Đứng ở đó không nhúc nhích nhìn Trình Điệp Qua hút xong điếu
thuốc thứ ba, Nặc Đinh Sơn cúi đầu quay trở lại phòng cầm lấy
hộ chiếu của cô, mặc vào chiếc áo khoác của Trình Điệp Qua
lặng lẽ bước nhanh tới trước cửa, không để cho mình phát ra
một tiếng động nào, mở cửa ra.
Lúc rời đi Trình Điệp Qua vẫn còn đứng ở chỗ đó, đối với sự ra đi của cô anh hoàn toàn không biết.
So với lần trước tới nơi này thì lần này không giống nhau, lần
này không phải là bị Trình Điệp Qua đuổi đi mà là cô lén lút
chuồn đi, giống ở chỗ là vẫn là ban đêm, vẫn là con đường kia. Nặc Đinh Sơn để mũ của áo khoác che ở trên đầu, cúi đầu tay
nắm chặt áo khoác lại bước đi nhanh. Nhưng cũng chỉ trong thời
gian ngắn Nặc Đinh Sơn đã nghe được tiếng động cơ xe hơi quen
thuộc. Đó là xe của Trình Điệp Qua, hơn nữa từ âm thanh hỗn
loạn của xe phát ra là có thể dễ dàng nghe được chủ nhân của
chiếc xe tức giận tới cỡ nào. Tức giận tới nỗi dường như
chiếc xe sẽ đụng ngay tới phía cô vậy.
Làm sao đây? Phải
làm sao bây giờ? Bên trái con đường là diện tích rừng cây nhỏ,
nhân lúc xe của Trình Điệp Qua vẫn chưa đuổi kịp Nặc Đinh Sơn
cắn rắng chạy trốn vào trong rừng cây.
Xa xa Trình Điệp
Qua đã nhìn thấy bóng dáng đang lén lén lút lút đi vào trong
rừng cây kia. Người phụ nữ này! Thở mạnh ra một hơi. Người phụ nữ này thật là ngang bướng, mà anh lại còn có thể bị người
phụ nữ ngang bướng như vậy làm tức tới nổ phổi rồi. Không,
không phải, khi anh ở trong phòng không tìm được cô còn phát
hiện hộ chiếu của cô biến mất không có tăm hơi anh đã hận không thể mang cô xé thành trăm mảnh rồi, sau đó kiểm tra xem rốt
cuộc là cấu tạo não của cô ra sao mà tại sao lại có thể làm
cho cô có sức lực như vậy, cứ hết lần này tới lần khác làm
ra chuyện như vậy đối với anh?
Từ nhỏ tới lớn Nặc Đinh Sơn vẫn rất
biết chạy trốn, cô thật sự đã chạy rất nhanh, nhưng Trình Điệp Qua chạy còn nhanh hơn cả cô, vẫn chưa tới năm phút cô đã bị
anh túm được. Anh không nói bất kỳ một câu nào cứ như vậy lôi
thẳng cô kéo vào trong xe của anh, kéo tới trước xe, mở cửa xe
ra, ném cô như ném rác, ném vào trong xe.
Cửa xe bị khóa trái, Nặc Đinh Sơn bị ép cố định ở trên chỗ ngồi bên cạnh tài xế.
"Còn muốn mua vé máy bay rời khổi chỗ này sao?" Tiếng còi sắc bén lao như bay ở trên đường, anh hỏi cô.
"Ừ, anh thả em ở chỗ có thể gọi tắc xi là được rồi" Nặc Đinh Sơn đáp lại.
"Không phải em nói là lúc tới đây trên người em không mang theo bất kỳ chút tiền nào sao?"
"..."
"Có muốn tôi cho em mượn không?"
"Nếu như anh Trình chịu giúp thì không còn gì tốt hơn, lúc về Đức
em sẽ chuyển tiền tới tài khoản ngân hàng cho anh".
"Về Đức? Anh Trình!!!"
Còi xe từng tiếng nối tiếp từng tiếng, Nặc Đinh Sơn che tai lại, xe nhanh chóng rẽ qua khúc ngoặt sau đó đi ngược chiều, dùng một
một độ cực kỳ nhanh để đi ngược chiều, đối diện với mỗi một
chiếc xe. Mắt thấy xe sắp va chạm Trình Điệp Qua dựa vào tư
thái kỹ thuật vững vàng mà nhanh chóng tránh được, mắt thấy
lại....
Nặc Đinh Sơn hét lên.
