An Nhàn đi ra khỏi tiểu lâu liền nhìn thấy xe của Hạ Lẫm đậu ở ngoài
sân, bên cạnh không có lấy một vệ sĩ khiến cô không khỏi nghĩ thầm, Phi
Thác vậy mà lại có thể yên tâm để anh ta ra ngoài một mình. Sẽ không
phải là lén lút trốn ra chứ?
Hạ Lẫm không biết tâm tư nhỏ bé này
của An Nhàn, hắn đưa tay giúp cô mở cửa xe, im lặng đứng chờ một bên.
Hôm nay Hạ Lẫm mặc một thân âu phục màu xám nhàn nhã phối hợp với chiếc
áo sơmi màu đen được cắt may tinh xảo, tôn lên dáng người thẳng tắp cao
lớn của hắn, khí chất thành đạt vô cùng.
An Nhàn ngồi lên xe, cài dây đai an toàn kĩ càng. Vừa mới ngẩng đầu liền thấy Hạ Lẫm đưa một bộ kính râm tới trước mặt cô.
“Kính phòng ngừa nhìn lén.” Hạ Lẫm nói.
An Nhàn nhận lấy kính rồi cầm trên tay thưởng thức. Loại kính mắt này có
thể phóng ra một loại xạ tuyến đặc biệt khiến cho dung mạo trở nên mơ
hồ, ngăn ngừa người khác chụp lén. Cô không cho rằng với danh tiếng của
mình trước mắt cần phải dùng đến loại kính mắt ngừa nhìn lén này, mà chủ yếu là do mức độ nổi tiếng của người đàn ông bên cạnh này quá cao nên
mới cần dùng đến thôi.
Hạ Lẫm khởi động xe, thuận tay chọn và yêu cầu đài phát một bài tình ca tê tâm liệt phế đứng đầu.
An Nhàn nghe ca khúc, đôi tay đang luồn vào balo bỗng dừng lại một chút,
sau đó đổi Tiểu Hồng Đào trong dự tính ban đầu thành Tiểu Tiên Cầu.
Tiểu Hồng Đào và Tiểu Tiên Cầu đều là một loại cây bỏ túi, nó có sức sống
tràn đầy, rất có ích trong việc trang trí bàn học, cửa sổ, nội thất bên
trong của xe điều khiển. Loại đầu là bông hoa nhỏ hình tròn màu hồng
đào, loại còn lại thì tương tự như loại thực vật tiên nhân cầu gai thép.
Lấy bồn hoa Tiểu Tiên Cầu ra rồi gỡ nắp chế trụ và bảo hộ Tiểu Tiên Cầu xuống, đặt cố định ở trên đài hệ thống.
Thấy Hạ Lẫm nhìn qua, An Nhàn giải thích: “ Loại Tiểu Tiên Cầu này của tôi, có thể thanh lọc không khí, an thần sáng mắt.”
“ Cảm ơn.” khóe miệng Hạ Lẫm hơi hơi gương lên.
Tâm tình thật tốt, hắn sẽ không biết được An Nhàn vốn dĩ chuẩn bị cho hắn
một chậu hoa Tiểu Hồng Đào đáng yêu non nớt, nhưng bởi vì hắn lại mở một ca khúc làm ù lỗ tai, cho nên mỹ nhân Tiểu Hồng Đào liền biến thành
Tiểu Tiên Cầu gai thép.
Tốc độ xe ổn định cứ đều đều mà chạy,
nhanh chóng đã chạy đến hội trường thi đấu lớn của dược sư. Hai người
một trái một phải bước xuống xe, hành động chỉnh tề đeo kính mắt phòng
ngừa nhìn lén kiểu dáng“ Tình lữ ” lên. Một người cao ráo rắn rỏi, một
người thanh tú thong dong, khí chất hoàn toàn bất đồng, phong thái khó
phân cao thấp, giống như hai vật sáng, hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Trận thi đấu lớn của dược sư không mở ra đối với người ngoài, chỉ có thí
sinh dự thi để thăng cấp và nhân viên viên chức liên quan mới có thể
quan sát.
Lấy thân phận của Hạ Lẫm, đương nhiên là cũng không bị hạn chế.
Hắn cùng An Nhàn bước vào hội trường, tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, cũng không làm kinh động tới người khác.
