Nước sông mênh mông,
sóng nước trong vắt, A Kết nhìn mặt nước, tính tính, thần sắc bỗng nhiên âm u: "Ngày mai là tết ông Táo, những năm qua khi đến tết ông Táo, cha
thiếp sẽ cùng Tiểu Cửu quét dọn nhà cửa, còn nương và thiếp cùng A trúc
giặt quần áo, cắt giấy hoa, chuẩn bị cơm trưa..." Nói xong nói xong đôi
mắt đỏ, trong mắt nước mắt di động.
"Đừng khóc, gió lớn, khóc,
gương mặt dễ nhăn." Triệu Trầm lập tức đứng thẳng, dơ tay lau nước mắt
thay nàng, "Thời điểm này sang năm, nhạc phụ và nhạc mẫu sẽ đến kinh
thành, năm nay chịu đựng, cùng ta trải qua năm mới nhé?"
Hắn ôn nhu nói nhỏ, trong lòng A Kết ấm áp, gật gật đầu.
Triệu Trầm cầm tay nàng, "Đi thôi, chúng ta vào bên trong."
A Kết muốn rút tay về, ngẩng đầu, mới phát hiện Cẩm Thư đáng ra phải đứng ở bên kia đã xoay người đi về phía trước, lại nhìn Triệu Trầm, mắt
phượng mỉm cười. Cuối cùng A Kết cũng hiểu, mấy người nha hoàn này đều
thông minh, giỏi nhất là nhìn sắc mặt chủ tử. dđlqđ Nhưng mà nàng cũng
không có trốn, ngoan ngoãn để cho hắn nắm.
Vẫn đi chưa được mấy bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn: "Đại thiếu gia!"
Theo bản năng A Kết quay đầu, mà nam nhân bên người đã buông tay nàng ra, đi nhanh tới trước, "Nàng đi vào trước tìm nương đi."
A Kết nhìn phía trước nơi mui thuyền đen, khoảng cách quá xa, chỉ có thể
nhìn thấy đầu thuyền có hai nam nhân mặc áo bào thẫm màu đang đứng, dung mạo không thấy rõ, cũng không biết đối phương làm thế nào nhận ra Triệu Trầm rồi. Bên này chỉ có hai chiếc thuyền nhà mình, Triệu trầm lại là
đại thiếu gia Hầu phủ, người tới khẳng định không nhận sai người.
Nam nữ khác biệt, A Kết không tiếp tục lưu lại, qua đi tìm mẹ chồng,
"Nương, hình như chúng ta gặp người quen." Đem chuyện bên ngoài nói lại.
Ninh thị thoáng chút ngoài ý muốn, sau đó giống như thường ngày kêu A Kết
đến bên người nàng ngồi xuống, "Một lát nữa Thừa Viễn trở về sẽ biết."
windchimedđlqđ Người quen của nhi tử, người làm ăn với hắn tại Đăng Châu chắc hẳn không kêu hắn là đại thiếu gia, đây là xưng hô của hạ nhân đối với chủ tử, chỉ có thể là người trong Hầu phủ, hai nam nhân, ngoại trừ
hắn còn có thể có ai?
Người tới chính là chủ tớ Triệu Duẫn Đình.
Triệu Trầm cực kì ngoài ý muốn, chờ cho thuyền tiếp sát, đỡ Triệu Duẫn Đình
đến: "Phụ thân đến Thiên Tân khi nào?" Trách không được phụ thân gửi thư thăm hỏi xem bọn họ ngồi trên thuyền như thế nào, thì ra đã ở chỗ này
chờ bọn họ.
Triệu Duẫn Đình không để hắn đỡ, tự mình vững vàng
vượt qua, cùng Triệu Nguyên đi lên, hắn mới nhìn lướt qua Triệu Trầm
đứng ở mui thuyền, cười giải thích nói: "Triều đình cho nghỉ, khó có
được thời gian thanh nhàn, tiện thể đến đón các ngươi. Nương con đâu?"
Triệu Trầm giơ cằm hướng mui thuyền: "A Kết cũng ở đó."
Triệu Duẫn Đình vừa nâng chân lên thì dừng lại, nói với Triệu Nguyên: "Đi nói với người chèo thuyền cập bờ ở bến tàu phía trước."
Triệu Nguyên lĩnh mệnh rời đi.
Triệu Duẫn Đình thu hồi tầm mắt, nhìn trưởng tử vẫn bình tĩnh không hề thắc
mắc, hắn cười cười, chủ động nói: "Ta đã sắp xếp thôn trang, đêm nay
chúng ta ngủ lại ở nơi đó, buổi trưa ngày mai dùng cơm xong lại xuất
phát, trước khi trời tối có thể hồi phủ. Thừa Viễn, năm nay vào tết ông
Táo, toàn gia chúng ta tụ họp."
