"Con đã cầu hôn với cô ấy, cô ấy cũng đã đồng ý gả cho con, ba
ngày nữa con và cô ấy sẽ làm thủ tục đăng ký kết hôn, nếu như dì Kiều không thật tâm dành lời chúc phúc cho chúng con, vậy
thì bây giờ con tới thông báo cho dì Kiều một tiếng coi như là
con đã thể hiện sự tôn trọng cuối cùng của con với dì".
"Dì Kiều, tạm biệt". Anh cứ thế rời đi.
Từ đầu tới cuối Trình Điệp Qua không để cho Tiêu Kiều có bất kỳ
cơ hội nói xem vào, bà chỉ có thể há miệng trơ mắt nhìn anh
rời đi.
Thằng nhóc này nói ba ngày nữa nó sẽ cùng cô
gái tên Nặc Đinh Sơn ấy cử hành hôn lễ, không phải là nó vừa
mới cử hành hôn lễ với Chu Ly An ở lễ giáng sinh sao? Mà câu
Trình Điệp Qua nói "Dì Kiều, cái lễ cưới mà dì thấy căn bản
không hề tồn tại" lại là chuyện gì nữa đây?
Không được, bà phải gọi điện cho Chu Ly An hỏi thử xem sao.
Tiêu Kiều gọi điện thoại cho Chu Ly An, nhưng điện thoại của Chu Ly An vẫn nằm trong tình trạng báo máy bận.
Trong phòng bệnh hai giường của bệnh viện vô cùng náo nhiệt, trong
tiếng chúc mừng của cuộc điện thoại mà Chu Ly An vừa nhận xong thì lại có cuộc điện thoại khác gọi tới, sau khi nhìn rõ
thông báo người gọi tới Chu Ly An cong khóe miệng lên, đám trẻ
thích náo nhiệt kia cướp điện thoại từ trong tay cô ấy đi, sau
khi nhìn rõ thông báo người gọi tới điện thoại của cô ấy thì
hét lên một tiếng đầy khoa trương, đám con gái thì lại càng ồn ào muốn thay cô ấy nghe điện thoại, theo lời chúng nói thì cho dù không nhìn thấy anh thì nghe qua giọng anh một chút cho đỡ
nghiện cũng được, đáp lại chúng là điệu bộ khoanh tay với vẻ
mặt hung dữ của cô ấy: Các em nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!
Thế là điện thoại lại lần nữa trở lại tay Chu Ly An. Chu Ly An nhận điện thoại.
Vừa nhận điện thoại cô ấy vừa dùng ánh mắt cảnh cáo: Các em yên lặng một chút cho cô!
Trong phòng bện thực sự đã yên tĩnh trở lại, trong bầu không khí
yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của
Trình Điệp Qua: "Ở đâu? Tôi tới đón em".
Chu Ly An báo địa chỉ bệnh viện.
Trình Điệp Qua cũng không để cho cô ấy có cơ hội nói thêm lời nào,
chỉ nói một câu "Nửa tiếng nữa anh tới đón em" sau đó vội
vàng cắt đứt điện thoại.
Cúp điện thoại, Chu Ly An mỉm cười với đám người đang đang túm tụm lại, điện thoại vừa cúp lại có điện thoại gọi tới, lần này là bạn của cô ấy ở London, tin tức này truyền đi nhanh thật,
Chu Ly An rất vui vì tin tức này truyền đi nhanh như vậy.
5 giờ rưỡi, xe của Trình Điệp Qua đúng giờ xuất hiện ở cổng
của bệnh viện, Chu Ly An đứng bên cạnh xe phất tay với đám con
gái háo sắc đang thò đầu ra thăm dò.
Lúc này sắc trời
đã hiện ra màu xám, xe của Trình Điệp Qua chạy dọc theo con
đường, cũng chỉ khoảng mấy chục phút chiếc xe đã dừng lại ở
cửa một câu lạc bộ trong khu dân cư cao cấp, nhân viên phục vụ
mởi cửa xe giúp họ, quản lý câu lạc bộ dẫn họ tới khu vực
thích hợp để nói chuyện.