Trận đấu vừa mới bắt đầu không lâu, thì trên khán phòng cũng đã rải rác mấy
chục người ngồi. Ở phía trước là một cái vòng quay hình tròn, sáu người
dự thi phân chia ra ở trung tâm vòng quay, mặt hướng về khán phòng,
trước mặt là một màn hình ảo nửa trong suốt, trước người còn lại là bàn
điều khiển vòng quay.
Nội dung thi đấu chủ yếu chia thành bốn mục: Phân biệt dược, luyện chế, điều phối, chế biến dược pha chế sẵn.
Lúc này đang tiến hành mục thứ nhất—— phân biệt dược, yêu cầu thí sinh dự
thi nhanh chóng phân biệt được những dược liệu mà hệ thống ngẫu nhiên
lấy ra, sau đó đem tên của dược liệu viết lên trên giao diện, viết đúng
cộng một điểm, viết sai trừ một điểm, thời gian là 7 phút.
Chủng
loại dược liệu phong phú, phương thức tinh luyện khác nhau, cho dù có là bậc thầy đi chăng nữa thì cũng không dám nói bản thân có thể nhận biết
hết tất cả dược liệu trong thiên hạ.
Phân biệt dược chính là khảo nghiệm kinh nghiệm của dược sư, thị lực, trí nhớ, khứu giác và cả cảm giác tinh thần lực.
An Nhàn mắt không dời mà nhìn chằm chằm vào vòng quay, mỗi lần xuất hiện
một loại dược liệu liền thầm đọc tên của nó. Nhưng do cách quá xa, không có biện pháp dùng khứu giác phân biệt, nên chỉ có thể dựa vào cảm giác
của tinh thần lực.
Hạ Lẫm ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, lẵng lặng
nghiêm túc ngắm nhìn sườn mặt của cô, một chút tình cảm trong lòng tùy ý lên men rồi dần lắng đọng lại.
An Nhàn quan sát trận đấu, Hạ Lẫm quan sát An Nhàn.
Mục thứ nhất kết thúc, tiếp tục đến mục thứ hai, rồi đến mục thứ ba, quá
trình yên tĩnh mà buồn tẻ nhưng An Nhàn lại thấy thân thuộc, hơn nữa ở
trong đầu không ngừng tiến hành đối chiếu phỏng theo.
Đến khi
nghỉ ngơi giữa trận đấu thì cô cũng vẫn còn đang suy nghĩ, ngón tay
không tự chủ mà vuốt ve. Hạ Lẫm gọi hai ly đồ uống, đưa một ly cho cô,
hỏi: “Có nhìn trúng loại dược liệu nào không?”
“Có.” An Nhàn nhanh chóng trả lời.
“Nhìn trúng cái gì hãy nói với tôi, tôi sẽ mua giúp cậu.”
An Nhàn lập tức lấy cây bút từ trong túi ra, bắt đầu lưu loát viết ra tên dược liệu, loay hoay một lúc liền kín cả một tờ.
Khóe mắt Hạ Lẫm mang ý cười, mười ngón tay đan lại chống dưới cằm, nghiêng đầu nhìn cô.
Sau khi viết xong, An Nhàn từ vẽ trọng điểm vài loại dược liệu rồi nhắc nhở hắn: “Cái này, cái này, còn có cái này nữa, có nhiều hay ít thì bao
nhiêu cũng lấy!”
“Được.” Hạ Lẫm gật gật đầu.
“Cảm ơn.” An
nhàn cười tủm tỉm đem danh sách đưa cho Hạ Lẫm rồi mới cầm đồ uống, thỏa mãn tựa lưng vào ghế ngồi như mới vừa hoàn thành xong một giao dịch
lớn.
Hạ Lẫm thấy bộ dáng tỏa mãn này của cô, ngón tay cảm giác có chút ngứa, rất muốn đem cô ôm vào trong lòng, từ trên xuống dưới, từ
trái sang phải 360 độ không góc chết mà sờ nắn một chút.
Rất
nhanh, kết quả trận đấu của ván cuối cùng sắp được công bố, thí sinh dự
thi nhất định phải trong thời hạn, lấy tài liệu hiện có, phối chế ra một loại hoặc vài loại dược vật trung phẩm 2 sao trở lên, khảo nghiệm chính là dược sư đối với các loại dược liệu đã nắm chắc dược tính, vận dụng
cùng kiêm dung.
Về phần An Nhàn thật cường hạng, dù cho không có
lô đỉnh, chỉ dùng kĩ thuật chế thuốc hiện đại đi chăng nữa thì cô cũng
có thể trong thời gian ngắn điều chế ra dược vật trung phẩm hai sao. Chỉ là loại trung phẩm hai sao này chỉ phù hợp với tiêu chuẩn công nhận
thông thường, khác với cấp bậc tiêu chuẩn trong nhận thức của cô.