Năm nay gần bốn mươi, nhìn qua
vẫn trẻ hơn tuổi nhiều, đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc không giận tự uy,
hiện giờ cười lên, lại như trăng sáng xuyên phá mây đen, ôn nhu hiền
hoà.
Đối mặt với thần thái sáng láng của phụ thân lại so với phụ
thân khi đó vẫn còn gầy yếu như lần trước gặp mặt, Triệu Trầm nhất thời
không nói chuyện.
Tết ông Táo?
Lúc hắn lên bảy tuổi, đã không có chuyện cả nhà cùng đón tết ông Táo rồi.
Thê tử nhắc tới việc đón tết ông Táo ở nhà nàng, hắn liền đau lòng nàng
phải rời xa nhà, vẫn chưa nghĩ tới chính mình, hiện tại từ trong miệng
phụ thân nghe nói như thế, trong lòng có chút mùi vị không hiểu. dđlqđ
Dày vò tới dày vò lui, trách ai đây? Nếu năm đó phụ thân thà rằng buông
tha tiền đồ cũng muốn phải cùng mẫu thân cùng một chỗ...
Không
được, như vậy mẫu thân sẽ vui vẻ rồi hả? Cả nhà Ngoại Tổ Phụ bị hại phải lưu đày, nếu phụ thân không nghĩ ra cách, không ai giúp đỡ Ninh gia,
đời này Ninh gia sẽ không có ngày rửa oan. Nếu phụ thân không ứng phó
Tần thị để cho Quốc Công Phủ không áp chế hắn nữa, chức quan không thể
thăng lên, cũng không có tư cách được đường Văn Đế coi trọng. Đổi lại là chính mình, nếu không thấy mẫu thân khổ, gặp tình huống tương đồng, hắn sẽ làm như thế nào?
Triệu Trầm không rõ ràng, cho nên hắn oán
phụ thân có lỗi mẫu thân, nhưng không cách nào hận hắn, huống chi mẫu
thân nói đúng, phụ thân đối với nhi tử là hắn đã cố gắng làm tốt, hắn
không có lý do gì hận phụ thân.
Hắn nhấc chân đi về phía trước,
đi được hai bước bèn dừng lại, thấp giọng nói: "Phụ thân, A Kết là thê
tử của con, cũng là con dâu mà nương thích, nếu ngươi ghét bỏ xuất thân A Kết thấp hèn, cứ ghét bỏ ở trong lòng, đừng làm cho chúng ta nhìn ra,
nếu không đừng trách chúng ta không tiếp nhận người."
"Con nói
lại lần nữa xem?" Triệu Duẫn Đình nắm lấy cánh tay Triệu Trầm, không dễ
dàng được đoàn tụ, xú tiểu tử này đã không hiếu thuận hắn mà còn há mồm
liền uy hiếp không tiếp nhận phụ thân?
Triệu Trầm thờ ơ nhìn hắn: "Người nghe thấy ta nói cái gì rồi."
Triệu Duẫn Đình hừ lạnh, dùng lực nhéo cổ tay hắn một phen mới bỗng nhiên bỏ
ra, thấp giọng trả lời: "Đứa con bất hiếu, nếu không phải vì nương
ngươi, ta sớm đã không tiếp thu ngươi, lại chờ ngươi đến nói với ta lời
này sao?"windchimedđlqđ Nói xong không để ý hắn nữa, bước nhanh đến phía trước mui thuyền, khi đến chỗ rẽ lại dừng lại, quay đầu ý bảo Triệu
Trầm bắt kịp.
Con dâu cũng ở bên trong, hắn không thể trực tiếp
xông vào, trưởng tử đã không tiếp nhận phụ thân, không thể vừa thấy mặt
lại ghét bỏ con dâu. Đại cô nương Lâm gia được thê tử coi trọng, hắn dám lộ ra nửa điểm không thích sao?
~
Bên trong mui thuyền, A Kết khẩn trương đứng lên. Bên ngoài tiếng phụ tử nói chuyện không hề nhỏ, các nàng đều nghe thấy được.
Phụ thân Triệu Trầm, cha chồng của nàng là người như thế nào?
