Trong tình cảnh hồn phách tàn khuyết,
nàng đã cố ép lên đến cảnh giới hồn châu. Hồn châu mà nàng kết thành có
lẽ là thứ nhỏ nhất Cực Vực từ trước đến nay.
Người ngoài nhìn vào sao khỏi cho rằng với thực lực như vậy, bất kỳ một quỷ tu ở cảnh giới
dưỡng thần nào cũng đều có thể đánh bại nàng.
Tham gia đỉnh tranh sao?
Chuyện không tưởng!
Nhiều khi chỉ mới lò dò bước vào thì đã mất mạng rồi.
Kiến Sầu còn có con bài chưa lật của mình mà không ai biết.
Tu vi như thế mà cái vị Thôi Giác - Thôi đại nhân này vậy mà lại nói phụng mệnh người khác đến mời nàng tham gia đỉnh tranh sao?
Thật khó tin!
Kiến Sầu nhìn Thôi Giác.
Thôi Giác cũng nhìn Kiến Sầu.
Cái nhìn này đối với y thật ra không có gì đáng ngạc nhiên. Tu sĩ thực lực
tầm thường như thế này mà tham dự đỉnh tranh ư? Đừng có mơ.
Nhưng bây giờ Trương Thang đã dẫn y đến, mà y cũng khẳng định lời mời này, chẳng trách sao Kiến Sầu ngơ ngác không dám tin.
Thôi Giác liếc nhìn Kiến Sầu, ánh mắt hơi ngừng lại trên linh đài của nàng
một thoáng rồi mỉm cười nói: "Người ta tìm đích xác là Kiến Sầu, quỷ mới không họ vừa mới nhập Uổng Tử thành chưa tới một trăm ngày."
"..."
Nếu bây giờ ta nói tên ta không phải "Kiến Sầu" thì có còn kịp không?
Kiến Sầu không biết đối phương đang giở trò gì. Nàng cũng không rõ tại sao
Bát phương diêm điện lại nhắm vào mình và càng chẳng hiểu mình có liên
quan gì đến đỉnh tranh.
Không lẽ sự thật bị người ta vạch trần nên bọn họ có mưu đồ gì chăng?
Nhưng Trương Thang sao lại vẫn bình chân như vại thế kia.
Nghĩ vậy Kiến Sầu bất giác nhìn về phía Trương Thang. Nàng đang ở Cực Vực, chẳng có mấy người mà nàng có thể tin cậy được.
Thôi Giác để ý ngay đến hướng nhìn của Kiến Sầu. Tâm cơ khẽ động, y thoáng
nhớ lại cảnh khắc khẩu giữa Trương Thang và Trần Đình Nghiên trước cổng
nhà ban nãy.
Thật là vi diệu.
Xem ra giao tình giữa Trương Thang và nữ tu này không phải là tệ.
Trương Thang vốn không dấu giếm mình có quen biết với Kiến Sầu, nhưng lúc này y lại có linh cảm dường như Thôi Giác đã hiểu lầm cái gì đó. Nhưng sự
"hiểu lầm" này đối với y chỉ trăm điều lợi mà không có một điều hại.
Trương Thang cũng bất động thanh sắc, không phân trần tiếng nào.
Kiến Sầu nhìn y, y dĩ nhiên cũng thấy. Vốn cũng có quen biết với nhau, y
liền nói: "Kiến Sầu đạo hữu, lời Thôi đại nhân tuyệt không sai. Đúng là
có lệnh của Bát phương diêm điện."
Trong lúc nói chuyện, Trương Thang nhìn thẳng vào mắt Kiến Sầu không chút bối rối.
Kiến Sầu đã hơi bình tĩnh lại nhưng nét mặt vẫn còn vẻ ngập ngừng như trước.
Thôi Giác nhìn quanh, con đường này tuy vắng vẻ nhưng cũng có vài người qua lại, thật không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.
Y bảo: "Kiến Sầu cô nương, chúng ta có thể vào trong bàn chuyện được không?"
Trong thư phòng đang có đủ thứ chuyện quỷ dị xảy ra. Kiến Sầu vốn không muốn
mời họ vào nhà nhưng làm như vậy thì vừa mất mặt lại còn khiến cho người ta nghi ngờ. Nàng thoáng suy tính, rồi nghiêng người nhường lối đáp:
"Kiến Sầu vô ý quên lễ đãi khách. Kính thỉnh hai vị đại nhân vào trong."
"Cô nương bất tất bận lòng."
Thôi Giác đối với mọi người lễ nghĩa lúc nào cũng chu toàn như vậy.
Y cám ơn rồi mới theo lối nàng nhường đường mà đi vào sân.
Trương Thang đi sau Thôi Giác, ánh mắt y vừa khéo giao với cái nhìn đầy thắc
mắc của Kiến Sầu. Y hơi gật đầu với nàng, sắc mặt vẫn một mực điềm
nhiên.