Dù vậy cô vẫn nghiêm túc xem xong trận thi đấu, trên đài kia có vài vị thí sinh dự thi, phải trái đều là dược sư cấp 6, có thể từ giữa đông đảo
các thí sinh trổ hết tài năng, như vậy có thể đại biểu cho trình độ
luyện dược của họ tốt hơn những người khác nhiều.
Đáng tiếc đối
với cô mà nói thì những thứ này không có trợ giúp gì lớn. Mấy trăm năm
tu luyện cùng kinh nghiệm luyện dược khiến cho trình độ của cô có chút
áp đảo thời đại này.
“Đi chứ?” Hạ Lẫm hỏi.
“Ừ.” An Nhàn thẳng người đứng dậy.
“Còn muốn đi nơi nào không?”
“Trung tâm dược liệu.” An Nhàn bước chân, đi nhanh về phía trước.
Hạ Lẫm không nhanh không chậm theo sát sau lưng cô, lần đầu tiên cảm giác
được truy đuổi bóng hình một người cũng là một loại hưởng thụ.
Hai người đi vào nơi đỗ xe, vừa mới chuẩn bị bước lên chợt nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng phía sau: “Ngài Hạ Lẫm?”
Cơ thể Hạ Lẫm dừng lại, cũng không quay đầu nhìn lại, còn An Nhàn thì hơi
liếc mắt một chút. Người đến là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi,
quần áo chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vài phần quý khí cùng kiêu ngạo sẵn có.
Thanh niên thấy Hạ Lẫm không để ý tới hắn, cho rằng mình nhận sai người liền nhíu nhíu mày, rồi xoay người rời đi.
Sau khi lên xe, An Nhàn hỏi: “Người nọ là ai vậy?”
“Quý Cảnh Trạch, cháu đích tôn của đại sư Văn Thái đại sư.” Hạ Lẫm tùy ý trả lời.
An Nhàn tới thời đại này đã được hơn một năm, đối với đại danh của đại sư
Văn Thái chỉ mới nghe thấy. Ông ta là đại dược sư cấp quốc bảo của Liên
Minh Tự Do, tuy rằng đã thoái ẩn, nhưng ở quốc tế vẫn có lực ảnh hưởng
lớn.
“Vừa rồi sao lại không cùng hắn chào hỏi một tiếng?” Loại
tinh thần “tàn chướng” giống như Hạ Lẫm này không phải nên cùng đại sư
Văn Thái tạo quan hệ tốt sao?
“Phiền toái.” Hạ Lẫm rất tôn trọng
đại sư Văn Thái nhưng đối với Quý Cảnh Trạch thì lại không có nhiều hảo
cảm. Khoảng thời gian trước gã luôn tìm Elsa để hỏi thăm tình hình của
hắn. Đơn giản là thấy sau khi bị thương hắn không hề xin sự giúp đỡ từ
ông nội gã, ngược lại mặt khác lại đi tìm một vị “Đại sư lánh đời”. Hắn
nhìn lựa chọn này của Quý Cảnh Trạch, không hề nghi ngờ là ông nội gã
đối với hắn từ bỏ.
Nghĩ đến đây, Hạ Lẫm liếc nhìn An Nhàn một
cái, nếu để cho Quý Cảnh Trạch biết vị “Đại sư lánh đời” này chỉ là một
trị liệu sư cấp ba 22 tuổi, không biết gã sẽ có cảm tưởng gì đây?
Hạ Lẫm khởi động xe, mang theo An Nhàn đến thẳng trung tâm dược liệu.
Khi hai người vui sướng “hẹn hò” thì ở hậu cần căn cứ Sa Long, bộ trưởng
Mạnh Châu lại cực kỳ không thoải mái, là do hắn bị tướng quân Trịnh
Khẳng hung hăng giáo huấn một trận.
Hôm nay tướng quân Trịnh
Khẳng bỗng nhiên tới căn cứ thị sát tình huống thí nghiệm dược vật, tiện tay mở ra một cái hòm thuốc, phát hiện bên trong là 12 loại dược vật
đều rất đặc biệt, vì thế lập tức gọi người đến thí nghiệm. Kết quả khiến người ta hết sức kinh ngạc, đó là dược vật này không chỉ có chất lượng
rất tốt, mà còn có hiệu quả thực dụng không tầm thường.