Mở cửa phòng ra, câu đầu tiên
Trình Điệp Qua nói với cô ấy là "Đói chưa?" Lúc anh nói với cô ấy câu này biểu cảm giọng nói giống rất nhiều lần trước, có sự nho nhã lịch thiệp của thân sĩ Anh, giống như đám đàn ông
ở những nơi công cộng thực hiện lễ nghi ưu tiên cho phụ nữ.
Người đàn ông này khi nổi khùng lên sẽ là dạng gì? Người đàn ông
này có từng nổi nóng trước mặt phụ nữ chưa? Chu Ly An có chút tò mò.
Phòng của câu lạc bộ có tất cả mọi thứ, nó
nhìn qua lại càng giống như nhà của những thân sĩ cao quý, áo
khoác máng lên móc áo, mở giai điệu uyển chuyển tràn ngập cả
căn phòng, Chu Ly An dựa lưng lên ghế sopha, nhắm mắt lại vừa
nghe nhạc vừa đợi Trình Điệp Qua gọi món cho cô ấy.
Chu
Ly An nghe thấy rất chậm, dáng vẻ của Trình Điệp Qua cũng không sốt ruột, khi họ dùng cơm đa phần anh đều chọn kiểu phòng ăn
này, anh yên tĩnh nhìn cô với vẻ mặt chăm chú khiến cho Chu Ly
An luôn sinh ra một loại ảo giác: người đàn ông này yêu cô ấy.
Bây giờ chắc Chu Ly An cũng nghĩ rõ rồi, thà nói chăm chú thực ra nói chính xác hơn là tâm tư của người đàn ông này luôn xuất
thần, có lẽ anh đã rơi vào trong hồi ức của một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó.
Cái đĩa đựng chút salad
trái cây đã sạch bách, đặt dao nĩa về trên đĩa, tay đặt trên
mặt bàn, Chu Ly An nhìn Trình Điệp Qua đang ngồi đối diện cô
ấy.
"Ăn xong rồi hả?" Anh hỏi cô ấy.
Món ăn Trình Điệp Qua gọi được cô ấy đã ăn hết 80 phần trăm, cô ấy gật đầu hờ hững: "Tay nghề của đầu bếp ở đây cũng không tệ lắm, lần
sau có thời gian chúng ta lại tới nữa nha".
Từ khi xuống xe, đi vào câu lạc bộ, thậm chí là đi vào căn phòng này cái
tập văn kiện màu xám từ đầu tới cuối đều được anh cầm trên
tay, bây giờ anh đang mở túi văn kiện ra, sau đó anh chậm rãi
đẩy tập tài liệu kia tới trước mặt cô ấy.
Anh nói: "Chu Ly An, hãy ký tên lên trên này, người đề nghị ly hôn trước là
tôi, cho nên tôi sẽ bồi thường cho em hợp lý".
Chu Ly An
bấm đốt ngón tay tính, cô ấy và Trình Điệp Qua đăng lý kết hôn là vào ngày lễ giáng sinh, hôn nhân của anh và cô ấy duy trì
còn chưa tới thời gian mười ngày.
Day day lông mày, Chu Ly An cũng không buồn nhìn qua tập văn kiện kia, lấy thuốc từ
trong túi ra, đốt lên, dưới làn khói thuốc cô ấy nheo mắt nhìn
Trình Điệp Qua: "Anh nhớ sai ngày rồi đấy, khi đó không phải
chúng ta đã nói là sau 90 ngày mới làm thủ tục ly hôn sao?"
"Xin lỗi, Chu Ly An, mong em thứ lỗi cho tôi". Anh điềm đạm nhận lỗi
với cô ấy: "Một khắc tôi cũng không đợi được để được ở cùng
cô ấy rồi".
