"Anh cũng tới thăm A Tuấn sao?" Dừng lại một chút, Nặc Đinh Sơn lại khẽ nói: "Bây giờ người ở trạm tàu điện ngầm có hơi đông,
hiện tại em vẫn chưa ăn cơm, nếu không thì chúng ta đi ăn, sau khi ăn xong anh hãy tới..."
Lời của Nặc Đinh Sơn bị Trình
Điệp Qua cắt ngang, sau đó cô nghe thấy lời của Trình Điệp Qua
mà mười mấy phút trước Vinh Tuấn đã nói qua "Đều tới Bắc Kinh cả rồi".
"Vinh Tuấn, Cohen, đều đã tới Bắc Kinh rồi".
Trong giọng nói của Trình Điệp Qua có loại trào phúng mà Nặc
Đinh Sơn lại không thể quen thuộc hơn được, cứ như là cô dẫn Vinh Tuấn và Cohen tới Bắc Kinh vậy.
Giống như màu trắng của lớp vôi trên bức tường, từng lớp lại chồng
lên từng lớp khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Vào giờ
khắc này Trình Điệp Qua mới phát hiện ra bàn tay mà mình kéo
lại đã lạnh giống như vừa từ hầm băng chui ra vậy. Chiếc áo
khoác màu đen mặc ở trên người cô vừa mỏng lại vừa nhăn nhúm,
cô gái này ăn mặc phong phanh như thế thoạt nhìn như không có
cảm giác tồn tại vậy, dường như chỉ trong thoáng chốc là sẽ
bị chôn vùi trong dòng người.
Trong mơ hồ Trình Điệp Qua
nhớ lại lúc lần đầu tiên gặp Nặc Đinh Sơn, trên người cô cũng
mặc bộ quần áo như vậy.
"Nặc Đinh Sơn!" Trình Điệp Qua
nghe thấy giọng của mình nghe qua đã tức tới mức không thể kìm nén được, nói năng có chút lộn xộn: "Chết tiệt, tại sao cô
cứ luôn mặc kiểu quần áo này chứ, cô không biết bộ quần áo
trên người này của cô xấu chết đi được, cô đã xấu mà quần áo
lại càng xấu hơn. Không, phải là quần áo đã xấu mà cô còn
xấu hơn".
"Không đúng, là cô và quần áo đều xấu như nhau!" Nói xong Trình Đệp Qua còn hung hăng chửi một câu "Shit".
Cô cứ mặc cho anh chửi mình như một khúc gỗ. Trình Điệp Qua lấy
hơi để làm dịu lại ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, anh cởi
áo khoác ra khoác lên trên người cô: "Nặc Đinh Sơn, em nói thật
với tôi đi, có phải là em chỉ có một bộ quần áo này là có
thể giữ ấm không vậy?"
Lời của Trình Định Qua nói quả
thật là rất đúng, lúc vừa tới Bắc Kinh Nặc Đinh Sơn mới phát
hiện ra thời tiết của Bắc Kinh và Nam Phi khác nhau một trời
một vực. Chiếc áo khoác đen này vẫn là của một cô gái cùng
đáp chuyến bay tới Bắc Kinh cho cô.
Vừa thấy Nặc Đinh Sơn
im lặng không lên tiếng Trình Điệp Qua đã biết mình nói đúng
rồi. Điên mất thôi, tại sao mỗi lần gặp cô gái này đều nghèo
như vậy.
Giữ cổ cổ tay cô lại: "Tôi dẫn em đi mua quần áo".
Cô không nhúc nhích, muốn mang người phụ nữ gầy gò tới mức gió
có thể thổi bay này rời khỏi đây đối với Trình Điệp Qua mà
nói là một chuyện dễ dàng, nhưng anh không dám dùng sức, chỉ
sợ hơi dùng sức là dường như sẽ bẻ gãy cổ tay cô, cho dù không làm gãy cũng sợ làm cô đau.
Khuôn mặt trách bệch như quét vôi của cô quay qua một bên.
Đúng là rắc rối!