Trước khi thành thân Triệu Trầm nói dối đương nhiên không tính toán gì hết,
trước mắt A Kết biết đến Duyên Bình hầu, là Ninh thị nói với nàng đó nam nhân bá đạo mạnh mẽ cưới người về, là Triệu trầm nói thích Ninh thị
nhưng lại không thể không cưới Tần thị. dđlqđ Vô luận là cái nào, A Kết
đều không thấy từ Ninh thị hoặc Triệu trầm tự thuật nghe ra hận ý gì,
nếu như bất kỳ người nào trong hai người họ hận hắn, thì nàng mới có lý
do để hận hắn, bởi vì bọn họ không hận hắn, nàng cũng không rõ chính
mình nên đối xử với cha chồng như thế nào. Nàng vì mẹ chồng bị ủy khuất, nhưng cha chồng hình như cũng nổi khổ...
Tiếng bước chân gần,
Ninh thị cũng đứng lên, vỗ vỗ tay A Kết nói: "Đừng khẩn trương, coi hắn
là phụ thân như bình thường, không cần nghĩ quá nhiều." Dù cho toàn gia
bọn hắn có gì khúc mắc, đều không liên quan tới con dâu. Nàng hiểu Triệu Duẫn Đình, thân là cha chồng, hắn sẽ không khiến con dâu khó xử.
Được mẹ chồng an ủi, A Kết an tâm.
Ngay sau đó, rèm cửa bị người kéo ra, A Kết thấy trượng phu của nàng dẫn đầu đi đến, theo sau là một nam nhân mặc trường bào màu tro, người nọ một
tay giữ mành, cúi đầu tiến vào, thuận tiện ngẩng đầu. Lúc A Kết đang
kinh ngạc thấy phụ tử Triệu Trầm thật giống nhau thì nàng cảm giác được
ánh mắt nam nhân cũng đang đảo trên người nàng, ngắn ngủi dừng lại, rơi
vào trên người mẹ chồng. Một cái chớp mắt kia, ánh mắt hắn như là ánh
nắng sớm đầu tiên chiếu rọi đến nước sông, rạng rỡ phát sáng.
A
Kết quen thuộc loại ánh mắt này, Triệu Trầm thường nhìn nàng như vậy, mà nay nàng từ một đôi mắt phượng khác, còn sâu sắc hơn, thấy được nhu
tình giống như vậy, có lẽ trong mắt kia nhu tình cũng càng sâu, càng
phức tạp, khó có thể nói thành lời.
Trong mui thuyền yên tĩnh cực kỳ, A Kết kìm lòng không được bèn nghiêng đầu nhìn mẹ chồng.
Ninh thị sớm thành thói quen trượng phu nhìn kỹ như vậy, bảo hắn ngồi xuống, xoay người tiếp nhận trà nóng từ tay Vấn Mai bưng cho hắn, tò mò hỏi:
"Sáng sớm chàng đã ở chỗ này chờ rồi hả ?"
Nhi tử con dâu đều đã ở đây, Triệu Duẫn Đình rất nhanh thu hồi tầm mắt, bưng ly trà nói: "Ừ, sợ bỏ qua thuyền của mọi người. Bên phía kinh thành ta đã sắp xếp tốt,
chúng ta ở lại Thiên Tân một đêm, ngày mai khởi hành."
Khẽ nhấp
ngụm trà, trà Trần Niên Lão Bạch (ta để nguyên hán việt, chả biết trà
gì) thuần hậu hương nồng, không cần nước trà nóng, nhớ là loại trà thê
tử yêu nhất khi uống vào đông, là thê tử đưa cho hắn, Triệu Duẫn Đình
toàn thân đều cảm thấy ấm áp. dđlqđ Xoay người đặt tách trà trên bàn
thấp, hắn nhìn lướt qua nhi tử, lại nhìn tiểu cô nương cúi đầu bên người thê tử.
Ninh thị hiểu rõ ý tứ của hắn, cười, cầm tay A kết, dẫn
nàng đi đến trước mặt Triệu Duẫn Đình: "A Kết, đây là phụ thân con, lần
trước không thể thấy, lần này cuối cùng cũng gặp được rồi."
Đôi má A kết hơi nóng, không dám ngẩng đầu nhìn, cung kính hành lễ, gọi "Phụ thân" .
Triệu Duẫn Đình đáp lại, con dâu này thật sự đoan trang.
Dáng dấp, không thể không nói ánh mắt trưởng tử cũng không sai, khắp kinh
thành chỉ sợ cũng tìm không ra người đẹp hơn con dâu. Tính tình, nhìn
nhã nhặn lịch sự, có chút giống thê tử, nhưng mà thê tử trong sự yên
tĩnh lộ ra một cỗ thoát tục trong veo mà lạnh lùng, còn con dâu vẫn là
nhu mì. windchimedđlqđ Đến cử chỉ, cùng so sánh với tưởng tượng rằng sẽ
là nữ nhi nhà nông chỉ biết khẩn trương, thì con dâu ngón tay không lộn
xộn ánh mắt không nhìn lung tung đầu không cúi thấp, đã không sai rồi,
hắn không thể dùng yêu cầu đối với danh môn khuê tú chân chính để yêu
cầu nàng.