"Trình Điệp Qua, anh thế này thực là không
đúng". Chu Ly An nói, người đàn ông này đúng là có cách khiến
cô ấy tan nát cõi lòng, thời khắc này một câu ngọt ngào cũng
không muốn nói với cô ấy.
"Mấy tháng gần đây ba em đã
thua Casino của chúng tôi không ít tiền, tiếp đó em gọi điện
thoại nói cho ông ấy biết số tiền ông ấy nợ Casino không cần
trả lại nữa". Trình Điệp Qua lại đẩy phần văn kiện kia về
phía cô ấy: "Con số của khoản tiền đó không ít đâu".
Lời này thực sự làm cho người ta rất khó chịu, muốn cho cô ấy
biết khó mà lui sao? Lời của Trình Điệp Qua khiến cho Chu Ly An
có một loại cảm giác tức tới bật cười: "Trình Điệp Qua,
người làm trái giao ước là anh".
Đầu người đàn ông này
bị đập cho mất trí rồi hả? Chu Ly An phải nhắc lại anh lần
nữa: "Anh quên dì Kiều rồi sao? Quên dì Kiều không còn sống
được mấy ngày nữa rồi sao? Trình Điệp Qua, dì Kiều đã vì anh
mà mất đi con của dì ấy, còn mất cả chồng nữa ". "Trước khi tới tìm em tôi đã đi gặp dì Kiều". Anh bình thản nhìn cô ấy.
Biểu cảm của Trình Điệp Qua cùng với tin tức truyền ra trong lời
nói khiến cho lòng của Chu Ly An thoáng run rẩy. Buộc mình tỉnh táo lại: "Anh đã nói tất cả mọi chuyện cho dì Kiều rồi?"
Từ trong mũi Trình Điệp Qua phát ra một tiếng "Ừ" khiến Chu Ly An
cảm thấy tuyệt vọng, điếu thuốc lại lần nữa đưa lên miệng cô
ấy, mà Trình Điệp Qua vào lúc này dường như cũng đã mất đi
sự nhẫn nại trước đó, sau khi anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ,
mang giọng điệu không thể nghi ngờ nói với cô ấy: "Lát nữa tôi
còn phải trở về Macao".
Ý là nói cô ký tên mau lên?
Đầu thuốc bỏ vào trong gạt tàn, Chu Ly An ngẩng đầu lên, hít sâu
một hơi nói với Trình Điệp Qua: "Nhưng, Trình Điệp Qua, chuyện
xảy ra hơi bất ngờ, trong một lúc em đã nói lỡ miệng, thế là
vừa rồi lúc ở trong bệnh viện đã nói lộ ra, bây giờ tất cả
học sinh của em đều biết chuyện em đã kết hôn vào lễ giáng
sinh rồi, mấy đứa đó rất thích náo nhiệt lại thích giày vò,
em nghĩ nhất định chúng đã mang tin tức này rêu rao chia sẻ cho
mọi người ở trên mạng xã hội của chúng rồi, mấy trang truyền
thông kia anh có thể có cách giải quyết không, cho dù thực lực
của anh mạnh tới đâu đi chăng nữa nhưng em nghĩ anh chắc chắn
giải quyết không nổi, tin không? Không cần 10 phút tin tức chúng
ta kết hôn nhất định sẽ hiện lên trên tất các mạng xã hội".
Nói tới đây Chu Ly An cầm di động lên, quả nhiên, rất nhiều người
đã dùng cách của họ để chúc phúc cho cô ấy. Nhìn điện thoại
mỉm cười, đầu cũng không ngẩng lên mà rì rầm đọc: "Danh hiệu
Vị hôn thê của Trình Điệp Qua làm cho em kiếm lời không ít
người hâm mộ, Trình Điệp Qua, anh nghĩ em có nên quan tâm mà bày tỏ một chút cảm ơn với người của chúng ta không".