Anh hạ thấp giọng, hơi cúi người xuống: "Tôi dẫn em đi mua quần áo".
Vẫn không nhúc nhích.
Thôi được rồi, anh đè giọng xuống thấp hơn, giống như là dỗ dành
con nít vậy, thử một câu thăm dò: "Quần áo xấu hơn em một
chút".
Shit. Chết tiệt!
"Nặc Đinh Sơn". Anh gằn từng câu từng chữ: "Rốt cuộc là em muốn thế nào?"
Vẫn không đáp lại.
Trình Điệp Qua lại nghiến răng, làm điệu bộ như rửa tai lắng nghe:
"Đổi cách nói khác chính là những lời tôi vừa nói lúc nãy
đã sai ở chỗ nào?"
Cả nửa ngày sau cô mới chậm chạp
nói: "Em không có trêu chọc tới Cohen, em cũng không nghĩ tới
nối lại tình xưa với A Tuấn".
Nặc Đinh Sơn quay mặt đi
nhìn bóng của chính mình đổ trên quảng trường, không hề gầy
gò nhỏ bé giống như Trình Điệp Qua đã miêu tả ở trong tiệm
bán quần áo, chiếc áo khoác ngoài kia làm cho cô nhìn qua không có chút không tồn tại như vậy.
Vừa đi được mấy bước Trình Điệp Qua đã đuổi tới, anh đi sóng vai
với cô. Trên quảng trường có thiếu niên mang giày patin đang đuổi nhau, một thanh niên bị bạn của mình đuổi theo đã mất thăng
bằng, nhìn như muốn xông ngay tới phía Nặc Đinh Sơn.
"Rầm" một tiếng.
Cậu thiếu niên đã bị Trình Điệp Qua đẩy ngã trên đất, tay của Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua nắm ở trong tay, cậu thiếu niên thử
từ trên đất đứng dậy nhưng đôi giày patin mang trên chân khiến cho động tác của cậu ta tỏ ra vô cùng buồn cười, nhìn vậy làm
cho Nặc Đinh Sơn buồn cười, cuối cùng cô cũng bật cười.
"Vừa rồi không phải em nói vẫn chưa ăn cơm sao, tôi cũng chưa ăn". Trình Điệp Qua nói với cô.
Thu lại nụ cười Nặc Đinh Sơn nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Trình Điệp Qua, sau khi anh kéo cô ra thì tay của anh cũng
không buông tay cô ra nữa.
"Cùng ăn cơm?"
"Ừ".
Đi đước mấy bước Nặc đinh Sơn khẽ hỏi: Trình Điệp Qua, anh có
thể dẫn em tới một nhà hàng kiểu cũ ở Bắc Kinh không?
Đã rất lâu trước đây Nặc Đinh Sơn đã mơ được Trình Điệp Qua dẫn
tới quán ăn kiểu đó, một số cảnh tượng cũng giống y chang
trong giấc mơ.
Giống như lúc còn ở Notting Hill trước kia
có một đầu bếp Bắc Kinh mà Nặc Đinh Sơn biết đã miêu tả thế
này: Khi tới Bắc Kinh nhất đinh phải tìm tới một cửa hiệu nhà hàng lâu đời, nhà hàng lâu đời của Bắc Kinh rất náo nhiệt,
khu vực gần bếp mãi là nơi nóng hừng hực nhưng những mùi vị
đồ ăn sẽ theo tiếng gào thét liên tục không ngùng của nhân viên
phục vụ từ đó mà ra, mùi thơm đó ở khoảng cách mấy chục
bước là đã có thể nghe thấy. Nặc Đinh Sơn đã kể nguyên xi lời
của người đó cho Klein nghe, Klein nghe tới cuối cùng đã chảy
cả nước miếng.
Đứng ở quầy trà trog phòng ăn Nặc Đinh
Sơn nhẹ nhàng xoa những chữ tiếng Anh trên cổ tay kia, cô ngây
người. Cũng không biết có phải là bởi vì do hơi nước của nồi
nước hồng trà lớn ở quầy trà kia không mà toàn bộ phòng ăn
cứ như được ngâm trong hơi nước. Trong mảng hơi nước lớn có một
bóng dáng cao gầy đang bước từng bước đi về pía cô, Nặc Đinh
Sơn rủ rèm mi xuống.