Đầu xe quặt lại, xe
lệch khỏi con đường trượt về phía bụi cây, trong lúc xe đang
nghiên ngả trên đường Nặc Đinh Sơn tiếp tục thét chói tai. Chờ
khi xe dừng lại cô đã vùi đầu vào trong ngực mình, bàn tay của anh che ở sau ót của cô.
Không ai nó lời nào.
"Nặc Nặc, đừng rời khỏi anh".
Lời của Trình Điệp Qua dường như làm cho trái tim của Nặc Đinh Sơn muốn nứt toác ra.
"Sau này anh không hút thuốc là được, vì vậy đừng rời khỏi anh. Em không thích anh hút thuốc thì anh sẽ không hút, những lời đã
làm cho em nghe đau lòng kia anh cũng không nói nữa".
"Nặc
Nặc, anh ghen, ghen tị thời gian em ở bên cạnh Vinh Tuấn còn dài hơn thời gian em ở bên cạnh anh, ghen tị em ngồi bên cạnh cậu
ấy, ghen tị em rót nước cho cậu ấy, ghen tị..."
Mũ áo khoác đã bị anh kéo từ trên đầu xuống, phần tóc che ở
trên mặt của cô được vén ra sau tai. Xe dừng lại ở một vùng
hoang vắng rộng lớn, cô và anh ở trong khoang xe, anh từ chỗ
ngồi của mình chuyển qua chỗ cạnh tài xế, còn cô ngồi trên
đùi anh, thân thể của cô vì căng thẳng mà run lên. Vì sao lại
biến thành như vậy rồi? Cô van xin anh về nhà nhưng anh vẫn không buồn nhúc nhích. Anh nói Nặc Nặc bây giờ sợ là không được,
miệng anh thì thầm "Nặc Nặc, Hử? Hửm?" Anh không ngừng dùng
lưỡi trêu đùa tai của cô, mãi cho tới khi cô phát ra trả lời
"Ừ". Vào giờ phút ấy bàn tay của anh đã chui vào áo khoác
của cô, rồi tiếp tục kéo áo len lên, một bàn tay khác nắm ở
bên eo của cô, cứ như vậy anh nắm chặt lấy eo của cô dẫn dắt cơ thể cô từ từ chìm xuống, chặt chẽ, tiếp nhận cơ thể của nhau cùng tới nơi sâu nhất mà chặt chẽ nhất. Ban đầu cô là xấu hổ cùng rụt rè. Cô cúi đầu cắn môi, cứ như vậy bị hai tay anh
vậy hãm chuyển động lúc sâu lúc nông. Chiếc xe chịu tải trọng
của hai người chỗ ngồi bởi vì động tác của họ mà phát ra
một số âm thanh, làm cho cô hoàn toàn kinh hồn bạt vía. Hình
thành trái ngược với cô là dường như anh vẫn chưa cảm thấy đủ, anh nằm sấp bên tai cô thấp giọng yêu cầu: Nặc Nặc có thể
nhanh thêm chút nữa. Tên khốn này đang nói cái gì vậy chứ?
Nhưng đúng vậy á, cô thật là khó chịu, lúc nụ hôn của anh tới tấp rơi ở trên người cô, cô mặc cho những âm thanh vỡ vụn tràn
đầy trong môi cô bật ra, lúc ấy cô mới phát hiện tiết tấu của
mình đã... Trong lúc anh và cô đã biến thành như thế, một tay
của anh nắm chặt lấy eo của cô, đầu của anh vùi trước ngực cô, tay của cô sít sao nắm chặt lấy anh, dùng tần xuất như vậy
phối hợp cùng nhau. Có lẽ có thể nhanh hơn một chút, có lẽ
đúng là còn nhanh hơn chút nữa, chỉ cần nhanh hơn một chút là
tay có thể chạm tới được tầng mây rồi. Mồ hôi thấm ướt dẫm
tóc của cô, sợi tóc dính sát trên mặt cô, ngón tay của anh vén những sợi tóc dính sát trên mặt cô ra, mạnh mẽ ngậm lấy môi
của cô, cô đáp lại anh, dường như tới chết mới thôi.
