“Kỳ lạ.” Tá Cách nhìn chằm chằm vào báo cáo đo lường của Hạ Lẫm, khẽ giọng
nói: “Chỉ số chấn động tinh thần lực giảm xuống, tổn thương cũng có dấu
hiệu khôi phục. Nhưng mà từ lần kiểm tra trước không phải vẫn luôn không có khởi sắc sao?”
Hạ Lẫm khẽ cong khoé miệng, bưng một chén trà
nóng, nhàn nhã tựa vào giường bệnh. Tá Cách còn đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên nhìn thấy nụ cười xán lạn của hắn, lập tức quên mất bản thân định hỏi điều gì. Nụ cười chợt loé lên rồi lại biến mất, Hạ Lẫm nhàn nhạt
nói: “Cậu vừa rồi định nói cái gì?”
Tá Cách há miệng thở dốc, nhớ lại một lúc rồi mới hỏi: “Gần đây ngài có xuất hiện các triệu chứng rối loạn tinh thần, mất ngủ, đau đầu, nôn mửa không?”
“Không có, tất cả đều bình thường.” Chất lượng giấc ngủ tăng lên, đau đầu cũng giảm
bớt, tinh thần lực lại càng ổn định, đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy
thoải mái dễ chịu như vậy. Tá Cách thầm thở phào nhẹ nhõm, lại rối rắm
nhìn hắn: “Đại nhân, ngài thật sự không muốn nói cho tôi biết, rốt cuộc
là vị đại sư nào giúp ngài chế thuốc sao?”
Hạ Lẫm buông chén
trà, xoay người xuống giường, sửa sang lại quần áo, rồi để lại một câu:
“Qua hai năm nữa rồi nói cho cậu biết.” Sau đó nhanh chóng rời đi.
“Tại sao lại phải đợi đến hai năm nữa? Hiện tại nói cho tôi biết không được
à? Chẳng lẽ vị đại sư kia hai năm nữa mới mãn hạn ra tù?” Tá Cách tốn
công vô ích nói với theo.
Hạ Lẫm ngồi lên xe, dặn dò Phi Thác
một câu rồi ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Phi Thác thấy mặt mày Hạ Lẫm giãn ra, biết tâm trạng của hắn không tệ, chắc hẳn điều trị có tiến triển tốt. Một đường yên lặng, chiếc xe nhẹ nhàng chạy hơn mười phút,
Hạ Lẫm đột nhiên mở bừng mắt, đồng tử hơi co lại, trên mặt lộ vẻ nghiêm
trọng.
“Phía trước rẽ phải, chạy về hướng Đông.” Hạ Lẫm trầm
giọng phân phó. Phi Thác tuy rằng thắc mắc nhưng vẫn nghe lời mà thay
đổi lộ trình, mấy xe vệ sĩ sau lưng họ cũng chuyển hướng theo.
Hạ Lẫm lại nói: “Quỷ Xích Cốc ở ngoại ô phía Đông, cậu có biết không? Hiện tại phong toả thông tin, cắt đuôi đội vệ sĩ, bằng tốc độ nhanh nhất đến Quỷ Xích Cốc.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy, Hạ gia?” Phi Thác nhịn không được hỏi.
“Tôi vừa bị người khác toả định.” Hạ Lẫm thần sắc lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn bình ổn như cũ.
Trong lòng Phi Thác sợ hãi, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Người có năng
lực toả định Hạ gia, chỉ có thể là cường hoá giả cấp S. Cậu làm theo dặn dò, khi chuyển hướng tay lái, đột nhiên tăng tốc độ, cắt đuôi đội vệ sĩ phía sau. Bọn họ nhìn thấy tình huống như vậy, khẳng định sẽ đi thẳng
về phía trước, không cần Phi Thác phải nhắc nhở. Nếu người đến thật sự
là cường hoá giả cấp S, thì bên người càng có nhiều người lại càng phiền toái.