Trình Điệp Qua đi tới trước mặt cô kéo cánh tay cô nói một câu: Đói rồi chứ?
Nhìn Nặc Đinh Sơn đang hăng say chiến đấu kia Trình Điệp Qua có chút
mơ hồ. Thật sự là kềm chế là để tôn trọng đối với phần tình cảm ngày xưa không? Thật là như vậy sao?
Nhưng vào giờ
phút này cảm giác thỏa mãn không có nguyên do ở trong lòng anh
kia lại là từ đâu mà tới? Cảm giác thỏa mãn đó giống như do
đồ ăn mang tới, cứ giống như mình là người ăn miếng vịt nướng
vàng óng ánh kia, nuốt món mỳ trộn vào bụng không còn sót
lại, rồi bỏ đũa xuống cầm muỗng lên uống từng ngụm canh nóng.
Rõ ràng là anh không có động đũa qua lần nào.
Uống cạn miếng canh nóng cuối cùng, người đó mới nhớ tới còn có
một người khác đang ngồi ở trước mặt cô, nhìn anh, canh nóng
làm cho trên mặt cô rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Bây giờ xem ra sắc
mặc của cô cũng không còn giống như bức tường trắng quét vôi
nữa rồi, chóp mũi vểnh lên. Cái chóp mũi vểnh lên kia là nơi
quyến rũ nhất trên gương mặt của cô. Khi cô rũ mắt xuống lông mi của cô luôn sẽ hơi rung rinh.
Lông mi khẽ run run kết hợp
với chóp mũi vểnh lên có một vẻ phong tình tự nhiên làm cho
anh không thể nào rời mắt nổi.
Nhìn đi, cô lại rủ mi mắt xuống rồi.
Vì vậy mắt của anh lại không thể rời đi được.
Chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ của nói: Trình Điệp Qua, lần này em sẽ không mắc bẫy của anh nữa đâu.
"Cái gì?" Anh hỏi ra câu ấy giống như là đang nói mơ.
Cô giương mắt nhìn anh: "Em có thể chắc chắn là bây giờ khóe miệng của em không có dính bất kỳ đồ ăn nào".
Bỗng nhiên hiểu ra mang máng là có lúc như vậy, vì có thể để cho
mắt mình dán càng lâu trên mặt cô nên anh đã bịa ra lời nói
dối như vậy, đại khái là nói một nam một nữ dùng cơm khi ánh
mắt của người con trai dừng trên mặt của cô gái thời gian dài
thì tay cô gái vô thức sẽ làm động tác sờ lên khóe miệng.
Ánh mắt anh dừng lại trên khóe miệng cô, cười mà không nói.
Cô cau mày trừng anh, anh nhướng mày nhìn cô.
Dần dần dáng vẻ của cô có chút không yên, ngón tay di chuyển tới
chỗ khóe miệng, bên trái rồi lại bên phải, sau đó cô lại càng
lườm anh hung dữ hơn.
Coi kìa, lại bị lừa rồi, con gái đúng là loài vật yêu cái đẹp.
Trình Điệp Qua nở nụ cười, người phụ nữ biết lừa người như vậy sao lại dễ dàng bị lừa thế chứ. Khi ánh mắt chạm tới bàn tay
của cô, anh đã nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay cô, vết
sẹo vừa khép lại lộ ra vệt hồng nhạt.
Cũng ngày đó anh đã đoán được một chuyện.
Thu lại nụ cười: "Con bé không còn nữa sao?"
Đứa trẻ nhiều nếp nhăn trên mặt kia nhưng lại thích màu sắc tươi
đẹp tên là "Rực rỡ" đã không còn nữa sao? Lời của anh làm cho
cô dường như có chút mờ mịt.
"Cái gì?"
Ánh mắt
của Trình Điệp Qua rời khỏi khóa miệng cô, dùng một âm thanh
rất khẽ hỏi: "Người mà em không cho tôi nhắc tới ấy không còn
nữa sao?"