An toàn, đừng ngại.
Chỉ cần một cử chỉ vô cùng kín đáo ấy thôi nhưng Kiến Sầu liền đọc thấy ngay điều mà mình muốn biết.
Nàng điềm tĩnh hạ mi, cùng đi theo vào, rồi hướng về phía chiếc bàn đá dưới
tán cây quýt trong sân mà khoát tay mời: "Nhà cửa mới thuê, Kiến Sầu lại vội tu luyện nên còn bề bộn, khó có chỗ đặt chân, xin nhị vị đại nhân
miễn thứ. Kính thỉnh an tọa nơi đây."
Mới thuê nhà đã vội tu luyện.
Lý do cũng xác đáng.
Thôi Giác biết thế nên cũng không để tâm, ngồi xuống ngay.
Trương Thang cũng ngồi xuống theo.
Tu giới từ trước đến nay đều lấy thực lực làm đầu, Thôi Giác và Trương
Thang đều có thân phận và địa cao hơn nên Kiến Sầu đáng lẽ phải đứng
tiếp đãi. Nhưng nàng cũng ngồi xuống đối diện với hai người vì đây là
nhà nàng, nàng là chủ nên cũng không cần khách khí.
"Kiến Sầu tu vi nhỏ bé nên từ khi vào Uổng Tử thành đến giờ chưa từng có nghĩ muốn tham dự đỉnh tranh."
Nàng vừa mở lời đã nói thẳng.
"Kiến Sầu kính ngưỡng tám vị diêm quân, tự thấy bản thân mình khó có thể sánh bằng. Nhưng nay Thôi đại nhân lại nói ngài phụng mệnh đến tìm ta để mời ta tham gia đỉnh tranh, điều này.... Kiến Sầu thật không hiểu lắm, Thôi đại nhân có thể giải thích thêm được chăng?"
Thôi Giác đúng là đến đây vì mục đích này.
Người nữ tu trước mắt y biết mình biết người, biết đối nhân xử thế, phong
thái cử chỉ cao quý không giống người tầm thường. Có lẽ lúc còn sống, cô ta cũng là một nhân vật đặc biệt chi đây.
Có điều tu vi của cô ta...
Quả thực có hơi quỷ dị.
Nhưng bất quá điều này lại không nằm trong phạm vi phụ trách của Thôi Giác.
Các vị diêm quân đã có tính toán riêng, phận sự của y chỉ đơn giản là
làm sao cho Kiến Sầu tham dự đỉnh tranh là xong.
"Câu hỏi của cô nương, Thôi mỗ e là chỉ có thể giải đáp được một nửa thôi."
Trong đầu đã thoáng có tính toán, Thôi Giác liền rành rọt trả lời.
"Không rõ nghe ai nói mà Chuyển Luân vương điện hạ biết trong Uổng Tử thành có một nữ tu hồn châu chỉ nhỏ bằng hạt bụi, thậm chí nhỏ đến nỗi gần như
là nhìn không ra, nhưng tu vi đúng là hồn châu cảnh, có thể nói là kỳ
quỷ dị thường. Vì vậy ngài mới trình Tần Nghiễm điện hạ, xin đề cử cô
tham dự đỉnh tranh."
Hay cho hai chữ "đề cử".
Nàng nghe
vậy thì đã hiểu: Dù là Bát phương diêm điện hay là chính Thôi Giác, mọi
người đều cho rằng mời nàng tham gia đỉnh tranh chính là coi trọng nàng.
Kiến Sầu cũng không phản bác, im lặng lắng nghe.
Thôi Giác thấy nàng không hỏi gì thì khen thầm tính tình nàng trầm ổn rồi nói tiếp:
"Theo lý thì tu vi của người tham gia đỉnh tranh phải ít nhất đạt tới cảnh
giới cao nhất của hồn châu. Hơn nữa, cũng phải lên tới ngọc niết - cảnh
giới thứ tư mới có cơ may thành đỉnh nguyên. Đặc cách cho cô tham gia là không hợp với lẽ thường. Nhưng tuy vậy điều mà các vị diêm quân muốn
chính là cái bất thường như thế này."
Tốt rồi.
Kiến Sầu
bây giờ mới biết chắc: Cứ theo tình hình này mà xét thì ít nhất nàng
chưa hề để lộ ra bất cứ chuyện gì khiến cho Thôi Giác và Bát phương diêm điện nghi ngờ.
"Thứ cho Thôi mỗ mạo muội, cô nương chắc là người hiểu chuyện nên có lẽ cũng biết." Thôi Giác nói thẳng, "Người ta đã quá nhàm với các cảnh long tranh hổ đấu. Mấy cái trò dị thường, đặc sắc gì
gì họ cũng đã xem đến phát chán lên rồi. Nhưng khi không tự nhiên lại có một con thỏ chui vào đầm rồng hang hổ..."