Không muốn à, cô lại càng muốn, thế là chọn một biểu tưởng thay
cho sự hạnh phúc và thẹn thùng, ngón tay vừa động, tất cả đã trở thành điều chắc chắn.
Đợi sau khi tất cả ổn thỏa
thì Chu Ly An mới ngẩng đầu lên nhìn Trình Điệp Qua, ánh mắt
của anh rất lạnh, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một
tia căm ghét.
Làm như không nhìn thấy ánh mắt chán ghét
của anh Chu Ly An nhún nhún vai: "Làm sao đây, lần này người yêu
của anh bỗng chốc trở thành loại người không được hoan nghênh
rồi, thời điểm người ta nói tới cô ấy chắc là sẽ dùng kểu
xưng hô đại loại như người thứ ba để hình dung cô ấy, giống như
Camilla cho dù làm vương phi nhiều năm như vậy nhưng trong mắt mọi người bà ấy vẫn là người thứ ba".
Anh cứ lẳng lặng
nhìn cô ấy, dường như muốn nhìn thật kỹ để nhìn thấu tâm tư
của cô ấy vậy. Tránh ánh mắt của anh, Chu Ly An nâng cao giọng:
"Trình Điệp Qua, là anh nuốt lời trước, nếu như anh không đổi ý thì chúng ta đã có thể sống yên ổn với nhau không có chuyện
gì rồi".
Rốt cuộc anh cũng mở miệng, anh hỏi cô ấy: Chu Ly An, thực sự tới cuối cùng sẽ sống yên ổn không có chuyện
gì với nhau sao?
Bây gờ là Trình Điệp Qua đang nói nhảm
gì với cô ấy đây, không phải là nên tức giận sao? Không phải là nên phẫn nộ sao? Không phải người đàn ông Trình Điệp Qua này
cũng bởi vì người con gái Chu Ly An này mà tức giận một lần
sao?
Chu Ly An bật cười khanh khách: "Trình Điệp Qua, không phải là bây giờ anh nên lo lắng, anh nên lo lắng cô gái được anh giấu đi kia, chỉ cần em nhỏ mấy giọt nước mắt, rồi phát biểu thêm mấy lời thương tâm nữa, thì sẽ có rất rất nhiều người
thay em biểu đạt sự bất mãn, em không ngại đem toàn bộ chuyện
này làm lớn lên đâu".
"Sau đó thì sao?" Anh hỏi cô ấy.
"Sau đó chúng ta cùng nhau khó chịu". Cô ấy đáp lại anh.
Anh cười cười với cô ấy, giống như chuyện cô làm có bao nhiêu là
ấu trĩ, Chu Ly An cũng biết hành động của mình là không trưởng thành, nhưng cô ấy thực sự yêu anh mà.
"Được, không cười". Anh như đang lừa con nít, sau đó thu lại nụ cười, quay lại biểu cảm nhàn nhạt.
Sau đó tập tài liệu đó được anh bỏ lại vào trong túi công văn,
tiếp sau đó anh nhìn cô ấy thật sâu: "Lúc trước tôi đã lựa
chọn tin tưởng em, bởi vì em là Chu Ly An, ít nhất thì Chu Ly An trong ấn tượng của tôi là một cô gái thật thà, nhiệt tình,
nhưng bắt đầu từ giờ phút này thì không phải nữa".
"Chu Ly An, nếu như em ký vào tập văn kiện tôi đưa cho em, vậy thì
tốt hơn rồi, ít nhất thì tập tài liệu kia có thể để cho em
cả đời không cần làm việc, mỗi ngày ở khách sạn năm sao cũng
không thành vấn đề, tôi cũng mang ơn em, mà bây giờ tôi nghĩ tôi
chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối với em thôi". Sau khi nói xong
những lời này thì Trình Điệp Qua đứng lên, Chu Ly An cũng theo
bản năng đứng lên theo, dùng thân mình chặn ở phía trước anh:
"Trình Điệp Qua, đừng quên, bậy giờ em vẫn còn là vợ trên pháp luật của anh, nếu như anh và cô gái kia ở cùng nhau thì đủ để cấu thành tội ngoại tình".