Sau mấy giây cô rủ mắt xuống, tay chạm vào ly
nước đặt bên tay trái của cô, dáng vẻ tựa như muốn uống nước,
tay vừa chạm tới ly nước.
Theo tiếng nấc cụt kia còn có nước mắt giàn giụa của cô.
Nặc Đinh Sơn nghĩ uống nước là có thể ngăn lại tiếng nấc nhưng
không biết tay tại sao lại không nghe theo sự điều khiển não bộ
của cô, thế nào cũng không nhúc nhích được, cứ trơ mắt mặc cho cổ cô gật lên gật xuống theo tiếng nấc rất có tiết tấu mà
vào lúc này nước mắt cũng thi nhau chạy tới tham gia náo
nhiệt.
Nhà hàng cổ xưa của Bắc Kinh lại dập dờn trong mảng lớn hơi nước, thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong ánh sáng dập dờn một gương mặt tiến gần về phía cô, hai bàn
tay đặt ở hai bên má cô, cô bị động để cho hai bàn tay ấy nâng
mặt cô lên, môi bị ngậm lấy.
Mắt cô trợn lớn, từng tiếng nấc dường như đã bị người đang ngậm lấy môi mình hút mất, mắt vẫn mở lớn.
Từ từ bị mê hoặc trước tiên là rèm mi, hơi run run, rồi nhắm lại. Nhà hàng cổ xưa của Bắc Kinh trong hơi nước chuyển động không
thấy nữa, còn lại chính là sự quấn quýt của răng và môi.
Bàn tay đặt ở vị trí khoang ngực của anh, trong bóng tối cô cảm
giác được sự trêu đùa của đầu lưỡi, đầu lưỡi của cô bị anh
ngậm lấy, có khi xiết lại có khi buông ra làm cho cô đắm chìm
trong đó.
Khi ý thức được anh có ý rút lui cô lại chủ
động cuốn lấy, cũng chính vì một hồi trêu đùa như vậy đã bị
anh mạnh mẽ quấn lấy, giống như một loại truy đuổi không biết
mệt mỏi.
Lúc sắp ngạt thở họ cùng buông nhau ra, sau khi thả ra thì ánh mắt của họ đồng thời tranh né nhau.
Nặc Đinh Sơn theo sau Trình Điệp Qua đi ra khỏi nhà hàng, còn đang
trong lúc anh không nói một lời nào mà mở cửa xe phía sau ra,
tốc độ lái xe của Trình Điệp Qua rất nhanh cứ như là muốn
thoát khỏi điều xấu xa vậy, trong lúc đó điện thoại của anh
vang lên hai lần Trình Điệp Qua đã không nhận điện thoại.
Trở lại khách sạn đã khoảng gần mười giờ, xe dừng ở bãi đậu xe, Trình Điệp Qua cũng không trực tiếp xuống xe, anh nói ngay với
cô một câu "Em đi vào trước đi".
Nặc Đinh Sơn muốn nói gì đó với Trình Điệp Qua nhưng bị một câu "Tạm biệt" của anh chặn trở lại.
Sau một đoạn đường ngắn Nặc Đinh Sơn đã nghĩ đi nghĩ lại, cô quay
trở lại bãi đậu xe, Trình Điệp Qua vẫn đang ở bãi đậu xe, anh
dựa lưng trên xe đang nói chuyện điện thoại, giọng nói vừa
thấp, vừa trầm lại vừa khẽ.
Ngày hôm sau Nặc Đinh Sơn để lại tờ giấy trên tủ đầu giường của
Trình Điệp Qua, trên tờ giấy viết: Em hiểu rồi, có là do nguyên nhân của việc em bị nấc cụt.
Lại qua mấy ngày Nặc Đinh
Sơn bị Trình Điệp Qua gọi vào phòng của anh, anh đưa mấy xấp
tờ phiếu tiêu dùng của khách sạn cho cô: "Coi như là quà xin
lỗi, tôi xin lỗi vì những lời lúc trước đã nói với em".