Người thông minh không cần phải nghe hết. Kiến Sầu vừa nghe hơi đã hiểu ra ngay. Lời giải
thích của Trần Đình Nghiên lúc trước vẫn còn văng vẳng bên tai, vì vậy
nàng cảm thấy việc này không khỏi hoang đường vô lý: Vậy mà cũng được
sao?
Đỉnh tranh đối với người tham gia mà nói thì đây là một cuộc tàn sát mưa máu gió tanh, là cái nấc thang để bước lên đài danh vọng;
còn đối với phần lớn người ngoài cuộc thì đây là một màn chém chém giết
giết vô vị tẻ nhạt.
Nhưng đối với các nhà cầm quyền Cực Vực mà
nói thì đây một dịp vừa để tuyển chọn nhân tài vừa để hốt bạc và vừa để
công khai đấu đài, cho phép giết chóc một cách hợp lý. Cũng giống như
các cuộc đấu giành quyền tham gia đỉnh tranh được tổ chức ở Địa thượng
lâu mười tám tầng, quỷ tu bình thường phải nộp đầy đủ huyền ngọc mới có
thể vào trong.
Còn có thể có lý do nào khác sao?
Đỉnh
tranh năm nào năm nấy đều chẳng có gì mới khiến cho người ta không còn
thích xem nữa, trong khi đó đỉnh tranh đẻ ra biết bao tài của, tầng tầng lớp lớp thế lực sao lại có thể ngồi yên chịu thiệt chứ?
Bát
phương diêm điện ngoài các diêm quân thì dưới còn có các vị phán quan và đại phán quan. Bọn họ có thể là tâm phúc được các diêm quân bồi dưỡng
mà thành, hoặc có thể là nhân tài được tuyển chọn từ các kỳ đỉnh tranh,
nhưng ngoài ra cũng có thể là người của thập đại quỷ tộc nữa.
Thập đại quỷ tộc cũng giống như gia tộc mưu sĩ trên cô đảo nhân gian. Mỗi
tộc nhân là một quân cờ di chuyển khắp nơi, rồi sau chốt chỗ trong tám
tòa Bát phương diêm điện. Bởi lẽ đó, các diêm quân đều thay nhau khống
chế đỉnh tranh.
Hết lần này đến lần khác.
Nếu trong số họ có một diêm quân mang lại lợi ích khổng lồ cho tất cả mọi người___
Thì nhờ đó, lượng quỷ tu đến đầu nhập dưới trướng sẽ tăng lên vô số kể, quyền lực cũng cực lớn!
Vì vậy, bọn họ cần đến sự có mặt của Kiến Sầu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dù sao đối với những thứ mưu mẹo lắt léo này nàng cũng đã từng chứng kiến
đến quen mắt quen tai ở phủ Tạ hầu. Nàng không dám nói mình có thể thắng ai nhưng nghĩ cho cùng thì việc này cũng không có gì khó.
Thôi Giác mới chỉ bắt đầu nói được mấy câu, nàng đã rõ ràng minh bạch mọi ý tứ trong đó.
Vì lợi ích và quyền lực đều xoay quanh đỉnh tranh, đan xen phức tạp nên vị "Chuyển Luân vương điện hạ" đó mới chú ý đến mình. Người này hẳn phải
có quan hệ rất khắng khít với diêm quân Tần Nghiễm lắm nên mới có thể đề nghị được như vậy.
Một nữ tu có cảnh giới yếu nhất trong lịch sử Cực Vực với hồn châu nhỏ như một hạt bụi mà lại bị đẩy vào trong đỉnh tranh ư?
Ai nghe mà chẳng hiếu kỳ?
Một con thỏ lạc vào đầm rồng hang hổ thì kết cục ra sao?
Nó bỏ mạng oan uổng?
Hay là thoát chết đây?
Đáy mắt Kiến Sầu hơi lấp lánh, suy tính của nàng không chỉ đơn giản dừng lại ở đó.
Nàng khẽ cắn môi, tựa hồ như đến lúc này Thôi Giác không còn làm cho nàng sợ hãi nữa. Rồi cũng dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị, nàng thong thả
đáp: "Kiến Sầu đã hiểu ý của Thôi đại nhân. Bát phương diêm điện đang
cần câu khách mà ta chính là người phù hợp. Chỉ có điều... nếu một con
thỏ vừa mới chui vào đầm rồng hang hổ mà trong nháy mắt đã lăn ra chết
thì hóa ra chẳng phải công cốc ư?"
Vì "thỏ" dụng tâm, nhưng "thỏ" chết mau lắm đó.
Người đến xem đông bao nhiêu thì cũng sẽ bỏ đi đông bấy nhiêu.