"Chu Ly An, e là em phải gọi cho ba em một cuộc điện thoại rồi, nói cho ông ấy biết số
tiền ông ấy nợ Casino của chúng tôi qua mấy ngày nữa là đến
hạn, em bảo ông ấy nghĩ cách kiếm tiền đi". Trình Điệp Qua đáp lại lời của cô ấy như vậy.
Người đàn ông này là muốn ép cho cô điên lên sao?
Rất tốt! Rất tốt!
"Trình Điệp Qua, xem ra em không thể làm gì hơn là gọi điện thoại cho
luật sư của em rồi, để luật sư của em đưa ra lời khuyên với cô
gái kia". Chu Ly An vừa nói vừa cầm di động lên.
"Gọi đi, tôi nghĩ biểu cảm túng túng của luật sư của em sẽ nói cho em
biết, chứng tỏ anh ta không thể làm gì được". Trình Điệp Qua
cúi đầu, lấy tay của cô ấy ra: "Chu Ly An, có từng nghe qua câu
nói thế này chưa? Thương nhân thường có thói quen giữ lại một
tay, lần này tôi nên mừng là tôi có thói quen này".
"Anh có ý gì?" Chu Ly An thì thào hỏi.
Anh mắt rơi vào một vị trí không biết tên, Trình Điệp Qua nhàn
nhạt nói: "Giấy hôn thú của chúng không có bất kỳ hiệu lực
nào, con dấu trên tài liệu đều là ngụy tạo, mà nhân viên công
chứng lúc chứng thực cho chúng ta năm phút trước vừa mới nghỉ
hưu, tất cả sự kiện này luật sư của em cũng tham dự vào trong
đó".
Sau khi phản ứng lại thì Chu Ly An cười gượng, vì
vậy cô ngay cả cái danh vợ trước của Trình Điệp Qua cũng không
được làm sao?
Trình Điệp Qua vẫn duy trì giọng điệu
nhàn nhạt như vừa rồi: "Tôi cũng không muốn cuối cùng lại trở
nên như thế này, vì vậy nếu như vừa rồi em ký vào tập tài
liệu kia thì tốt rồi".
Người đàn ông này đang ám chỉ cô gieo gió gặt bão sao?
"Trình Điệp Qua, anh nói anh làm ra chuyện thế này nếu như dì Kiều
biết được thì có thể làm cho dì ấy tức chết không". Chu Ly An
ác độc nói.
"Dì Kiều không ngốc, nếu như để dì ấy
biết đước toàn bộ sự việc thì người bị vứt bỏ là em, vì em
đã lợi dụng dì ấy để đạt được mục đích, tôi cũng mong em mang những chuyện này nói cho dì ấy biết, sau khi xong chuyện này
dì Kiều sẽ lại càng dễ thích Nặc Đinh Sơn hơn".
Vào
lúc này Chu Ly An thực sự hận Trình Điệp Qua, phẫn nộ làm cho
cô ấy hét lên vạch rõ ngọn ngành: "Trình Điệp Qua, tất cả mọi người đều biết chúng ta đã đính hôn, đây là chuyện không thể
bàn cãi, Nặc Đinh Sơn của anh là một kẻ phá hoại, nếu như
không có cô ấy thì em nghĩ chúng ta nhất định sẽ đi vào lễ
đường kết hôn".