Tóm lại, hắn đối với con dâu vẫn thấy hài lòng, cũng có thể do là ngoài dự liệu quá nhiều, nhìn thấy người thật thậm chí còn có chút kinh hỉ.
Triệu Duẫn đình lại nhìn thoáng qua trưởng tử, mở
miệng nói: "Chuyện nhà chúng ta chắc con cũng đều đã biết rõ, khi con và Thừa Viễn thành thân, ta thật sự thoát thân không được, tương lai có cơ hội ta cùng phụ mẫu con nói chuyện xin lỗi. Hiện tại ở trên thuyền bất
tiện, một lát đến chỗ thôn trang, hai phu thê các con nghỉ ngơi một
chút, sáng mai ta với nương con ở tại phòng chờ các con kính trà, xem
như bù lại lần trước thiếu của con." Về đến hầu phủ khẳng định vẫn có
kính trà, nhưng là làm cho người ngoài xem, đây mới là toàn gia bọn hắn.
Cô dâu kính trà ắt không thể thiếu lễ, cha chồng vẫn đem việc này để ở
trong lòng, A Kết cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thiệt tình cảm kích, vội
vàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Triệu Duẫn Đình nhận lễ của nàng,
ngược lại nhìn Triệu Trầm nói: "Tốt, ta với nương con có lời muốn nói,
các con không phải vừa mới ở bên ngoài ngắm cảnh sao? Tiếp tục đi, Thiên Tân phong cảnh cũng khá tốt."
Vào mùa đông, có gì đẹp?
Biết tâm tư nhỏ của phụ thân, Triệu Trầm không vạch trần hắn, xoay người cầm lấy áo choàng của thê tử để ở một bên, kêu nàng đi ra ngoài.
Hai phu thê đi xa, Vấn Mai cũng thức thời thối lui ra ngoài, Triệu Duẫn
Đình lập tức đứng lên, đi đến trước người Ninh thị đem người ôm vào
trong lòng, cúi đầu hỏi nàng: "Vừa rồi ta biểu hiện như thế nào? Cha
chồng này có thể tính đã làm hết phận sự chưa?"
Ninh thị tựa vào trong lòng hắn, nhẹ gật gật đầu, ít nhất so với nàng dự liệu là tốt.
Nàng hạ mí mắt, Triệu Duẫn Đình muốn nhìn ánh mắt nàng, ôm người đi vào bên
trong, để cho nàng dựa vào cửa, hắn dán lên, nâng cằm nàng lên chăm chú
nhìn nàng: "Nếu ta làm tốt, nàng hôn ta một cái được chứ?" dđlqđ Hỏi
trầm thấp bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm treo cao, sợ nàng vô tình
cự tuyệt, kỳ thật hắn biết, nàng hẳn không mở miệng cự tuyệt, nhưng hắn
càng sợ nàng lộ ra trào phúng theo bản năng, cái loại này giống như cười trào phúng khi nghe xong truyện cười.
Ninh thị quả thật không nói gì, cũng không có trào phúng hắn, nàng nhẹ nhàng giương mắt lên, nhìn hắn, ý tứ hàm xúc không rõ.
Triệu Duẫn Đình nhìn ánh mắt mỹ lệ này, bên trong giống như có nước di động,
có tinh quang dập dờn, lại thấy không rõ những thứ này làm cho người ta
say mê, tới cùng ẩn dấu tình cảm gì. Là yêu, là hận, hay vẫn lại là thờ
ơ?
Triệu Duẫn Đình chịu thua, lâu như vậy, hắn vẫn nhìn không thấu nàng.
Hắn nâng mặt nàng, bất đắc dĩ hôn môi nàng: "Thôi, nàng không hôn ta, đến lượt ta hôn nàng."
Ninh thị nhắm hai mắt lại, mặc hắn ôn nhu như nước, nhiệt tình như hỏa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Triệu bụi bụi: Thân là đệ nhất nam chủ, ta cảm giác được một tia uy hiếp.
Giai nhân: Ngươi suy nghĩ nhiều quá.
Triệu bụi bụi: Nếu một lần nữa kính trà, có phải hay không kính trà trước động phòng cũng sẽ lặp lại một lần?
A kết: Ngươi suy nghĩ nhiều quá!
Cái này, kịch tình là chậm, giai nhân cố gắng nhanh hơn đi...