Ngày thứ năm Nặc Đinh Sơn tìm tới Trình Điệp Qua, Hôm đó là
thứ bảy. Hành trình buổi chiều thứ bảy của Trình Điệp Qua là đến một cuộc hẹn, chiều hôm nay anh sẽ cùng Grace đi xem triển
lãm tranh của bạn cô ấy. Ngày hôm ấy Trình Điệp Qua toàn thân
trang phục chỉnh tề, nhìn qua dánh vẻ đĩnh đạc của Trình Điệp Qua đã nhận được lấy ánh mắt khinh bỉ của Nặc Đinh Sơn mấy
lần.
Vừa dùng xong cơm trưa, anh và cô đang đi về phía nội thành Manchester, Trình Điệp Qua lái xe, Nặc Đinh Sơn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế. Cô một lần nữa hất cái tay của Trình
Điệp Qua đang đặt trên mặt mình ra.
Gần hai tiếng xe đã
tới phòng triển lãm tranh mà Trình Điệp Qua hẹn với Grace.
Trong bãi đậu xe nặc Đinh Sơn kéo mũ áo khoác lên, khoanh tay bộ dáng như:Anh đi ăn uống no say với người đẹp đi, em ở đây ngủ.
Sau khi hôn rồi sờ soạng, anh dụ dỗ cô như dụ dỗ con chó con mèo: "Cùng đi vào nào".
"Không muốn".
"Cùng đi vào".
"Không muốn".
"Cánh tay để cho em khoác này".
"Không cần".
"Nếu không anh khoác tay của em".
Cô không nói gì, nụ cười cũng không nhịn được nữa, sau đó hoàn toàn nở ra phới phới.
Cô kéo cánh tay anh đi vào phòng trưng bày tranh. Cô gái tóc vàng
đang chuẩn bị tư thế chờ người yêu cùng xuất hiện, xoay mặt
qua, ý cười còn dừng lại trên khóa miệng của cô ấy từ từ tiêu tan, không còn tiêu điểm, mặt cũng bắt đầu trắng bệch, ánh
mắt thê lương.
Ba người đứng ở phía trước một bức tranh
sơn dầu to lớn, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đứng ở một bên,
Grace đứng ở một bên.
"Tôi đã từng nói với cô lòng của
tôi đã thuộc về người khác rồi". Trình Điệp Qua thấp giọng
nói: "Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?"
"Anh từng nói cô ấy không ở bên anh".
Lời này cũng làm cho sắc mặt của Nặc Đinh Sơn trở lên trắng bệch, cô vội vàng cúi đầu xuống không để cho ai nhìn thấy, bởi vì
khi tới thứ hai cô lại không ở bên cạnh anh nữa rồi, hơn nữa
lần này là vĩnh viễn.
Grace hỏi mục đích của Nặc Đinh Sơn khi nói những lời này với cô ấy.
"Mục đích?" Nặc Đinh Sơn suy ngẫm, giống như cắt từng khúc ruột nói ra từng chữ: "Không có mục đích gì cả, tôi chỉ muốn nói với
cô rằng tôi vẫn sẽ rời khỏi anh ấy".
"Cô thật ích kỷ".
Cái này Nặc Đinh Sơn biết.
Nhưng, Klein nói là có thể, nói cô có thể tới tìm anh. Nặc Đinh Sơn
kéo mũ áo khoác, để cho cổ của áo khoác che kín nửa gương
mặt của cô lại, cô cúi đầu vội vàng rời khỏi phòng trưng bày
tranh.
Trình Điệp Qua dẫn Nặc Đinh Sơn tới một salon làm
tóc cách phòng trưng bày tranh không xa, cứ như thế cương quyết
ấn cô vào chỗ ngồi.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Nặc Đinh Sơn, người đàn ông này dùng khẩu khí không cho chống cự lại
nói: "Đây là chuyện mà ngày hôm nay anh cho là quan trọng nhất".
"Chuyện gì?" Nặc Đinh Sơn ngây ngốc hỏi.
Dường như Trình Điệp Qua không quá tình nguyện đáp lại câu hỏi của
cô, anh đưa điện thoại của anh giao cho nhà tạo mẫu tóc, anh nói với nhà tạo mẫu tóc: "Làm tóc của cô ấy thành kiểu như thế
này".
Anh cúi đầu dùng môi mổ một cái lên môi cô, vô cùng dịu dàng nói: "Xuỵt, đừng hỏi nữa, rất nhanh em sẽ biết anh muốn làm cái
gì, anh có thể đảm bảo với em là em chỉ cần nghe theo anh là
được rồi".
