đây là chén thứ mấy trong ngày rồi!" Nghe giọng nói không đúng, Diệu Tinh
ngẩng đầu lên."Tịch Mạt!" Cô kinh hãi. "Sao cậu lại tới đây!"
"Thế nào? Không hoan nghênh sao?" Tịch Mạt đĩnh đạc ngồi xuống. Cô nhìn một
chút tròng mắt đã quầng thâm của Diệu Tinh. Đây là bởi vì Diệu Tinh bận
rộn công việc không có thời gian để nghỉ ngơi…
Hay là... Bởi vì có chút chuyện gì đó mà bị mất ngủ đây!" Cậu bây giờ đã là một nhà thiết nổi danh như vậy, muốn gặp mặt cậu một chút thật sự là không dễ dàng gì!" Tịch Mạt uất ức bĩu môi. "Cậu thật sự bận rộn như
vậy sao?"
"Vậy cậu cho rằng như thế nào?" Diệu Tinh hướng
bạn tốt đang làm bộ tủi thân mắt trợn trắng. "Cậu thay anh trai mình tới để oán trách tớ sao?" Diệu Tinh trước một bước nói ra một câu mà Tịch
Mạt muốn nói, để chận ngang miệng của Tịch Mạt lại.
"Ừ!"
Không nghĩ tới Tịch Mạt cũng thừa nhận thật là hào phóng. "Anh tớ mỗi
ngày ở bệnh viện đều buồn buồn không được vui, rõ ràng là không hề muốn
ăn, nhưng là vì muốn mình được khỏe mạnh nhanh hơn một chút, được nhìn
thấy cậu nhanh hơn một chút, để bồi bổ lại cho cậu nhanh hơn một chút,
vẫn cố cưỡng bách mình ăn như cũ! Tớ cũng cảm thấy chính tớ cũng không
có đủ can đảm như vậy, nhưng mà... Diệu Diệu, tớ nhìn thấy như vậy cũng
thật đau lòng. Đã từng khi Bùi Hạo Thần xảy ra tai nạn xe cộ, tớ cũng
không biết phải làm sao như vậy!"
"Đó là bởi vì anh ta là
anh của cậu, cậu đau lòng là phải, Chỉ có điều... Nếu như anh cậu bị
bệnh, tại sao cậu không ở đó mà chăm sóc anh ấy, còn chạy tới nơi này
làm gì?"
"Muốn nhờ cậu thiết kế áo cưới giúp tớ!" Tịch Mạt hất cằm lên,
"Sắp kết hôn?" Diệu Tinh cười. "Chúc mừng cậu nhé! Bất quá... cuộc sống
tương lai với Bùi Hạo Thần. Đã có thể..." Diệu Tinh cười khanh khách,
nhưng mà Tịch Mạt lại không hề nhận ra.
"Cậu sẽ không mặc kệ tớ chứ!" Tịch Mạt hỏi,
"Dĩ nhiên sẽ không!" Diệu Tinh cười. Chuyện như vậy, cho dù Tịch Mạt không
mở miệng, cô cũng sẽ chủ động giúp một tay! "Cậu đã thật vất vả mới gả
được ra ngoài, dĩ nhiên là tớ sẽ thiết kế cho cậu một bộ áo cưới thật
xinh đẹp độc nhất vô nhị. Bất quá... Nếu như cậu vẫn đối địch như cũ với tớ như vậy, chẳng phân biệt được, vậy thì tớ cũng không dám bảo đảm!"
Diệu Tinh nói nửa đùa nửa thật.
"Diệu Diệu, tớ nói thật với
cậu!" Tịch Mạt nói nghiêm túc. "Cậu nên đi đến bệnh viện thăm anh Tiêu
Lăng Phong đi! Hiện tại anh ấy thật sự là rất đáng thương. Cậu không
biết, ngày hôm qua khi trợ lý của cậu đi vào phòng bệnh thì vẻ mặt của
anh ấy có bao nhiêu tổn thương đâu!."
"Công việc của tớ thật sự rất bận rộn !" Diệu Tinh giải thích: "Huống chi, tớ đi thì có thể
như thế nào chứ? Anh ấy đã giúp tớ, vì cứu tớ mà bị thương, tớ rất là
cảm kích!"
"Nhưng mà cậu biết rất rõ, Diệu Diệu, điều anh ấy muốn lại không phải là sự cảm kích của cậu!" Tịch Mạt nhẹ nhàng nói.
Nếu như cảm kích có tác dụng, Tiêu Lăng Phong cũng không cần phải ở
trong bệnh viện mà sa sút giống là mình đang bị ung thư thời kỳ cuối như vậy.
