"Nặc Đinh Sơn, chờ tới mùa xuân sang năm chúng ta chúng ta chọn thời
gian đi chọn nhẫn". Hai năm trước ở Manchester anh cũng nói lời y chang như vậy.
Người đàn ông này, không biết thêm chúy ý mới sao?
Nhưng chuyện thế này vừa khiến cô cười không ngậm được miệng lại,
lại như vừa sợ anh sẽ đổi ý, thế là cô nhanh thốt lên câu
"Được, chờ mùa xuân sang năm chúng ta sẽ đi chọn nhẫn".
Cho dù chiếc đèn cuối cùng trong phòng ngủ đã được tắt ở mấy
chục phút trước, cho dù vào giờ phút này căn phòng đã chìm
trong bóng tối không thể phân biệt được đường nét, nhưng vào
lúc này hình ảnh tưởng tượng ra cũng làm cho mặt Nặc Đinh Sơn
đỏ tới mức ngay lập tức có thể thiêu đốt mọi thứ. Đây là lần đầu họ thử làm kiểu này, Trình Điệp Qua không phải là kiểu
người chạy theo dáng vẻ, phần lớn thời gian họ đều khá quy
củ, có lẽ nhu tình trước đó không lâu không thiêu cháy được mật ngọt vẫn còn lưu lại nồng đậm trong lòng của nhau. Cô ngầm cho phép anh, cũng nghe theo anh, nửa quỳ để cho anh đi vào từ phía sau, Mái tóc dài vén qua một bên rũ xuống trước ngực, tay anh
giữ chặt lấy eo của cô. Đêm nay động tác của anh thô bạo hơn so
với bấy kỳ lúc nào, mấy lần đã là cho tay cô chống ở trên
giường va chạm mà khụy xuống, khi muốn tránh thoát cuối cùng
vẫn bị anh kéo lại, cứ thế chăm chỉ không ngừng. Rốt cuộc
người đã được thỏa mãn đã mang cô mồ hôi đầm đìa vào trong
phòng tắm, thân thể không một mảnh vải được thả vào trong bồn
tắm. Mệt mỏi bao vây khiến cho cô không quản ngượng ngùng mặc
cho anh tắm rửa cho cô. "Nặc Nặc, giơ tay lên". Cô ngoan ngoãn giơ
tay lên, khi có bàn tay bao phủ trước ngực cô, cô nói "Không được lợi dụng". Đáp lại cô vốn là động tác đang làm việc tắm rửa lại biến thành xoa nắn đầy hư hỏng, tiếp sau đó lại như đứa
trẻ đùa dai vân vê đỉnh cao ngất, bàn tay trêu đùa cô làm cho
thân thể chìm vào trong nước theo động tác của anh mà vặn vẹo. Cuối cùng người đàn ông này cũng nhớ tới hiện tại là đang
tắm rửa, tay đi tới bụng dưới của cô "Chân". Chân? Trong mơ hồ
Nặc Đinh Sơn cảm thấy có gì đó không ổn, thế là liền bất
động. "Nặc Nặc". Tay của anh bơi vào trong bắp đùi cô. "Không
được nhìn". Cô cảnh cáo anh. "Được, anh không nhìn". Vẫn chưa
đợi cô nói ra câu "Cảm ơn" thì anh đã nói "Đã sơm nhìn thất
hết trơn rồi". Tên khốn này, nắm đấm nhẹ hều đập vào anh, cái tên này càng hăng hái để ngón tay... Lại đấm xuống, sức lực
bởi vì buồn ngủ mà như gãi ngứa cho anh, cảm giác được ngón
tay luồn vào kích thích cô, thân thể lại co lại một bên, miệng
lẩm bẩm "Đừng nghịch". Tên khốn làm càng lúc càng hăng, không
chỉ có trêu đùa mà còn kề tới bên tai cô nói mấy lời của mất tên đàn ông hư hỏng mới nói "Không chỉ bị nhìn hết trơn rồi,
mà còn đã từng thăm hỏi qua, dùng..." Lời như vậy nói ra từ
miệng anh lại nên thơ như vậy. Cô hưởng thụ âm thanh động lòng
người "Dùng cái gì cơ?" vô thức hỏi. "Dùng..." Môi anh kế sát
tai cô nói ra, sau khi nghe được rõ ràng cô đã bị chọc cho tức
điên. Vừa tức, vừa gấp lại vừa thẹn. Tay đập lên trên nước, tên khốn này cô muốn hắt nước lên mặt anh, để anh không mở mắt ra
được, để anh không còn nhìn được nữa. Tay bị anh túm lấy,
giọng của tên xấu xa này sao lại nghe như là người vô tội thế
kia "Khi đó không phải em nói là rất thích cơ mà".