Lời nàng nói không phải là không có lý.
Thôi Giác đảm đương chức vị đại phán quan khá lâu. Ngoài kinh nghiệm ra, chỉ riêng với vốn thông minh tài trí của mình không thôi cũng đủ để y phán
đoán tình hình.
Chỉ là...
"Nói vậy thì phải chăng Kiến Sầu cô nương còn có cách gì khác?"
"Đúng thế."
Làm sao mà có thể không tính cách trước chứ?
Sau khi nhận ra được tầm quan trọng của mình vào lúc này, Kiến Sầu vốn đang lâm vào tuyệt cảnh bỗng nhiên như thấy được một tia hy vọng le lói qua
một cái khe hẹp. Nàng không phải là không có cơ hội đến vùng ranh giới
âm dương!
Để trở lại thập cửu châu, nàng bắt buộc phải vượt qua
mười tám tầng địa ngục nhưng thực lực bản thân lại chưa đủ. Trong khi đó ở lại Uổng Tử thành càng lâu thì càng dễ lộ sơ hở. Kiến Sầu tuyệt không do dự. Chẳng thà giải quyết cho dứt khoát, chớ để đêm dài lắm mộng.
Đỉnh tranh tuy tàn khốc nhưng lại là một cách cực kỳ tự nhiên và tốt
nhất để tiến vào mười tám tầng địa ngục mà chẳng ai nghi ngờ.
Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, nàng không hẳn là chắc chắn phải mất mạng trong đỉnh tranh. Kỳ này, cho dù người ta tin chắc nàng phải chết, dù
quan tài có mở nắp sẵn để hứng nàng thì nàng cũng phải tìm cách kê nó ra sau đầu làm gối ngủ!
Còn về chuyện có thể tranh thủ tối đa được
bao nhiêu, làm được tới đâu thì bây giờ phải trông vào tài thương lượng
của nàng thôi.
Kiến Sầu vừa từ tốn vừa thẳng thắn nhìn Thôi Giác
đáp: "Kiến Sầu chẳng qua chỉ là một con thỏ, thực lực yếu kém. Nếu con
thỏ này biết mình phải chui vào đầm rồng hang hổ, chẳng biết sống chết
ra sao thì có lý nào lại đồng ý với ngài liều mạng đi dự đỉnh tranh?"
Thôi Giác liền cau mày. Ngay cả Trương Thang cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu, ánh mắt hơi có chút kinh ngạc.
Ai chẳng biết Bát phương diêm điện ở Cực Vực có quyền uy gần như tối cao.
Bát phương diêm điện đã muốn thì có ai dám nói không?
Hơn nữa, trông cái điệu bộ này thì dường như nàng ta muốn đòi cái gì đó?
Nhất thời Trương Thang cũng không nghĩ ra cách của Kiến Sầu là cái gì nên chỉ đành lặng thinh không nói.
Thôi Giác chăm chú nhìn nàng rồi chậm rãi gật đầu hỏi: "Kiến Sầu cô nương
nói đúng. Vậy, phải làm sao thì con thỏ này mới tình nguyện đi đỉnh
tranh?"
"Thôi đại nhân hỏi đến điểm mấu chốt rồi."
Kiến
Sầu thấy Thôi Giác có thiện chí hợp tác thì không nén nổi nụ cười vừa
tươi tắn vừa thân thiện trên môi. Nhưng tự trong lòng chỉ có nàng biết
mình đã căng thẳng đến toát mồ hôi ra sao.
"Điều thứ nhất Kiến
Sầu muốn là sau khi con thỏ dấn thân vào đầm rồng hang hổ, mặc dù tu vi
của nó yếu kém nhưng phải có người cam đoan bảo đảm tính mạng cho nó;
Thứ hai, kẻ dũng cảm nai lưng đi lao dịch ắt phải có trọng thưởng..."
Thứ nhất, ta muốn mạng;
Thứ hai, ta muốn hưởng lợi!
Lời nào lời nấy rõ ràng đâu ra đó, không chút giấu diếm.
Tựa như ngọn đao sáng loáng xả xuống cái rẹt!
Trong những lúc đến nhà tìm gặp Kiến Sầu mà không gặp, Thôi Giác đã nhiều lần nghĩ đến đủ mọi tình huống đàm luận có thể xảy ra nhưng lại chưa bao
giờ mường tượng ra một hoàn cảnh như thế này. Đây là lần đầu tiên y thấy có người dám ra điều kiện với Bát phương diêm điện!
Nhưng từ
trước đến nay diêm quân Tần Nghiễm đã lệnh thì không thể không làm. Thôi Giác là đại phán quan dưới trướng của ngài, quyền lực không nhỏ, trong
đó bao gồm cả đỉnh tranh và sự việc có liên quan đến Kiến Sầu.
