Đương nhiên Triệu Duẫn Đình không thể ở lại Ninh gia được, trước khi trời tối, hắn chủ động đi tìm Ninh Ngộ nói muốn về nhà.
Ninh gia là gia đình thi thư, hắn có thể tinh nghịch nhất thời, nhưng nên biết sai liền sửa mới có thể được nhạc phụ thích.
Ninh Ngộ tự mình đưa Triệu Duẫn Đình về phủ Duyên Bình hầu.
Tằng thị vốn có chút oán trách xe ngựa của Ninh gia đụng trúng nhi tử
độc nhất của mình, Triệu Duẫn Đình nhiều lần thẳng thắn thành khẩn là
chính mình ham chơi gây họa, còn nói phu thê Ninh Ngộ đối với hắn rất
tốt, Tằng thị nhanh chóng cảm kích. Dù sao Tằng thị cũng không phải là
người không biết nói đạo lý, biết được nhi tử bị thương, trong lúc nóng
vội khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, sau khi tỉnh táo lại, lại có Triệu Duẫn Đình ở bên cạnh nhắc nhở, ngày hôm sau Tằng thị dẫn nhi tử mang
theo quà đến Ninh gia nói lời cảm tạ.
Lúc này Duyên Bình hầu chỉ có tước vị không có chức quan, Hầu phủ đã
xuống dốc, Ninh gia dù là gia đình thi thư nhưng ông cụ làm việc tại
Hàn Lâm viện là thanh quan, Ninh Ngộ cũng chỉ là chính lục phẩm chủ sự
Lễ bộ nhỏ, luận về gia thế, hai nhà đều là kẻ tám lạng người nửa cân,
phủ Duyên Bình hầu chỉ hơn ở cái tước vị. Tằng thị hiếm khi gặp được một nhà có gia thế không bằng mình, bởi vậy rất thích qua lại với Ninh nhị
phu nhân, thỉnh thoảng lại gặp nhau nói chuyện.windchimelqd, Ninh nhị
phu nhân là người rộng rãi, sau khi gặp nhau một thời gian phát hiện
Tằng thị ngoài một chút có chút hẹp hòi thì làm người cũng dễ gần, hơn
nữa Duyên Bình hầu lại sủng ái tiểu thiếp, cuộc sống của Tằng thị cũng
không dễ dàng, liền nhẫn nhịn tính khí của Tằng thị, cũng thường khuyên
bảo Tằng thị.
Thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Những người lớn thường xuyên gặp gỡ, đương nhiên Triệu Duẫn Đình có cơ
hội đến Ninh gia gặp thê tử, hơn nữa hắn cũng có lý do, là đến chơi với
Ninh Tấn Thư, tuy rằng chơi đùa chơi đùa sẽ biến thành hắn giúp Ninh Tấn Thư dỗ muội muội, còn Ninh Tấn Thư chơi với mấy đường huynh của đại
phòng. Sau này Ninh Tấn Thư đến tuổi đọc sách, đi đến chỗ bá tổ phụ(bác
của cha) học. Vị bá tổ phụ này của Ninh gia có học thức uyên bác, không
thích làm quan, tốt hơn nhiều so với tiên sinh trong nhà Triệu Duẫn
Đình, Triệu Duẫn Đình giả vờ ngoan ngoãn vài lần, thuận lý thành chương
xin nhận tiên sinh, hầu như mỗi ngày đều đến Ninh gia.
Mỗi ngày đều có thể chơi đùa với thê tử, giống như là đang nằm mơ.
~
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Triệu Duẫn Đình đã lớn, trở thành một chàng thiếu niên mười một tuổi.
Trong học đường Ninh gia, Ninh đại lão gia đang giảng bài, Triệu Duẫn
Đình nhìn như đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng mỗi lần cúi đầu xem sách sẽ lén nhìn tiểu cô nương bên cạnh một chút.