Sau khi nói xong Trình Điệp Qua vòng ra sau lưng Nặc Đinh Sơn, xoay mặt của cô về phía gương: "Buổi tối em phải
cùng anh tham gia tới bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, anh phải làm cho em dễ coi hơn một chút".
Cái tên này nói cô chưa đủ dễ nhìn sao?
Anh oanh tạc thôi miên ở bên tai cô: "Nặc Nặc, nhắm mắt lại, một
lúc là xong thôi. Anh cam đoan đợi sau khi em mở mắt ra sẽ thấy
mình đẹp như tiên nữ".
Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rốt cục Trình Điệp Qua cũng nói Nặc Nặc em có thể mở mắt ra
rồi. Nặc Đinh Sơn mở mắt ra, với một tâm trạng rất mơ mộng. Sau đó ---
Đẹp! Như! Tiên! Nữ?! Nặc Đinh Sơn trợn mắt há
miệng nhìn mình ở trong gương. Mái tóc đen dài như tơ lụa của
cô đã không còn nữa, không còn nữa rồi!!
Cô của bây giờ
cùng với vẻ đáng xấu hổ của cô ở Notting Hill giống y như đúc. Tóc ngắn kết hợp với áo khoác kiểu nam, cô ở trong gương là
một tomboy chính hiệu trăm phần trăm.
Gương mặt kìm nén,
Nặc Đinh Sơn trừng mắt với Trình Điệp Qua: "Bây giờ anh Trình
còn muốn nói em đẹp như tiên nữ không?"
"So với em để tóc dài thì dễ coi hơn, còn nữ tính hơn một chút". Trình Điệp Qua nói như đúng rồi.
"Ai dám nói em như vậy anh sẽ đánh người đó". Trình Điệp Qua nghiêm mặt.
Mặc bộ lễ phục mà Trình Điệp Qua chọn cho cô, phối với mái tóc
ngắn tới mang tai cùng anh tham gia tiệc sinh nhật của bạn anh.
Tiệc sinh nhật được bố trí ở gần chỗ công trình, tham gia tiệc sinh nhật đều những gương mặt trẻ tuổi. Trình Điệp Qua nói cho Nặc Đinh Sơn biết những người này đều là những thành viên tham gia vào toàn bộ công trình.
Tiệc sinh nhật được bố trí
cực kỳ đơn giản. Bia, bánh kem, âm nhạc, cùng bầu không khí của tiệc sinh nhật càng lúc càng trở lên sôi động. Nặc Đinh Sơn
cũng nhìn thấy một mặt khác của Trình Điệp Qua so với bình
thường, ví dụ như anh đưa bia tới miệng của cô trong sự đùa
giỡn của mọi người, tiếp đó hôn cô tới không thở nổi. Ví dụ
như sở trường của Trình Điệp Qua là đánh trống và ném phi
tiêu, nhịp điệu tiếng trống của anh giàu cảm xúc, trình độ phi tiêu của anh tương đương với tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu.
Động tác ném phi tiêu của Trình Điệp Qua đúng chuẩn đẹp tới có
thể trở thành giáo trình làm cho đám con gái reo hò liên tiếp, các cô ấy vây quanh anh. Đám con gái xếp hàng chờ Trình Điệp
Qua dạy cho họ. Người thứ mười, người thứ mười một, người thứ mười hai.
Nặc Đinh Sơn đứng ở một bên quan sát, từ đầu
xem đám fan hâm mộ này reo hò tới cuối cùng trong lòng có cảm
giác vô cùng khó chịu. Mấy cô gái này có chỗ nào cảm thấy
hứng thú với phi tiêu cơ chứ, họ là cảm thấy hứng thú với
Trình Điệp Qua, mà Trình Điệp Qua lại bày ra bộ dáng phong nhã càng làm cho Nặc Đinh Sơn cực kỳ buồn bực. Người đàn ông này
là ngốc thật hay là giả ngốc đây.
Tới lượt người thứ mười lăm rồi.
Nặc Đinh Sơn trông theo người thứ mười lăm đi về phía Trình Điệp
Qua, ngắm bộ ngực của cô nàng lại nhìn bộ ngực của mình. Ài! Cô đã không nhỏ rồi nhưng vẫn bị kém hơn so với người kia.
"Trình Điệp Qua, em cũng muốn học". Ba bước thành hai bước đi tới
trước mặt Trình Điệp Qua, chỉ vào cô nàng ngực lớn: "Không
được dạy cô ấy, anh phải dạy cho em".
Trình Điệp Qua nở ra một nụ cười, chững trạc đàng hoàng: "Em phải đi xếp hàng".Tên khốn này.