Vì vậy, y không từ chối ngay và cũng không nói mình có thể quyết định được mà chỉ nói: "Đối với điều thứ nhất, trong toàn bộ quá trình đỉnh tranh, không ai ở Cực Vực có thể nhúng tay can thiệp. Sống chết là chuyện giữa cô và đối thủ mà thôi. Còn ở điều thứ hai, cô muốn gì?"
"Tuy
sống chết là chuyện giữa ta và đối thủ nhưng Bát phương diêm điện lại có tầm ảnh hưởng đến người tham dự đỉnh tranh. Nếu bọn họ không động đến
ta hoặc bảo vệ ta thì dẫu sao cơ may sống sót của ta cũng lớn hơn
nhiều."
Kiến Sầu đã nghĩ đến điều này rất kỹ nên tỏ rõ thái độ. Cơ hội ngàn năm một thuở đang nằm ngay trước mặt nàng!
Tuyệt đối không được bỏ lỡ!
Người đang ở trước mặt nàng đâu còn là vị phán quan đòi mạng ngày nào nữa?
Trong mắt nàng, y bây giờ là Phật tổ cứu mạng thì đúng hơn!
Kiến Sầu ngước mắt lên nhìn Thôi Giác. Nàng phát hiện thấy chân mày y hơi
nhướng lên, tựa hồ như không ngờ nàng lại có thể đề nghị như vậy.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Kiến Sầu nói tiếp: "Về điều kiện thứ hai... huyền ngọc cũng được mà pháp bảo hộ thân cũng tốt... Tóm lại, dù sao Bát phương diêm điện cũng nên có
chút thành ý mới phải chứ? Nói gì thì nói, Kiến Sầu tham gia là coi như
bán mạng cho tám vị diêm quân rồi."
"..."
Thôi Giác nhất
thời không nói tiếng nào. Nhưng ánh mắt y nhìn Kiến Sầu đã không còn hời hợt như trước nữa. Y vốn cho rằng cái vị Kiến Sầu cô nương này vừa mới
nghe đến hai chữ "đỉnh tranh" là ắt phải hoảng sợ vì dù sao đây cũng là
chuyện quan trọng liên quan đến mạng sống. Nhưng sau đó cô ta lại hiểu
được tiền căn hậu quả, không những vậy lại còn vô cùng có hứng thú với
đỉnh tranh.
Cô ta không sợ chết sao?
Hay cô ta thật không biết trời cao đất đầy là gì, muốn lợi dụng cơ hội này để vinh danh tên tuổi?
Thỏ ư?
Cô ta có đúng là một con thỏ không?
Người nữ tu này mặt mũi đang vui vẻ thân thiện nhưng Thôi Giác nhìn mà chỉ
thấy cái miệng của thị đang há toang hoác, hai hàm răng nhọn đỏ lòm tua
tủa nhe ra, chực chờ tìm dịp táp cho các vị Bát phương diêm điện mấy
cái.
Y không ngờ nàng đối với mình và cả Bát phương diêm điện lại không một chút run sợ.
Y lại càng không ngờ mình sai cả!
Điều kiện gì mà nói khơi khơi như vậy chứ?
Đây rõ ràng là lừa đảo mà!
Lại còn chơi trên đầu trên cổ tám vị chí tôn Bát phương diêm điện của Cực Vực nữa chứ!
Quá gan!
Đuôi mắt Thôi Giác giật giật. Y chậm rãi đưa tay lên day day, tựa hồ như không làm vậy thì không tài nào bình tâm lại được.
"Với tu vi nhỏ yếu mà có thể tiến giai hồn châu, Kiến Sầu cô nương quả thật không phải là người bình thường."
A.
Y đang cho là nàng đòi hỏi quá đáng sao?
Kiến Sầu cảm thấy điều kiện của mình chẳng có gì thái quá: Nàng không chết
thì người ta đến mới đông. Có như vậy thì Bát phương diêm điện hay cái
vị diêm quân Tần Nghiễm nào đó mới được lợi nhiều nhất.
Trong chuyện này đôi bên đều cùng có lợi như nhau.
Hơn nữa...
"Thôi đại nhân, ta đã chết một lần. Nếu ở đây lại chết nữa thì sẽ không còn
được chuyển thế đầu thai đúng không? Nếu quả có thể dương danh tên tuổi, ta cũng không từ chối tham gia đỉnh tranh. Nhưng...."
Chỉ sợ phải bỏ mạng thôi.
Nàng cố ý bỏ lửng câu nói, chỉ cần Thôi Giác hiểu là được rồi. Lúc nói, hai
tay nàng khoanh lại, tiếng "nhưng" dài giọng hết cỡ, cử chỉ dáng vẻ thấp thỏm lo sợ cực kỳ tự nhiên khiến cho người ta có muốn không tin cũng
không được.