Các cô nương Ninh gia đều được đọc sách, Ninh Liên Dung và Ninh Vi Dung
của đại phòng lớn nhất, ngồi ở phía Bắc, ở giữa là mấy chàng trai của
Ninh gia. Do Triệu Duẫn Đình có học thức cao nhất, bị xa lánh, hắn thức
thời ngồi ở góc phía Nam, cũng là cách xa Ninh Liên Dung, Ninh Lan Dung
sáu tuổi đến tham gia coi như là góp đủ số, mà bé cũng thích ngồi cùng
với Triệu Duẫn Đình, hơn nữa tuổi của bé còn quá nhỏ, không ai để ý.
“Đình ca ca, lúc nghe giảng bài không được phân tâm.” Ninh Lan Dung bỗng nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Lan Dung mặc áo thêu hoa hải đường đỏ chồng hoa lan, ngoan ngoãn ngồi
yên trong nắng sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào, đôi mắt to
ngập nước nhìn rất đẹp.
“Ta biết hết rồi.” Triệu Duẫn Đình nhấc mắt nhìn về phía Ninh đại lão gia, khóe môi giật giật.
“Muội không tin.” Ninh Lan Dung đã nhận định thiếu niên chỉ ham chơi không chịu đọc sách.
Triệu Duẫn Đình cười cười, cố ý quay đầu ngáp một cái, Ninh đại lão gia
đã chú ý đến hai người bọn họ thật lâu, vừa thấy vậy liền gọi Triệu Duẫn Đình đứng lên, bảo hắn giải thích một đoạn văn mà mình vừa mới giảng.
Ninh Lan Dung cực kỳ khẩn trương, bá tổ phụ là người nghiêm khắc, không
trả lời được sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, bé quay đầu nhìn Triệu Duẫn
Đình, Triệu Duẫn Đình lén nhéo vào tay bé, lúc này mới đứng lên, đối đáp trôi chảy.
Ninh đại lão gia lườm hắn rồi mới để cho hắn ngồi xuống, cũng không thể thiếu vài câu nhắc nhở.
Triệu Duẫn Đình lắng nghe, sau khi ngồi xuống tiếp tục nói nhỏ với Ninh
Lan Dung đang nhìn mình không chớp mắt: “Ca ca không gạt muội chứ?”
Ninh Lan Dung ngồi đoan đoan chính chính tô lại chữ, bĩu môi không để ý đến hắn.
Từ nhỏ thê tử đã ngoan ngoan, Triệu Duẫn Đình không chọc bé nữa, mắt thì nhìn Ninh đại lão gia nhưng trong đầu bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.
Hắn nghĩ quá nhập tâm nên tan học cũng không phát hiện ra, cứ ngơ ngác ngồi ở đó, giống như một tên đầu gỗ vậy.
Ninh Lan Dung tò mò nhìn hắn, màu da của thiếu niên trắng nõn, lông mày
anh tuấn, nhưng đang nhăn lại giống như là có chuyện phiền lòng. Ninh
Lan Dung không chỉ một lần nhìn thấy thiếu niên có dáng vẻ như thế này,
khác hoàn toàn với mấy ca ca trong nhà khi không vui, giống như việc
Triệu Duẫn Đình phiền não là gì thì bé không thể hiểu được.
“Đình ca ca, ca ca đang nghĩ gì thế?” Lắc đầu với trưởng tỷ, ra hiệu trưởng tỷ đi trước, Ninh Lan Dung nhỏ giọng hỏi.
Triệu Duẫn Đình nháy mắt hoàn hồn, quét mắt nhìn mấy đứa bé đang lần
lượt rời đi, khi nhìn đến Ninh Lan Dung thì cười vô cùng tự nhiên: “Ta
đang nghĩ, sắp đến sinh nhật Lan Dung rồi, nên tặng quà gì cho muội.”
Ninh Lan Dung mới không tin: “Ca ca lừa muội, căn bản không phải ca ca đang suy nghĩ điều này.”
“Vậy muội nói xem ta đang suy nghĩ gì?” Bọn nhỏ đều đi hết rồi, Triệu
Duẫn Đình xoay người, một tay chống cằm, cười đánh giá tiểu cô nương,
một tay kia phải cố nén mới không chạm vào bé. Hai năm trước còn có thể
lén ôm hôn một cái, bây giờ tiểu cô nương đã biết nhiều chuyện rồi, hắn
không thể dọa nàng được.
“Muội không phải là ca ca, làm sao biết được.”