Vào
lúc này dường như cô cũng quên cả rụt rè, cô thả lỏng bàn tay
của mình đang đặt ở bàn tay đang nắm chặt lấy eo của mình kia, truyền đạt lại: Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua. Thế là chỗ
ngồi trên ghế lái lại càng lắc lư dữ dội hơn, hơn nữa có vẻ
như đã không chịu được tải trọng. Cô và anh đều đang kiếm tìm,
giống như ngột ngạt trong tiết tấu đầu của cô ngửa ra phía sau, thân thể của anh dính sát lên, cô đã biến thành bị anh kiểm
soát dưới thân. Không để cho cô có bất kỳ cơ hội hòa hoãn nào
đã đón nhận cú đẩy liên tiếp của anh, đây là muốn cho hồn lìa khỏi xác sao? Đầu lại ngửa ra sau hết mức, sau đó cô đã nhìn
thấy sắc trời màu xanh đậm và ánh sao. Cứ như vậy xuyên qua
kính chắn gió trước xe chiếu lên trên người cô, trên bộ ngực
trắng như tuyết, vểnh cao mà căng đầy. Tầng mồ hôi dầy đặc dán chặt ở phía trên đó là một tầng nước lấp lánh. Sau khi đón
nhận cú đẩy mạnh mẽ của anh chúng bắt đầu run rẩy, chờ đợi
được nở rộ. Người đàn ông cúi đầu, lưỡi cuốn đi những giọt
nước sáng lấp lánh kia, cuối cùng ngậm lấy từng giọt ấy. Bầu trời đêm màu lam đậm lại một lần nữa trở lên run rẩy, bàn tay đặt ở trên cái đầu đang chôn ở trước ngực kia, cô từ từ nhắm
hai mắt lại. Dưới va chạm cực nhanh của anh những ánh sao kia
đã biến thành màn pháo hoa lớn, vô cùng rực rỡ, rung động
lòng người.
Rạng sáng ngày thứ ba Nặc Đinh Sơn tìm tới
Trình Điệp Qua. Cực hạn qua đi cô vô cùng mệt mỏi nằm nhoài
trên người anh, cô và anh ở nơi hoang vắng nhìn ngắm ánh sao đầy trời.
Khi ánh bình minh đầu tiên tới cô đã ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Một ngày mới lại tới, trong ngày mới này Nặc Đinh Sơn muốn làm
cơm cho Trình Điệp Qua, cô muốn ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh,
sau đó khi màn đêm buông xuống cùng anh làm ổ ở trên ghế sô pha
xem ti vi.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tối được Nặc Đinh
Sơn chuẩn bị trong thời gian rất lâu vẫn như cũ bị để nguội
lạnh ở đó. Trên ti vi vẫn còn đang phát chương trình ti vi, chó
teacup buồn chán đùa nghịch chiếc điều khiển ở trên ghế sô pha, trong phòng bếp có một số tinh bột rơi vãi trên đất, còn có
chiếc tạp dề bị mạnh mẽ vất qua, tiếng gầm nhẹ của đàn ông
và âm thanh vỡ vụn đứt quãng của phụ nữ xuyên qua cánh cửa
gỗ.
Khi đêm càng thâm trầm, người đàn ông và người phụ nữ một trước một sau đi ra từ trong phòng bếp.
Trình Điệp Qua cũng không biết nửa tiếng trước mình lại làm ra chuyện hoang đường như vậy, anh có thể ở trong bếp
muốn cô. Cho dù dáng vẻ của cô rất không tình nguyện, cho dù cô nhỏ giọng cầu xin: Chờ lát nữa đi, nha? Hãy chờ sau bữa tối
đi. Cô nói: Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua em đã bỏ rất nhiều
tâm tư để chuẩn bị bữa tối cho anh. "Nặc Nặc, chính vì em đã
bỏ rất nhiều tâm tư chuẩn bị bữa tối cho anh, cho nên... Nặc
Nặc, em không biết sao, đàn ông sau khi làm xong sẽ càng muốn ăn
nhiều hơn nữa". Anh lừa gạt cô, dụ dỗ cô. Những lời này được
phát ra từ trong miệng anh, lúc ấy Trình Điệp Qua cũng cảm
thấy vô cùng kinh ngạc, anh cũng không biết những lời như vậy
rột cuộc là anh đã học được ở đâu, hơn nữa khi anh nói những
lời này quả thực là đã vô cùng trôi chảy.
Nếu như không
phải là Nặc Đinh Sơn ở ngay trước mặt anh cúi người nhặt lấy
cái muỗng rơi ở trên đất thì anh cũng không tới mức chọn địa
điểm như vậy, thời điểm như vậy mà muốn cô. Ngày hôm nay cô đã
mặc chiếc áo len cổ chữ V, lúc cô cúi người nhặt chiếc muỗng
rơi ở trên đất lên thì tất cả đã lộ ra không sót một cái gì,
sau đó không biết vì sao Trình Điệp Qua lại nghĩ tới một số
chuyện mà trước đây anh không cho là đúng. Ví dụ như thời đại
học anh đã từng nghe bạn học của anh nói qua cảm giác khi làm
cùng bạn gái của anh ta ở phòng bếp.