Trương Thang ở bên cạnh cũng phải nheo mắt mình. Nếu y không biết trước Kiến Sầu là ai, bản lĩnh ra sao, vì lý do gì mà lại
lạc vào Cực Vực, thì e rằng bây giờ cũng tin đến sái cổ trước cái bộ
dáng này.
Bổn sự của nàng không nhỏ, bản lĩnh diễn trò cũng cao thâm.
Trương Thang âm thầm đánh giá trong lòng, bổ sung thêm hiểu biết của mình về Kiến Sầu.
Thôi Giác lại không giống Trương Thang. Y hoàn toàn không quen Kiến Sầu và
cũng không biết nàng ta có điểm gì đặc biệt nên chỉ có thể nắn gân kiểm
tra Kiến Sầu để tránh khỏi bị mắc bẫy.
Huống chi, mọi thứ đều hợp tình hợp lý cả rồi còn gì?
Ở Cực Vực, nếu có thể dương danh tên tuổi thì mới có nhiều cơ hội thăng
tiến. Các phương thế lực tài đại khí thô hễ cứ thích là chiêu dụ mời
chào các tên tuổi lớn về làm khách chỗ họ là chuyện rất thường tình.
Việc "dương danh tên tuổi" cũng là một điểm mà Thôi Giác ban nãy vẫn còn nghi ngờ về động cơ của Kiến Sầu.
Y chậm rãi cười, đáp: "Kiến Sầu cô nương nói thật là có lý. Nhưng có
nhiều việc liên quan đến đỉnh tranh vẫn còn bị hạn chế nên xin cô chờ
một lát."
Nói đoạn y cũng không tránh mặt Kiến Sầu và Trương
Thang mà miết ngón cái tay trái vào đầu các ngón tay khác, tức thì trong tay hiện ra một miếng ngọc phù đỏ thắm dài hai thốn. Đây là ngọc phù
truyền tin mà chỉ đại phán quan của Bát phương diêm điện mới có. Trong
điều kiện bình thường, cho dù có ở xa hơn nửa vòng Cực Vực cũng có thể
gửi tin bất cứ lúc nào.
Thôi Giác ngưng thần vung lên một chỉ. Một đạo hào quang chui vào trong ngọc phù rồi biến mất.
"Ta đã trình lên Tần Nghiễm vương điện hạ. Đỉnh tranh lại đang cận kề nên nếu ngài không bế quan thì sẽ có hồi đáp ngay..."
Lời còn chưa dứt thì ngọc phù đã thình lình tỏa hào quang sáng ngời!
Một đạo ánh sáng nhạt từ trong ngọc phù bỗng chốc bay ra rồi nhập vào trên đầu ngón tay Thôi Giác.
Trong phút chốc, vẻ mặt điềm tĩnh của y rốt cục cũng phải đổi sắc...
Tựa hồ như y không ngờ nổi tin tức hồi đáp lại đến mau như vậy, hoặc cũng
có thể nội dung của câu trả lời vượt quá sự tưởng tượng của y.
Tóm lại, thần thái biến đổi như vậy là tuyệt không bình thường.
Kiến Sầu và Trương Thang đang chăm chú quan sát Thôi Giác nên nhận ra ngay
sự thay đổi trong vẻ mặt của y. Chỉ có điều Kiến Sầu không hỏi mà chờ
cho Thôi Giác tự nói.
Tự đáy lòng y là một cảm giác ngẩn ngơ khó nói nên lời. Trong thoáng chốc, ngàn vạn ý nghĩ đã thoáng qua trong trí, nhưng gì thì gì y rốt cục vẫn
phải trả lời, giọng nói đột nhiên kỳ lạ hẳn đi: "Tần Nghiễm vương bệ hạ
đã đồng ý."
Đồng ý rồi!
Thật là mau mà đơn giản quá!
Không thể tin nổi!
Ngay cả Kiến Sầu, đáy mắt cũng hơi ánh lên vẻ kinh ngạc.
Nàng còn tưởng mình nghe lầm: "Nhưng... ta còn chưa biết ta muốn cái gì mà..."
"...Việc này không cần lo, Bát phương diêm điện chắc chắn sẽ để cho Kiến Sầu cô nương vừa ý."
Có trời mới biết Thôi Giác có vừa nói vừa cố nén cơn thổ huyết hay không!
Tóm lại, y có cảm giác dường như có cái gì tanh tanh ngọt ngọt đang ứ kẹt trong cổ họng mình.
Câu trả lời của Tần Nghiễm vương là ba chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa___
Đồng ý hết.
Ngắn gọn, rõ ràng, không chút mập mờ.
Ý tứ như thế này mà còn không đủ rõ ràng sao?
Chỉ cần Kiến Sầu muốn và diêm quân Tần Nghiễm vẫn còn có thể chấp nhận được thì cứ để cho nàng ta thỏa ý.