"Thế nhưng mà trừ cảm kích ra thì tớ thật không biết còn có thể cho anh ấy cái gì!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mạt.
"Ngày hôm qua Bùi Hạo Thần nói với anh ấy, muốn anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì muốn giành lại được cậu, có thể sẽ rất khó khăn! Cậu có biết anh ấy đã trả lời như thế nào không?" Tịch Mạt cố ý dừng lại một chút để
nhìn phản ứng của Diệu Tinh. "Anh ấy nói, bất kể có bao nhiêu khó khăn
anh đều không sợ. Anh ấy chỉ là sợ, cậu không còn thương anh ấy..."
Quả nhiên, tay của Diệu Tinh thoáng cứng lại một chút, mặc dù hơi nhỏ,
nhưng vẫn bị Tịch Mạt bắt được. Quả nhiên, Diệu Diệu, cậu vẫn là đang
dối gạt mình mà thôi.
"Tình yêu đã khắc sâu như vậy, làm thế nào nói quên là có thể quên ngay được!" Tịch Mạt thừa thắng xông lên.
"Tại sao cậu không nói, mối hận đã từng khắc sâu như vậy, làm sao lại có thể dễ dàng tha thứ được chứ!" Diệu Tinh phản bác lại, "Tịch Mạt, cậu cũng
biết. Tớ đã phải trải qua năm năm kia như thế nào mới có thể tới được
như bây giờ không? Hiện tại mỗi ngày tớ gần như đều mơ thấy trận tai nạn xe cộ kia. Mối hận với anh ấy... đã trở thành một phần trong cuộc sống
của tớ. Nếu như có một ngày tớ không hận... Tớ không biết mình có thể
sống được hay không phải nữa! "
"Nhưng mà... Diệu Diệu, cậu
như vậy không nghĩ rằng cảm thấy khổ cực hay sao? Cậu nói hận đến khắc
cốt ghi tâm như vậy, tớ cũng đã từng trải qua, hận một người thật qua
mệt mỏi. Buông xuống những thứ này không phải là tốt hơn hay sao? Cho
Tiêu Lăng Phong một cơ hội bồi bổ lại!"
"Tịch Mạt! Nếu cậu ở nơi này còn như vậy nữa, tớ đây cũng nói cho cậu biết một lần nữa, lần
sau cậu tới đây, tớ sẽ không gặp cậu nữa!"
"..." Tịch Mạt
sửng sốt một chút. Quả nhiên là Diệu Tinh hận thật kiên quyết! "Vậy thì
cậu có thể giúp tớ một chuyện hay không?"
"Nói một chút xem
sao!" Tịch Mạt "Khách khí" như vậy đã khiến cho Diệu Tinh cảm thấy ở
trong chuyện này nhất định có sự mờ ám.
"Cậu biết tớ và Hạo
Thần đang bận chuẩn bị hôn lễ, Evan và Alice ngày mai lại nghỉ. Cậu có
thể giúp tớ chăm sóc lũ trẻ một chút được không? Bảo mẫu trong nhà tớ
vụng tay vụng chân, cho nên tớ không yên lòng. Alice cũng vẫn la hét
muốn được gặp cậu đó!"
"Chỉ là những chuyện này thôi sao?" Diệu Tinh buồn cười. Cô còn tưởng rằng là nhiều chuyện khác nữa chứ.
"Ừ!" Tịch Mạt thành khẩn gật đầu. "Chỉ là làm những việc này. Trễ một chút, tớ liền sẽ tới nhận bọn chúng trở về!"
"Tịch Mạt, tớ vẫn là nghiêm trọng cảnh cáo cậu! Nếu như cậu tìm cách đùa bỡn
chuyện gì đó, về sau này tớ nhất định cũng sẽ không để ý gì đến cậu nữa
đâu!" Diệu Tinh nhắc nhở một câu. Cô mới không tin, Tịch Mạt sẽ chỉ đơn
giản muốn cô giúp một tay như vậy.
"Cậu biết mà, tớ sẽ không như vậy!" Tịch Mạt cười lấy lòng. "Phải chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt
đó! Sức khỏe của Alice còn không bằng so với Evan đâu! Cho nên, cậu,
người dì Diệu Tinh sẽ phải hết sức làm tròn trách nhiệm của mình đó!"
Nghe lời của Tịch Mạt nói, Diệu Tinh nhất thời có một loại cảm giác mình đã
bị lên thuyền của hải tặc, nhưng mà... Không quan trọng, cô có hứng thú
gặp cô bé Alice luôn được Tịch Mạt giắt ở khóe miệng này một chút, ngay
cả Lãnh Liệt cũng không thế không thích đứa trẻ này.
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Trong đáy mắt Tịch Mạt xẹt qua nụ cười đã thực hiện được...