Ừ, hôm nay cô mặc
váy, chính là cái váy mà ngày đó cô mặc tới gặp anh. Cái
váy rất ngắn, chân không dài nhưng đều tăm tắp, thế là anh đi
tới phía sau cô, bàn tay luồn vào trong váy của cô, ngón tay
dọc theo phía trong đùi cô đi lên phía trên.
"Trình Điệp
Qua anh điênvà". Cô thốt lên kinh ngạc, chiếc đĩa cô cầm trong tay run lên, phần tinh bột rơi xuống trên mặt đất.
Cùng với
tiếng kêu kinh hãi đó của cô còn có âm thanh vải vóc bị xé
rách: "Trình Điệp Qua, chỗ này là..." Tiếng của cô bởi vì
hành động này của anh đã run tới không còn kìm lại được rồi.
Trong âm thanh run rẩy của cô anh dễ dàng trút bỏ thứ vừa bị
anh phá hỏng, anh tin chắc là dưới chiếc váy này của cô không
hề có thứ gì. Giọng cô lên án anh đã sắp khóc tới nơi rồi,
sau mấy phút đồng hồ cái đĩa vừa rồi vẫn còn được cầm trên
tay cô đã bị thả lại trên kệ bếp. Đầu của cô từng chút một
lùi ra phía sau, tựa ở trên vai của anh, qua cánh cửa tủ bát
sáng loáng anh nhìn thấy cô đang từ từ nhắm hai mắt lại, còn
có bộ ngực đang phập phồng dữ dội. Tay vẫn bao phủ trên đó,
một cái tay khác đang đặt ở trên bụng của cô. Mấy phút trôi
qua, anh ôm cô tới trên kệ bếp, cô đỏ mặt gác chân lên bên hông
của anh.
Giống như lúc đó tình cờ nghe được từ trong
miệng bạn học của anh, đó là nơi sẽ mang lại cho anh sự sung
sướng trực tiếp nhất.
Tình hình như bây giờ đã từng
xuất hiện trong tưởng tượng của Nặc Đinh Sơn, đó là cô xem tivi
còn Trình Điệp Qua dọn phòng. Người tự biết mình đuối lý đã
tự động xin thu dọn bàn ăn, mặc dù không có khoa trương như dọn
phòng, nhưng Nặc Đinh Sơn vừa cắn táo vừa thưởng thức dáng vẻ
luống cuống chân tay của Trình Điệp Qua thu dọn bàn ăn. Nơi như
thế này đương nhiên không có máy rửa bát rồi, vì vậy vào giờ
phút này Trình Điệp Qua đang ngoan ngoãn rửa bát đĩa. Ừ, đúng
là ngốc, lại có cái đĩa rơi vỡ rồi.
Nhưng mà ánh mắt
của Nặc Đinh Sơn rất nhanh đưa từ Trình Điệp Qua đang luống
cuống chân tay tới điện thoại của anh đang đặt ở bên chân cô,
điện thoại của Trình Điệp Qua đang vang lên, người gọi tới là
Grace.
Grace là trưởng nữ nhà Howard, ở trong miệng của
đám truyền thông Anh, Trình Điệp Qua và Grace được hình dung là
đôi kim đồng ngọc nữ.
Suy nghĩ một chút, Nặc Đinh Sơn
nhận điện thoại. Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói êm
tai, nội dung ngữ khí nói chuyện vừa nghe là kiểu được giáo
dục vô cùng tốt, tốt tới nỗi làm cho Nặc Đinh Sơn phải nuốt
xuống câu "Bây giờ Trình Điệp Qua đang tắm" đã được chuẩn bị
từ trước. Nặc Đinh Sơn đưa di động cho Trình Điệp Qua.
Sau
khi mang điện thoại giao tới tay Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn quay trở lại ghế sô pha, như có như không trêu đùa chú chó teacup.
Đã trôi qua mười phút, Trình Điệp Qua vẫn chưa bỏ điện thoại
xuống, từ vẻ mặt của anh thậm chí nội dung cuộc nói chuyện
đều nói rõ, anh và vị trưởng nữ nhà Howard kia qua lại với
nhau rất tốt.
Nụ cười của Trình Điệp Qua lúc này nhìn
ở trong mắt Nặc Đinh Sơn có chói mắt bao nhiêu thì chói mắt
bấy nhiêu. Ném chú chó teacup vào trong sọt rác, Nặc Đinh Sơn
đứng lên bước nhanh về phía Trình Điệp Qua. Cô đứng ở trước
mặt anh trừng mắt với anh, Trình Điệp Qua đối với việc cô đứng ở trước mặt, anh bày tỏ dáng vẻ không thèm để ý, còn dùng
tay ra hiệu cho cô yên lặng.