Nhưng mà cậu không rõ vì sao Hạ gia lại muốn đến Quỷ Xích Cốc, chỗ đó chính là cấm địa của cường hoá giả tinh thần lực, chỉ cần
tiến vào phạm vi của Quỷ Xích Cốc, ngay lập tức tinh thần lực sẽ bị áp
chế toàn bộ. Cho dù là cường hoá giả cấp S, tới nơi này rồi cũng sẽ
giống người bình thường. Tuy rằng tinh thần lực của Hạ gia bị tổn thương còn chưa trở lại như cũ, nhưng mà ở khu vực của chính mình chống lại
hai cao thủ đồng cấp từ ngoài đến, có cần thiết phải mạo hiểm tiến vào
Quỷ Xích Cốc không? Nhưng Phi Thác lại không biết rằng, cường hoá giả
cấp S đang không ngừng truy kích kia không chỉ có một mà là đến hai
người.
“Đợi lát nữa tôi xuống xe, cậu lập tức lái xe rời đi, cách nơi này mười lăm kilomet, triệu tập người tiếp ứng tôi.”
“Không được!” Phi Thác cự tuyệt, “Sau khi tiến vào Quỷ Xích Cốc, sẽ không thể
sử dụng tinh thần lực, tôi ngược lại có thể giúp đỡ ngài.”
Hạ Lẫm nghe vậy, cũng không hề nhiều lời, coi như là ngầm đồng ý.
Xe một đường bay nhanh, khi cách Quỷ Xích Cốc còn mười kilomet thì hai cao thủ ẩn náu trong tối bắt đầu tấn công tinh thần Hạ Lẫm. Hạ Lẫm đã phòng bị từ sớm, nhanh chóng triển khai tinh thần lực để phòng ngự, cứng rắn
chống lại công kích của hai cường hoá giả cấp S.
“Phụt!” Hạ Lẫm nôn ra một ngụm máu tươi.
Phi Thác kinh hãi, đang định nói chuyện, lại bị Hạ Lẫm quát bảo ngừng lại:
“Không được phân tâm, chú ý lái xe, mau chóng tiến vào Quỷ Xích Cốc.”
Gân xanh trên trán Hạ Lâm đều nổi lên, hai mắt đỏ sậm, quần áo bó chặt
vào cơ bắp căng cứng, cả người giống như từ nước vớt lên, từng đợt từng
đợt hơi nước mỏng manh mang theo tia máu toả ra.
Phi Thác điên
cuồng phóng xe, thân xe giống như một mũi tên thẳng tắp lao vào Quỷ Xích Cốc đầy những mỏm đá lởm chởm, hình thù kỳ quái.
An Nhàn vừa mới tìm được một loại thực vật dây leo đặc biệt, tên là “Ô Lưu Đằng”, bốn
mùa đều xanh, thời kỳ ra hoa không cố định, có tính công kích chính xác. Ô Lưu Đằng sinh trưởng chậm chạp nhưng tuổi thọ rất dài, nếu như nuôi
dưỡng thật tốt, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng ra linh trí sơ cấp. Ngàn năm về trước, loại thực vật này thường xuyên được sử dụng để trông giữ, bảo vệ nhà cửa, xua đuổi vật xấu. Tuy rằng bây giờ không còn linh
trí nhưng không gian để tiến hoá vẫn còn rất lớn. An Nhàn không vội vã
trồng cây xuống đất ngoài vườn mà đặt ở trong phòng của mình, mỗi ngày
dùng linh khí để nuôi dưỡng.
An Nhàn ở đây bận rộn đùa hoa nghịch cỏ, bên kia tình cảnh Hạ Lẫm lại cực kỳ nguy hiểm. Dựa vào sự áp chế
tuyệt đối của Quỷ Xích Cốc đối với tinh thần lực, cộng thêm việc Hạ Lẫm
và Phi Thác phối hợp ăn ý, nên cả hai cuối cùng cũng tránh thoát được
việc bị hai gã cao thủ đuổi giết.
Nhưng khi đó tinh thần lực của Hạ Lẫm đã bị thương rất nặng, hiện tại tinh thần lực của hắn đã đến ranh giới sụp đổ.
“Hạ gia, ngài cố gắng kiên trì, tôi lập tức sẽ mang ngài quay về phòng
nghiên cứu.” Phi Thác đỡ tay Hạ Lẫm, gian nan bước từng bước về phía xe.