Tướng
quân Trịnh Khẳng lúc này gõ tay định ra giá của 12 loại dược vật, khiến
cho Mạnh Châu lập tức bảo vị dược sư hạ đơn đặt hàng. Sau đó Mạnh Châu
trợn tròn mắt, bởi vì trên cái hòm thuốc có một đồ đằng quái thú, kí tên là “ Vân Lân”. Đặc biệt là chẳng ai biết Vân lân là vị đại thần nào?
Hắn nhanh chóng lật xem bản ghi chép, thế nhưng kết quả lại chẳng có tin
tức của y. Không hề đăng ký tin tức? Như thế nào lại không có? Vì sao
lại không có được chứ?
Tướng quân Trịnh Khẳng âm thầm trừng mắt, Mạnh Châu sắc mặt cứng đờ như phân.
“Hạn cho ông trong vòng một ngày tìm được đại sư Vân Lân, nếu không ông CMN
liền cút xéo cho tôi!” Tướng quân Trịnh Khẳng quăng lại một câu tàn nhẫn rồi phủi tay rời đi.
"Mấy người đều nghe hết rồi đấy."
Trịnh Khẳng tướng quân vừa đi, Mạnh Châu lập tức "nổi lửa" lên với thủ hạ: “
Trong vòng nửa ngày, mau tìm cho bằng được dược liệu của vị đại sư Vân
Lân này cho tôi!”
Đám thủ hạ thút thít khóc: Không phải là một ngày saooo...
“Vân Lân” chính là danh hiệu của An Nhàn, cái hòm thuốc là cô và Hạ Lẫm cùng nhau đưa tới viện nghiên cứu Thương Minh, được người thống kê đăng kí
dưới danh nghĩa của viện nghiên cứu, nhưng không có đánh dấu trọng điểm
tên “Vân Lân”. Kết quả mấy ngày sau, viện nghiên cứu thấy được vị trí
đặt hòm thuốc, mà cái hòm thuốc của An Nhàn lại xen lẫn cùng hòm thuốc
của bọn hắn.
“Tra, mau tra nhanh cho tôi!”
Tiếng hét của Mạnh Châu gần như cuộn trào trong căn cứ.
An Nhàn hoàn toàn không biết có người đang tìm cô, vội vàng nghiên cứu chế tạo tân dược, căn bản không nhớ rõ loại việc thi đấu quân sự công phòng lớn nhỏ này.
Mấy ngày sau, An Nhàn vẫn còn chưa hết dự tính mà đã đi ra khỏi phòng luyện dược, lại tuyên bố tân dược.
Lần này tân dược dùng Nhục Trầm Tê làm vật liệu chủ yếu, phối nhiều loại
dược liệu để ủ rượu Trầm Yê. An Nhàn đăng nhập vào Hoa Hoa Thế Giới, mở
video phát sóng trực tiếp ra, lần đầu tiên không hề làm ra vẻ, mà là quy củ nói: “ Tân phẩm lần này là một loại rượu thuốc, hy vọng mọi người sẽ thích.”
【 Ể????? Minh chủ không có dạo đầu tỏ vẻ nữa à? 】
【 Minh chủ, anh đây là chuẩn bị bắt đầu dạng Bản Tin Thời Sự với mấy cái ý phù hợp à? Vậy mà còn giấu diếm mặc một bộ tây trang ra vẻ người lớn
nữa chứ? 】
【 Tui đau khổ chờ đợi một tháng, chờ anh mang tui bay
đi mang tui đi tỏ vẻ. Kết quả anh đặc biệt vậy mà lại không tỏ vẻ, không dạo đầu nữa rồi.】
【 Nếu loại rượu thuốc này có thể làm Minh chủ
bày trò khi say, tư thái dụ hoặc khi say, say tới mức phong hoa tuyệt
đại thì tui sẽ mua nó!】
【Ể? Đề nghị này của lầu trên nghe được à nha, chẳng lẽ minh chủ định say lại thêm say...】
【 A a a, ngẫm lại còn có chút kích động, có thể múa thoát y mất hay không nha~~~】
....
Vẻ mặt An Nhàn đen lại.
Bên kia Hạ Lẫm lại có chút đứng ngồi không yên, bước nhanh đến cửa phòng
của An Nhàn. Cô không có đóng cửa, hắn liền đứng ở cửa như hổ rình mồi,
chỉ cần cô say, hắn lập tức sẽ lao vào.