"Chu Ly An, người có lỗi với em là tôi,
cô ây không có liên can gì, bởi vì quyền lựa chọn là do tôi,
đối với kết quả thế này tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi với em". Anh dừng lại một chút: "Mọi người có khi vào lúc quá
tức giận sẽ làm ra chuyện cực đoan, đối với hành vi của em tôi có thể đem lúc đó suy xét thế này, bây giờ, mọi chuyện vẫn
còn kịp, em có thể dùng cách của em nói cho tất cả mọi
người, mọi chuyền phát sinh vừa nãy là trò đùa của em, chúng
ta đã thỏa thuận chia tay, tôi không ngại làm người bị đá, vậy
thì em vẫn là giảng viên được yêu thích nhất trong trường của
em, học sinh của em cũng không biết tất cả những chuyện phát
sinh này".
Lời này nghe đúng thật như là muốn tốt cho cô ấy, nhưng thực sự là vì tốt cho cô ấy sao. Không, người đàn
ông này là đang uy hiếp trá hình để cô ấy buông tay đây, trá
hình để cho người phụ nữ của anh tránh xa vòng xoáy của dư
luận.
Cô ấy hỏi anh: Trình Điệp Qua, nếu như em không đồng ý thì sao?
Chuyện làm cho Chu Ly An càng tuyệt vọng hơn còn ở phía sau, anh ở
ngay trước mặt cô ấy gọi một cuộc điện thoại, sau khi gọi xong
Chu Ly An liền nghe thấy giọng của cô ấy từ căn phòng này, mọi
lời anh nói trong căn phòng này đều bị cắt hết, mà tất cả
những lời cô ấy đã nói đều đã được ghi âm lại và đang được
phát ra.
Chu Ly An nghe thấy giọng cười của mình, giọng cười đó nghe thế nào cũng không giống như của cô ấy phát ra.
Giọng của trình Điệp Qua nói vào trong tai cô ấy: "Chu Ly An, nếu như
học sinh của em, bạn bè của em nghe thấy những lời này lại có thể nói ra từ em vậy thì sẽ thấy vọng tới cỡ nào".
Đây cũng là thủ đoạn thói quen giữ lại một tay của Trình Điệp
Qua sao? Quá tàn nhẫn, không phải sao? Ngơ ngác nhìn Trình Điệp
Qua, Chu Ly An hỏi: "Trình Điệp Qua, tại sao anh lại có thể đối
với em như vậy?"
Đầu tiên là anh xin lỗi cô ấy, giọng
điệu xin lỗi giống như kiểu xin lỗi ở nơi công cộng trong lúc vô tình đạp lên chân người khác vậy "Xin lỗi cô".
Sau khi
nói xin lỗi xong thì từ tốn nói: "Để cho đoạn ghi âm này biến
thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người, hay
trở thành bí mật mãi mãi, quyền lựa chọn là ở em".
Chu Ly An ngơ ngác nhìn Trình Điệp Qua, biểu cảm trên mặt anh cho
dù lúc nói những lời này thì tư thái thể hiện ra vẫn cực kỳ mê người, nhưng người như vậy dùng vẻ mặt mê người này làm ra
chuyện như vậy, nói ra lời thế này.
Tay vô lực buông xuống.
Anh cáo biệt cô: "Tạm biệt, Chu Ly An".
Ánh mắt thẫn thờ chuyển động, đi theo bóng dáng anh tới cửa
phòng, nhìn anh cầm lại áo khoác từ trên mắc áo, ánh mắt vô
tình rời trên màn hình LCD màu đen, trên mà LCD đen hiện ra tất
cả dáng vẻ của cô ấy. Nếu như Chu Ly An khi 20 tuổi dùng một
lời để hình dung chính mình trên màn hình LCD đen kia vậy thì
cô ấy nghĩ là Chu Ly An của khi 20 tuổi có lẽ sẽ bỏ lại một
câu bình luận thế này: Cực xấu xí.
Cô ấy lẩm bẩm nói: Trình Điệp Qua, là anh biến em thành ra thế này, là anh!
Người đã mặc xong áo khoác giống như không nghe thấy lời của cô ấy, mở cửa phòng ra.