Yên lặng sao? Cô cứ không đấy!
Thế là cô nhón chân lên, tay vòng qua, ôm lấy cổ của anh kéo một
cái cả đã người treo lên, ngậm lấy môi của anh. Sau đó dùng kỹ xảo mà cô nắm không vững lắm, chỉ là không có thu được hiệu
quả. Chiếc điện thoại kia vẫn còn trên tay anh, mang theo sức
mạnh ngang ngược không thèm đếm xỉa, một cái tay để trống tháo thắt lưng của anh ra, rồi luồn vào, chạm tới rồi nắm chặt.
Sau khi anh rầu rĩ rên lên một tiếng, ở khoảng cách rất gần
Nặc Đinh Sơn nghe thấy âm thanh yêu kiều mềm mại kia hỏi han: Đã
xảy ra chuyện gì vậy?
Xảy ra chuyện gì đúng không? Ngẩng mặt lên, Nặc Đinh Sơn cười với Trình Điệp Qua, đương nhiên bàn
tay cũng không nhàn rỗi. Cô nhoài người nói bên tai Trình Điệp
Qua một câu đủ xấu xa: Ném điện thoại vào trong nước, ném điện thoại vào trong nước... Ngón tay đặt ở nơi mềm mại nhất, dùng sức lực của móng tay cọ sát ở phía trên, cứ như vậy mấy lần lồng ngực của Trình Điệp Qua đã bắt đầu run lên kịch liệt
rồi. Theo một tiếng "Phịch" kia điện thoại đã bị rơi vào trong
nước, Nặc Đinh Sơn nở nụ cười đắc ý. Sau khi đạt được mục
đích cô muốn thu tay lại, không ngờ lại bị Trình Điệp Qua mạnh
mẽ đè ép trở lại, sau đó bàn tay cứ như vậy mà hạ xuống nơi
đang nhanh chóng bành trướng nóng rực kia.
"Em, em đùa với anh thôi". Nặc Đinh Sơn run run nói.
"Anh, anh cũng đùa với em thôi, anh muốn xem rốt cuộc tới khi nào em
sẽ tới đoạt điện thoại của anh đi". Bộ dạng Trình Điệp Qua
nghiến răng nghiến lợi: "Anh cho là chỉ hai phút là em sẽ tới
giật lấy điện thoại của anh, nhưng em lại mặc cho anh và người
phụ nữ khác tán tỉnh tới mười phút. Nặc Đinh Sơn, anh đúng là không nghĩ tới em sẽ rộng rãi như vậy đấy".
"Em không,
không rộng rãi". NặcĐinh Sơn nói, thật ra cô cho là cô sẽ chịu
đựng tới khi anh cúp điện thoại, nhưng mười phút cũng đã là
cực hạn rồi.
"Có điều, hiệu quả thật không tệ. Không,
phải nói là có chút bất ngờ". Giọng anh khàn khàn, sau đó
ngón tay đặt ở trên tay cô dẫn dắt cô.
Ngày thứ tư Nặc
Đinh Sơn tới tìm Trình Điệp Qua, cô đã vì anh làm một số
chuyện khá mờ ám giữa nam nữ nhưng cũng rất thân mật. Ở trong
một góc nhỏ họ vai kề vai, anh cầm giấy ăn lau đầu ngón tay cho cô. Cô đỏ mặt, anh cũng đỏ mặt.
Chợt nhớ tới cái gì đó, sắc mặt của anh đại biến, cứ như vậy nhìn cô.
"Sao vậy?" Cô thấp giọng hỏi anh: "Em có cho cậu ấy không?" Giọng
của anh giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng. "Không, không
có".
"Em thề đi".
"Em thề!"
MM
Hết chương 59!
_____________________
Next:
Ba người đứng ở phía trước một bức tranh sơn dầu to lớn, Nặc
Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đứng ở một bên, Grace đứng ở một
bên.
"Tôi đã từng nói với cô lòng của tôi đã thuộc về
người khác rồi". Trình Điệp Qua thấp giọng nói: "Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?"
"Anh từng nói cô ấy không ở bên anh".
"Bây giờ cô ấy đã quay trở về rồi, tối hôm qua khi đang nói chuyện
điện thoại cùng cô, cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi".
Grace hỏi mục đích của Nặc Đinh Sơn khi nói những lời này với cô ấy.
"Mục đích?" Nặc Đinh Sơn suy ngẫm, giống như cắt từng khúc ruột nói ra từng chữ: "Không có mục đích gì cả, tôi chỉ muốn nói với
cô rằng tôi vẫn sẽ rời khỏi anh ấy".