Về phần cái gọi là "Trọng thưởng", Bát phương diêm điện chẳng lẽ nghèo đến độ không có khả năng ư?
Dường như Kiến Sầu cũng ý thức được điều này, vả lại nàng cũng hiểu ẩn ý
trong câu nói của Thôi Giác: Việc này cứ để Bát phương diêm điện giải
quyết, nàng không cần phải xen vào.
Làm người cần phải biết dừng
lại đúng lúc, đừng có tham quá. Nàng chỉ sợ Thôi Giác không có ấn tượng
gì tốt với mình. Kiến Sầu vốn định hỏi thêm sau khi vào đỉnh tranh thì
sẽ như thế nào, sắp xếp kế hoạch ra sao, ví dụ như về mặt an toàn người
ta sẽ bố trí ai yểm hộ nàng... nhưng thấy trong ánh mắt Thôi Giác có cái gì đó nhàn nhạt là lạ nên lại thôi không hỏi nữa.
"Như thế, việc có liên quan đến đỉnh tranh, Kiến Sầu có lý nào không dám tuân theo? Từ nay về sau, xin phiền Thôi đại nhân vậy."
Lúc Thôi Giác đến đây trong tay y có cầm quyển trục bên trên có ghi "Đỉnh
tranh", vì cũng chính là người dưới trướng diêm quân Tần Nghiễm nên có
khi hắn còn nhiều việc khác liên quan đến đỉnh tranh cần phải giải quyết ở Uổng Tử thành.
Kiến Sầu nghĩ vậy nên mới nói y xin được "làm phiền".
Thôi Giác thầm khen người nữ tu này tâm tư tinh tế mẫn tiệp, nhưng đồng thời cũng chẳng biết tại trong lòng lại cảm thấy nàng càng lúc càng cổ quái.
Phải chăng là vì nàng ta quá gan dạ?
"Kiến Sầu cô nương khách khí rồi. Tất cả mọi việc đều tốt đẹp. Từ đây đến
đỉnh tranh chỉ còn mười ngày nữa thôi, cô nương cũng đã biết mục đích
của Bát phương diêm điện, vậy mong cô tiết chế chừng mực. Mọi việc sau
này Thôi mỗ sẽ nhờ Trương đại nhân thay mặt xử lý, xin cô yên tâm."
Y cũng không nói thêm gì khác mà đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Cái gọi là "tiết chế chừng mực" chính là ít nhất trong vòng mười ngày tới
đừng có tu luyện, cứ giữ nguyên cái hồn châu nhỏ nhất Cực Vực này mà đi
đỉnh tranh. Dẫu có muốn tăng mạnh tu vi thì cũng phải chờ đến lúc vào
đỉnh tranh cái đã. Có như vậy, điều này mới trở thành một trong những
"mánh câu khách" được.
Kiến Sầu nghe ra ẩn ý của Thôi Giác thì khẽ cười, đứng dậy nói: "Xin Thôi đại nhân cứ yên tâm."
Thôi Giác khẽ gật đầu rồi cáo biệt Kiến Sầu.
Trương Thang cũng đứng dậy theo nhưng lại đứng sau Thôi Giác. Y liếc mắt nhìn
nàng, bản mặt vẫn vô trơ trơ vô cảm như người chết rồi, trông chẳng hiểu ý tứ ra sao.
Kiến Sầu vẫy tay ra hiệu, ra ý bảo y đi trước, mình đi tiễn phía sau.
Chân vừa cất bước, nàng đã hạ giọng hỏi nhỏ: "Tần Nghiễm vương bệ hạ đồng ý
dễ dàng quá, vậy cái giá của ta đưa ra hơi thấp phải không?"
Đuôi mắt Trương Thang nhảy dựng.
Thôi Giác đang đi phía trước không xa suýt nữa thì đã vấp chân té nhào xuống đất!
Vậy mà thấp hả?!
Cái...
Cái kiểu người gì thế này!
Kiến Sầu liếc nhìn ra phía trước.
Thôi Giác dù sao cũng là Thôi Giác, chỉ hơi sơ ý một chút nhưng khỏa lấp rất nhanh. Có điều y hoàn toàn không có ý muốn dừng lại nên đi thẳng luôn
ra đại môn.
Trương Thang không trả lời câu hỏi của Kiến Sầu, chỉ
khẽ gật đầu nói "Sau này gặp lại", đoạn cũng đi ra khỏi hai cánh cổng
lớn của căn trạch viện cũ kỹ rồi cùng với Thôi Giác mất hút trên đường.
Kiến Sầu đứng tiễn ở cửa, đến khi thấy cả hai người đều khuất dạng thì đôi
hàng mày ngài mới nhướng mạnh lên, xả hết bao vui mừng đang bị đè nén
trong lòng.