“Không….” Vừa mới nói một chữ, trong miệng Hạ Lẫm liền trào ra một dòng máu tươi.
Phi Thác lo lắng không ngừng, hiệu quả của dược vật trị liệu sợ cũng không
cản nổi tốc độ sụp đổ của tinh thần lực. Thương thế của Hạ gia vừa mới
có chút khởi sắc, còn chưa an ổn được mấy ngày thì lại bị hai gã cường
hoá giả cấp S đánh cho trọng thương. Lần này, ngài ấy có thể vượt qua
được không? Phi Thác thật cẩn thận dìu Hạ Lẫm đến ghế sau. Đang định
đứng dậy thì lại bị một bàn tay to gắt gao nắm lấy. Hạ Lẫm mở to đôi mắt giống như dã thú, gằn từng chữ: “Đến Hoa Hoa điền trang.”
“Cái gì?” Phi Thác tưởng rằng mình nghe nhầm, ở thời điểm sống còn này, vậy mà Hạ gia lại lựa chọn đến Hoa Hoa điền trang?
“Hoa Hoa điền trang!” Hạ Lẫm nặng nề lặp lại lần nữa, trong giọng nói còn mang theo tia hung ác, không cho phép nghi ngờ.
Phi Thác cắn chặt răng, thấp giọng đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe thẳng đến Hoa Hoa điền trang.
An Nhàn từ trong phòng chế thuốc đi ra, khắp người đều là mùi thuốc đông
y, trở lại phòng, ngay cả quần áo để thay cũng không lấy, liền đi thẳng
vào phòng tắm. Tiếng nước ào ào che đi tiếng động ở bên ngoài, chờ đến
khi Phi Thác liều lĩnh phóng xe điên cuồng đến bên ngoài tiểu lâu thì An Nhàn mới cảm nhận được một cỗ tinh thần lực đang dao động mạnh mẽ như
mưa rền gió dữ ở trong đất trời càn quét.
“Lạc Y! Lạc Y! Cậu ở
đâu?!” Tiếng Phi Thác nôn nóng gọi to từ phía dưới lầu truyền đến, tiếp
theo chính là tiếng bước chân vội vã tiến lại gần.
An Nhàn vừa
mới mở cửa phòng tắm, chuẩn bị thay một bộ quần áo khác thì cửa phòng
liền bị đá văng một cách thô lỗ. Phi Thác đỡ Hạ Lẫm đang bị trọng
thương, hướng về phía An Nhàn hét to: “Mau tới cứu người!”
Trên
người An Nhàn chỉ mặc một cái áo tắm mỏng, mái tóc dài ướt sũng rối tung loạn xạ, vạt áo hở một nửa, đôi chân dài liền lộ ra bên ngoài, trên da
còn có vài giọt nước, cả người giống như hoa sen mới nở, xinh đẹp gợi
cảm. Sau khi Phi Thác nhìn rõ, hô hấp liền ngừng lại, giọng nói theo bản năng hạ thấp vài phần: “Hạ, Hạ gia bị thương…”
An Nhàn khép lại
vạt áo, cũng không rảnh lo cảnh xuân lộ ra ngoài. Dù sao hiện tại ngực
cô cũng bằng phẳng, không có gì hay để xem. Bước đến bên người Hạ Lẫm,
duỗi tay đặt lên trán của hắn, rồi dùng linh lực của chính mình tạm thời áp chế tinh thần lực đang bạo loạn. Trong lúc hôn mê, Hạ Lẫm cảm thấy
có một làn hơi thở thanh mát đang vuốt ve tinh thần lực của hắn, giảm
bớt đau đớn. Mùi hương thanh mát nhàn nhạt xông vào mũi, hơi nước lành
lạnh lướt qua hàng mi, Hạ Lẫm chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy
chính là cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo của An Nhàn, sau
đó là làn môi đỏ mọng, và cuối cùng là đôi mắt sâu thẳm, trong suốt. Ý
thức có chút rõ ràng, Hạ Lẫm lúc này mới chú ý đến An Nhàn chỉ mặc áo
tắm, một mảng lớn da thịt trước ngực vẫn còn vài giọt nước lộ ra bên