Đúng
vậy, khi đó cô rất thích kia mà, suy nghĩ mơ hồ. Trong lúc cô
đang suy nghĩ cơ thể đã bị vớt từ trong nước lên, khăn tắm quấn lấy người cô, sau đó cô được anh ôm tới ghế sô pha, ngón tay
của anh luồn vào trong tóc cô, máy sấy tóc vang lên ro ro ở bên
tai cô, cùng với hơi thở của người đàn ông này còn có lực
ngón tay đẹp tới mức bài hát ru buổi chiều thu, lúc này Nặc
Đinh Sơn mơ hồ nhớ tới hình như anh còn có một chuyện quan
trọng vẫn chưa nói với cô, lần theo ký ức bắt đầu tìm kiếm,
lúc tóc sắp khô cô mới nhớ lại chuyện đó.
"Trình Điệp
Qua, từ sau khi ở Manchester em không tiếp tục cắt tóc nữa". Cô
nói cho anh biết, trong đầu ẩn chứa nỗi kích động nho nhỏ, mỗi năm cô đều bảo Trương Diệu Mỹ chuyển tiền cho nhân viên quản lý ngục giam mới có thể bảo vệ được mái tóc của cô, mà vì mái tóc này cô cũng trải qua không ít trái đắng.
Máy sấy
tóc được tắt đi, xung quanh rất yên tĩnh, âm thanh trầm thấp vang lên: "Anh biết, anh không chỉ tính toán một lần ở trong lòng,
tóc của cô ấy đã dài tới đâu rồi, tới khi em xuất hiện tóc
của em vừa dài bằng với tính toán ở trong lòng anh".
"Nặc Đinh Sơn, cuối cũng em cũng làm một việc khiến anh vui".
Cô như vậy còn còn chưa đủ làm anh vui ư, nhưng lời Trình Điệp Qua làm cho lòng cô vui như nở hoa, cuối cùng những đắng cay kia
cũng không vô ích.
Bị ôm từ ghế sô pha tới trên giường.
"Bây giờ em có thể ngủ không?" Cô hỏi anh, mắt đã sắp mở không lên rồi.
"Nặc nặc, anh có lời muốn nói với em".
"Cái gì?" Giọng của cô phiêu diêu giữa không trung.
"Giáng sinh anh không thể đón cùng em được".
"Phải đi đâu hả?"Cô hỏi, trong mơ hồ Nặc Đinh Sơn dường như nhớ được
Trình Điệp Qua đã đồng ý với cô giáng sinh muốn dẫn cô đi
trượt tuyết.
"Về Ma cao".
"Ừm". Nặc Đinh Sơn nhớ mỗi năm Trình Điệp Qua truyền thống về Ma Cao đón giáng sinh.
"Ngày mai anh sẽ đi".
Ngày mai đi, ôm anh chặt hơn, như vậy phải tới mấy ngày không được
gặp anh rồi, anh ôm lại cô rồi gọi một tiếng "Nặc nặc". tiếng
"Nặc Nặc" đó sao lại nghe như gọi thế nào cũng không đủ vậy.
"Nặc Nặc, nhớ lời anh đã nói với em, tới mùa xuân sang năm chúng ta cùng nhau đi chọn nhẫn".
Khóe miện kéo lên, mặt tựa sát vào lồng ngực anh, cô là sao có
thể quên được chứ. Tới mùa xuân sang năm chúng ta cùng nhau đi
chọn nhẫn.
Thời tiết lúc này là vào giữa mùa đông, qua mấy ngày nữa là tới lễ giáng sinh, qua lễ giáng sinh xong là
tới năm mới, qua tháng 1, qua tháng 2, sau đó chính là tháng ba
Mùa Xuân.
Tháng ba mùa xuân Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp
Qua sẽ cùng nhau đi chọn nhẫn, cô cũng sẽ như rất rất nhiều
người có nhà thuộc về mình, mái nhà mong ước, sau đó trải qua cuộc sống ngọt ngào, giống như Trương Diệu Lệ từng nói cô đã
trải qua hết đắng cay rồi.
Bây giờ đã tới lúc hưởng ngọt ngào rồi.