"Trình Điệp Qua anh phải biết em là bạn gái của anh đấy". Nặc Đinh
Sơn cây ngay không sợ chết đứng nói ra lời này.
Vừa dứt
lời Nặc Đinh Sơn đã nhận được tiếng xùy xua đuổi. Ánh mắt tìm tới Trình Điệp Qua muốn muốn nhận được sự giúp đỡ từ phía
anh, nhưng ai ngờ lại nhận được vẻ mặt như cười như không của
anh. Thấy người trong cuộc không có phản ứng, âm thanh xua đuổi
càng lớn hơn, cô nàng ngực bự kia lại càng ưỡn ngực ra oai với cô.
Đồ khốn. Cái ly cầm trong tay bị cô ném mạnh xuống
đất, quay đầu, chưa đi được mấy bước Trình Điệp Qua đã đuổi
theo, anh vững vàng ôm cô ở trong ngực.
"Giận rồi sao?"
Phí lời!
"Tình yêu vốn dĩ là chuyện như vậy, muốn trêu cô ấy, muốn cho cô ấy
tức xì khói". Âm thanh của anh phát ra trên đỉnh đầu cô.
Nặc Đinh Sơn không nói lời nào.
"Giận thật rồi sao?"
Nặc Đinh Sơn hất mạnh tay Trình Điệp Qua ra, tay bị hất ra thuận tiện giữ bên eo cô.
Dựa lưng vào trên tường Nặc Đinh Sơn thở hổn hển, Trình Điệp Qua
dựa vào người cô cũng đang thở dồn dập. Nặc Đinh Sơn cũng không biết thế nào lại biến thành như vậy, cảm xúc này cũng đến
quá nhanh rồi.
"Nặc Nặc, chúng ta quay về nha?" Giọng anh khàn khàn.
"Vâng". cô khẽ đáp lại anh.
Ôm cô cáo từ với đám bạn của anh, họ nhanh chóng trở lại trên
xe. Nơi này cách chỗ ở của Trình Điệp Qua cũng chỉ mất mười
mấy phút lái xe, khi xe vẫn chưa lái tới một khu vực tối,
Trình Điệp Qua đã không thể chờ đợi được nữa một cánh tay
nhàn rỗi đã luồn vào trong bộ váy lễ phục của cô.
Từ
nơi này đã có thể nhìn thấy được chỗ ở của Trình Điệp Qua,
Nặc Đinh Sơn đỏ mặt nhắc nhở Trình Điệp Qua phải chú ý lái
xe. Bàn tay luồn vào trong váy của cô lại càng tùy tiện hơn
nữa, trêu chọc làm cho giọng nhắc nhở của cô phải run rẩy.
Xe lái ra khỏi chỗ tối bàn tay của Trình Điệp Qua vẫn không có
mảy may ý định nào rời khỏi từ trong váy của cô.
"Trình Điệp Qua..." Nặc Đinh Sơn xoay mặt qua muốn cảnh cáo Trình Điệp Qua, lời tiếp theo bởi vì vẻ mặt của Trình Điệp Qua mà không
nói ra được.
Không giống với cảm xúc như vừa rồi, vẻ
mặt của Trình Điệp Qua lộ ra vẻ nghiêm nghị, ánh mắt của anh
nhìn về phía trước, theo ánh mắt của Trình Điệp Qua Nặc Đinh
Sơn thấy được chiếc xe hơi mày đen dừng ở một chỗ vô cùng
khuất cách đó không xa.
Tay của Nặc Đinh Sơn định cở dây an toàn ra thì bị Trình Điệp Qua chặn lại:
"Trước hết em cứ ở trong xe đợi anh, chủ nhân của chiếc xe hơi
màu đen kia chính là Vinh Mộ Minh, anh gọi ông ấy là chú Vinh,
ông ấy là người anh vô cùng kính trọng, lát nữa anh sẽ quay
trở lại".
"Được". Nặc Đinh Sơn đáp lại.
"Nặc Nặc, hãy đồng ý với anh em đừng nhìn bất cứ cái gì cả".
"Vâng".
Đưa mắt nhìn theo Trình Điệp Qua đi về phía chiếc xe hơi màu đen
kia, Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại. Trình Điệp Qua bảo không muốn cô nhìn bất cứ cái gì vậy thì cô sẽ không nhìn cái gì hết.