ngoài, trong suốt lấp lánh. Giống như khi nhìn thấy cô trong phát sóng
trực tiếp vậy, làn da của “y” không hề có chút tỳ vết nào. Đuôi mắt nhìn thoáng qua Phi Thác đang nhìn chằm chằm An Nhàn, ánh mắt Hạ Lẫm liền
cứng lại. Chờ An Nhàn thu tay về, hắn liền thuận thế đem tay của mình
khoát lên vai của cô, vịn vào cô đỡ mình dậy. Cảm giác cực kỳ phù hợp,
người trong lồng ngực so với tưởng tượng của hắn càng thêm tinh tế. An
Nhàn đỡ hắn đến trên giường rồi mới xoay người đi vào phòng chế thuốc,
tránh bọn họ, lấy một viên thuốc từ trong nhẫn trữ vật ra. Cô còn chưa
kịp chế tân dược cho Hạ Lẫm, hiện tại chỉ có thể dùng tạm linh dược khẩn cấp đã điều chế từ trước. An Nhàn có chút tức giận, cô vừa mới giúp hắn tu bổ được một chút tinh thần lực, thì hắn lại làm mình bị thương thành cái sàng.
“Anh sao lại thế này? Ba ngày hai bữa lại bị thương,
có còn một chút tư cách của cường hoá giả cấp S nào hay không hả?” An
Nhàn cũng không thay quần áo, hai chân gác ở trên ghế sopha, vừa viết
tên dược liệu ở trên bàn, vừa giáo huấn Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm suy yếu
nằm trên giường, tâm tình lại vô cùng bình tĩnh. Ánh mặt trời theo cửa
sổ sát đầu chiếu vào, chiếu đến trên người An Nhàn làm cho cô thoạt nhìn mềm mại ấm áp như vải bông, cho dù lời mà cô nói ra cũng không tốt đẹp
đến như vậy. Ánh mắt Hạ Lẫm lại rơi xuống trên đôi chân dài trắng bóng
kia, tuy rằng đều là đàn ông, nhưng cô có phải quá không câu nệ tiểu
tiết rồi hay không? Cô không biết nhan sắc của mình cao bao nhiêu, làn
da trắng ra sao, dáng người tốt như thế nào sao?
“Lần này anh bị
thương quá nặng, một hai năm tiếp theo đừng hòng có được giấc ngủ an
ổn.” An Nhàn thấy vẻ mặt Hạ Lẫm không chút để ý, nghiêm giọng cảnh cáo,
“Trong vòng một năm tiếp theo đây, anh tuyệt đối không được sử dụng tinh thần lực, tốt nhất là xem bản thân mình như người bình thường, mỗi ngày tản bộ, thưởng trà, đúng giờ uống thuốc, buông bỏ hết mọi việc, một mực nấp trong nhà thanh nhàn, yên ổn.”
Hạ Lẫm cười: “Đều nghe theo cậu!”
Giọng điệu sủng ái như vậy là có ý gì?
An Nhàn bình tĩnh gật gật đầu, từ trên ghế đứng lên, đem danh sách dược
liệu vừa liệt kê bày ra trước mặt Hạ Lẫm: “Đây là những dược vật trị
liệu thiết yếu, trong vòng năm ngày đều phải kiếm đủ, nếu không tôi chỉ
có thể nhìn anh nổ tung tại chỗ.”
“Ừm, cậu giao cho Phi Thác là
được.” Rõ ràng là bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng Hạ Lẫm lại cảm
thấy chính mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Người trước mặt
không chỉ mang cho anh hy vọng sống sót mà còn có lòng tin chiến thắng
tất cả.
“Toàn bộ chi phí do anh trả!”
“Đây là đương
nhiên.” Biết thanh niên này rất nghèo nên Hạ Lẫm không hề có chút keo
kiệt bủn xỉn nào. Cùng Hạ Lẫm nói xong, An Nhàn liền cầm danh sách chuẩn bị xuống lầu tìm Phi Thác, Hạ Lẫm đột nhiên lên tiếng ngăn cản: “Đợi
chút.”