Mặc kệ có phải là quan tài đưa đến hay không, trước mắt nó là cái ta để gối đầu cái đã!
Lúc trước khó khăn sầu não là thế, vậy mà bây giờ trời xui đất khiến, mọi thứ đều đầu xuôi đuôi lọt hết!
Con thỏ này cũng phải nhảy nhót làm trò mới có thể thu hút được ánh mắt của khán giả a.
Nàng không mong Bát phương diêm điện đánh giá cao sự tồn tại của nàng, điều
này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn về khoản tốn kém đối
với họ mà nói thì hoàn toàn không chẳng đáng gì mà ngược lại họ còn lời
đậm nữa.
Chỉ cần các ngài lươn lẹo một chút thì nàng dám mạnh tay đặt cược một lần!
Bát phương diêm điện cũng chưa chắc phát hiện ra tu vi của nàng cổ quái.
Nhưng nàng đang ở Cực Vực, sẽ chẳng có ai nghĩ tới chuyện nàng có thể
trốn mất.
Vào đỉnh tranh nếu người mà chết rồi thì tai họa ngầm cũng tự tiêu;
Bằng như thoát chết ra khỏi đỉnh tranh, nàng vẫn lại rơi vào tay Bát phương diêm điện như cũ.
Vì vậy, tám vị diêm quân cao cao tại thượng nửa điểm sầu lo cũng không có.
Họ nào có biết...
Dưới con mắt của một quỷ tu bình thường, vượt vùng ranh giới âm dương hóa ra lại quá đơn giản cho Kiến Sầu.
Đôi mắt nàng lung linh ngời sáng.
Kiến Sầu dang hai tay đóng cửa lại rồi mở đại trận phòng hộ ra. Nàng quay
người đi ngang qua sân để đi đến trước cửa thư phòng mà không giấu nổi
niềm hân hoan vui sướng trên nét mặt. Nhưng ngay khi các đầu ngón tay
nàng chạm vào cánh cửa phòng đóng chặt thì sự việc hồi nãy liền hiện ra
trong lòng...
Còn cái tiếng động đó!
Còn cái mặt giấy cửa sổ mà nàng đã dùng trận pháp ẩn đi kia!
Trước khi Kiến Sầu đóng cửa, những con chữ thần bí nọ dường như lại tiếp tục
sột soạt, nhưng vì phải gấp đối phó Thôi Giác nên nàng không kịp đi nhìn xem.
Nếu không có gì bất thường thì những nét chữ được viết bằng nước sẽ dần dần khô đi.
Nàng và Thôi Giác điều đình không lâu, nhưng khoảng thời gian đó tuyệt không phải là ngắn...
Chết rồi!
Kiến Sầu rùng mình trong lòng. Nàng vội đẩy cửa mạnh một cái "két", ba bước
nhập làm hai, hấp tấp sải chân đi thẳng vào trong, đến ngay trước hai
cánh cửa sổ đã khép chặt ban nãy!
"Xoạt!"
Thủ quyết phóng xuất!
Trận pháp mà Kiến Sầu hạ xuống khi trước liền tựa như một cái lưới đánh cá
rút kéo lên ngay trong chớp mắt rồi hóa thành một đường hào quang bay
trở vào trong đầu ngón tay nàng.
Mặt giấy cửa sổ bị trận pháp ẩn đi lại hiện ra.
Quả nhiên có nhiều vạch ngang vạch dọc bàng bạc in dấu trên lớp giấy trắng như tuyết...
Nhưng ngay khi nhìn ra, sắc mặt Kiến Sầu liền trở nên khó coi.
Trên cửa sổ tuy có dấu vết.
Nhưng chúng đều khô hết rồi!
Trong thời gian nàng vắng mặt, những chữ viết trước đó đã biến mất từ bao
giờ. Dưới ánh sáng ban ngày chiếu rọi, chỉ còn lại những lằn thấm nhăn
nhăn mờ mờ do nước để lại.
Kiến Sầu cố hết sức căng mắt ra nhìn mà cũng chỉ có thể nhận ra được một chữ "Tiết" ở chính giữa.
Chữ "Tiết" này là phần sau của một chữ.
Còn những chữ khác thì lại không nhìn thấy được nữa.
"Lao xao, xào xạc..."
Một làn gió thổi tới khiến mặt giấy rung lên phần phật.
Vết nước càng khô nhanh hơn. Dưới sức gió, ngay cả một nửa chữ "Tiết" cuối
cùng kia cũng biến mất hẳn, giống như mọi chữ viết trước đó.
Kiến Sầu mới vừa rồi còn đang hân hoan phấn khích vì đỉnh tranh thì bây giờ tâm tình dần dần chùng xuống, trầm lặng hẳn đi...
Mọi linh cảm về sự hiện hữu của một cường giả đang đứng ở bên ngoài hiện tại cũng không còn nữa.