Nhưng, khi âm thanh giòn tan của cái tát kia vang lên Nặc Đinh Sơn vẫn
không nhịn được mà mở mắt ra. Trong quầng sáng mơ hồ cô đã
nhìn thấy hai bóng người cao gầy kia đối mặt với nhau, bóng
người thẳng tắp đứng bên trái giống như cây tùng đứng ngạo
nghễ, mặc dù bóng người bên trái cao gầy nhưng cũng đã sớm
hiện ra vẻ già nua, người bên phải đang vung tay lên.
Nặc
Đinh Sơn đưa tay che miệng lại, tiếp đó cô nghe được âm thanh của
cái tát thứ hai, âm thanh cái tát ở trong đêm yên tĩnh này lại
càng chói tai, người bị đánh vẫn đứng thẳng người, Nặc Đinh
Sơn nhắm hai mắt lại một lần nữa.
Sau mấy phút tiếng động cơ ô tô vang lên, rời đi.
Sau mười mấy phút Trình Điệp Qua lại một lần nữa trở lại trong xe.
Đêm khuya, đợi khi người bên cạnh truyền tới hơi thở đều đều lúc
này Nặc Đinh Sơn mới lặng lẽ ngồi dậy, rón rén mở đèn trên
tủ đầu giường lên, theo tia sáng.
Quả nhiên.
Từ hai
cái tát này của Vinh Mộ Minh Nặc Đinh Sơn đã đoán được cú
đánh nhất định không hề nhẹ, năm dấu tay ở trên gương mặt của
anh vẫn chưa biến mất, đáng chết là hai cái bạt tai này lại
còn đánh vào một bên trên mặt. Nhìn hai má trái phải không cân
đối của Trình Điệp Qua cái mũi cũa Nặc Đinh Sơn chua xót, có
lẽ anh đã đoán được sẽ có kết quả như vậy nên mới không để
cho mình nhìn rồi.
Cô không ngốc, cô cũng biết là vì sao
Trình Điệp Qua lại bị đánh, cô còn biết Vinh Tuấn đang trên
đường từ San Francisco tới Manchester.
Nhưng người này dường như lại làm như không có chuyện gì xảy ra, bảo cô đi tắm rửa trước, bảo cô đi ngủ trước.
Nặc Đinh Sơn tìm thuốc tới.
Khi vừa định bôi thuốc lên mặt anh, bất ngờ Trình Điệp Qua mở mắt ra. Cứ như vậy nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó từ trên
giường ngồi dậy, quay mặt đi chỗ khác.
Trình Điệp Qua không nói thêm gì nữa, tay anh kéo tủ ngăn kéo đầu giường ra, rất nhanh anh đã tìm được thuốc lá.
Nặc Đinh Sơn khẽ gọi một câu.
Thuốc bị ném trở lại tủ đầu giường.
Di chuyền từng chút một đi về phía anh, nửa quỳ trên giường khẽ
chạm môi lên vành tai anh: "Đừng tức giận". Môi di chuyển từng
chút ngậm lấy vành tai anh, lưỡi liếm lên tai anh từng chút
từng chút.
Cuối cùng ---
"Đi ngủ đi". Âm thanh buồn bực của anh.
"Em không đi, anh còn tức giận em sẽ ngủ không được". Nặc Đinh Sơn
khẽ thì thầm, cơ thể càng dán chặt lấy anh, lưỡi cũng càng
dùng sức hơn.
Cuối cùng ---
Hít sâu một hơi, anh xoay người đối mặt với cô, ngón tay cốc trên trán của cô "Người phụ nữa ngốc nghếch".
Nhìn cô thật sâu, nói:
"Người đàn ông tên Trình Điệp Qua chẳng qua là không muốn bị mất mặt
trước mặt người phụ nữ tên Nặc Đinh Sơn. Một người đàn ông bị
ăn liền hai cái tát cũng không phải là chuyện gì đáng khoe
khoang, đặc biệt là trước mặt người phụ nữ mình yêu".
Từng chút thuốc được cẩn thận chậm rãi bôi lên trên gương mặt anh.
"Đau sao?"
"Ừmm..." Anh nghiêng đầu làm như đang suy nghĩ: "Em thấy khi anh nói đau
sẽ đẹp trai hơn hay nói không đau sẽ đẹp trai hơn?"
"Mặc
kệ anh nói đau hay không đau đều đẹp trai hết, nhưng nếu như anh
nói đau thì em sẽ thưởng chocolate cho anh, nhưng làm sao đây
Trình Điệp Qua hình như ở đây chúng ta không có chocolate, bằng
không..." Nặc Đinh Sơn nghiêng đầu cũng làm như đang suy nghĩ:
"Bằng không em đem mình làm chocolate, anh thấy thế nào?"