Khi đôi tay nắm chặt bả vai của cô thì cơ thể đau nhức theo bản
năng nhắc nhở cô, Nặc Đinh Sơn làm động tác hơi giãy ra. Khi ánh sáng của ngày mới vừa hé rạng anh lại muốn cô một lần nữa,
lần này dường như cô hoàn thành trong vô thức, mấy lần đều
suýt làm cô ngất đi, khi cô đẩy anh ra thì anh lại càng chuyển
động nhanh hơn, cuối cùng lại mơ màng cảm nhận được... Cô đương
nhiên đoán được chuyện gì đã xảy ra, khi nghĩ tới dáng vẻ của anh khi đó Nặc Đinh Sơn không nhịn được mà bật cười. Kỹ năng
của người đàn ông của cô ở phương diên này cũng chẳng hoàn hảo gì, nhưng mà... cô thích.
"Nặc Nặc". Anh gọi cô.
Bả vai né tránh sự khống chế của anh, miệng nói Trình Điệp Qua
bây giờ em mệt, lời của cô nhận được tràng cười của anh. Anh
giải thích cho việc tối nay anh nhiều lần muốn cô thế này:
"Bởi vì thật lâu nữa anh mới có thể muốn em, cho nên..." Tên
khốn này nói như vậy làm cho Nặc Đinh Sơn không hiểu sao lại
nghĩ tới mấy người dự trữ một lượng lơn lương khô trong bao để
dùng lúc cần thiết. Khi môi của anh chạm tới môi cô thì cô né
tránh, không để cho anh hôn.
"Anh đi đây".
"Ừ".
Khi bước chân dần đi xa trong lòng Nặc Đinh Sơn dâng lên một nỗi khó chịu không tên, cô mở mắt ra, Trình Điệp Qua dừng lại kéo một
bên cánh cửa. "Trình Điệp Qua".
Anh ngừng động tác, nhưng không quay đầu lại.
"Sớm quay trở lại". Nặc Đinh Sơn khẽ nói.
Trình Điệp Qua, sớm quay trở lại, không có anh ở bên em cái thành
phố này, thậm chí cái thế giới này hòa toàn trống rỗng, Nặc Đinh Sơn thầm nói trong lòng.
Anh kéo cửa ra.
Ngày hôm đó là ngày 21 tháng 12 năm 2014, còn ba ngày nữa là tới
lễ giáng sinh. Ba tiếng sau, bốn chiếc xe hơi màu đen đỗ ở sân
bay, có mười mấy người từ trên xe bước xuống, trong mười mấy
người đó có bác sĩ, hộ lý, người đàn ông trẻ đẩy xe lăn về
phí quản lý cấp cao của sân bay đã đợi đó từ sớm, sóng bước
cùng người đàn ông trẻ còn có cô gái trẻ với dáng người cao
gầy, người quản lý cấp cao của sân bay hướng dẫn đoàn người đi về phía lối đi riêng, đậu ở một góc sân bay là một chiếc máy bay tư nhân, mười mấy người lần lượt lên máy bay.
Vinh Chân chìa tay về phía Nặc Đinh Sơn, cô ấy đứng ở dưới một gốc cây sồi, cây sồi nở ra những bông hoa gọi là hoa sinh nhật, hoa
sinh nhật bói là:
Bạn có một tấm lòng độ lượng, mọi
việc được nhìn rất thoáng, trời sinh ra đã có tinh thần lạc
quan, cuộc đời đầy sung sướng, nhưng bạn nhất đinh phải tăng thêm tâm hồn tiềm ẩn bên trong, tiếp thu cái mới, trau dồi bản thân, như vậy mới vui vẻ dài lâu.
Hai cánh tay nắm chặt lấy nhau, ánh sáng lọt qua khe hở cảu tán
cây chiếu xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Vinh Chân
phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tiểu Hồ Ly đã gả cho Tần
Việt. Cảm nhận được dòng chảy từ từ trong cuộc sống, lần này cô ấy tới Bắc Kinh llà để ủng hộ cho anh trai sinh đôi của
của.
Nửa tháng sau Vinh Tuấn sẽ rời khỏi Bắc Kinh,
trước khi rời khỏi Bắc Kinh Vinh Tuấn sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ, trong buổi hòa nhạc Vinh Tuấn sẽ công bố tác phẩm
mới của anh ấy.
Lễ giáng sinh năm 2014, Macao, Giáo đường thánh Anthony đã tồn tại gần năm thế kỷ, có một hôn lễ đang
cử hành tại đây, từ lực lượng bảo an tập trung bên ngoài giáo
đường nhìn qua là có thể đoán được cô dâu chú rể trong hôn lễ
cử hành trong giáo đường không giàu sang thì cũng phú quý.
Trong giáo đường, Quý bà ngồi trên xe lăn mắt ngậm nước rưng rưng
nhìn nhìn đôi cô dâu chú rể hoàn thành nghi thức trao nhẫn.